- Tôi là Trình Ngạn Thâm, tôi muốn nói chuyện với bộ trưởng
- Được, xin chờ một chút
Cô gái nhanh chóng đi vào một căn phòng xa hoa, đến gần sát một người đàn ông trung niên và đưa điện thoại:
- Thưa bộ trưởng, bác sĩ Trình cần gặp
Người đàn ông với phong thái trác tuệ , thân hình rắn rỏi, khuôn mặt nghiêm nghị và đôi tay chai sạm theo thời gian ngẩn đầu lên từ mô hình chiến sự. Khác hẳn với vẻ nghiêm khắc hằng ngày, ông mỉm cười và nói:
- Được rồi. Cô đi ra đi
- Dạ.
Thư ký Kim nhanh chân ra khỏi phòng. Cô biết, trên đời này chỉ có hai người duy nhất có thể làm bộ trưởng vui vẻ đến vậy.
- Cha nghe đây.
Giọng nói trầm ấm vang lên, ông quay đầu nhìn vào khoảng thời bên ngoài cửa sổ và ngẫm nghĩ. Đã bao lâu rồi nó không gọi điện cho mình ?
- Con muốn biết kết cấu của tòa nhà chính phủ X, trên đại lộ Nam Kinh.
- Được rồi. Thư ký Kim sẽ gửi nó cho con. Ngạn Thâm này, cha nghe nói...
Trình Ngạn Thâm ngắt lời ông. Anh biết ông quan tâm mình nhưng thân phận khó xử giữa anh và ông ấy có lẽ mãi mãi cũng không sáng tỏ được. Nó như một nút thắt, càng cố tháo bỏ lại càng siết chặt thêm. Nếu đã vậy, chi bằng để mọi thứ tự nhiên như những gì nó vốn có.
- Con không sao.
- Cố gắng đừng làm mẹ con lo lắng.
- Con biết rồi.
Nói xong, anh không ngắt máy vội mà chờ đợi. Một phút, hai phút, rồi năm phút trôi qua, cả hai đều im lặng. Rất lâu sau, một giọng nói truyền vào điện thoại
- Cha rất lo cho con Ngạn Thâm à.
Cuộc gọi kết thúc ở đó, Trình NGạn Thâm không đáp lại cũng không làm gì khác. Anh biết, ông chắc cũng hiểu rõ. Có những việc, không đơn giản như bề ngoài.
- Bác sĩ Trình, anh tỉnh lại rồi.
Tiếng nói của Diệp NHư làm Trình Ngạn Thâm sực tỉnh, anh mỉm cười nhẹ
- Đây là những gì anh cần. Trong thời gian anh ngất đi, trong phòng cất giữ đã tìm thấy một cái xác, ngoài ra sở cảnh sát cũng bị đặt bom. Bên cạnh đó, pháp chứng cũng đã gửi kết quả qua và bước đầu đã có đối tượng tình nghi.
- Là Dương Nguyên
Diệp Như kinh ngạc. Không thể nào, anh làm sao biết được. Đến bây giờ, ngay cả cô còn không tin được hắn là đối tượng tình nghi lớn nhất nữa là. Làm sao có thể?
- Không...không sai. Nhưng mà Dương Nguyên không phải là chuyên gia kinh tế sao? Hắn làm sao có thể làm ra những điều đó.
-Hắn có nói với cô hắn không phải là bác sĩ sao?
- Không...nhưng mà theo tài liệu chúng tôi tìm kiếm được thì...
- Có rất nhiều thứ, muốn dấu đi không phải là khó khăn. Con người luôn cố ẩn mình ở một nơi nào đó. Chuyên gia kinh tế hay bác sĩ chẳng qua chỉ là chức danh nhưng tài năng cũng như suy nghĩ của hắn thì không thể nào thay đổi được. Hắn đã cố gắng dấu đi nghề nghiệp của mình bằng lớp ngụy trang hoàn hảo nhưng chính đôi tay đã bán đứng hắn.
- Đôi tay sao?
- Đôi bàn tay là điều quan trọng nhất đối với một bác sĩ giỏi đặc biệt là một bác sĩ ngoại khoa. Diệp Như, cô còn nhớ rõ lần đầu tôi bắt tay hắn không?
- Có. Tôi nhớ, lúc đó, anh quay sang nhìn bác sĩ Chương nữa.
- Vậy, cô biết, tôi nhìn thấy điều gì trên đôi tay đó không?
- Em...
- Những dấu vết chai sần.
- NHưng như vậy cũng không có gì đặc biệt. Em cũng có
Trình Ngạn Thâm lắc đầu, anh mỉm cười, nụ cười sắc lạnh.
- Làm sao có thể giống nhau được. Trên tay hắn, những vết chai sần chỉ xuất hiện ở hai ngón tay caí và trỏ. Đó là đặc điểm của những người cầm dao mổ. Cũng giống như cảnh sát là ngón trỏ và ngón giữa vậy. Cái đó được gọi là dấu nghề nghiệp.
- Khoan đã, hình ảnh này là gì?
Trình Ngạn Thâm vừa giải thích cho Diệp Như, vừa xem lại hiện trường vụ án trong nhà cất giữ. Đến khi anh nhìn thấy tấm hình của người chết lúc treo lên trần nhà thì rất kinh ngạc.
- Đây là hình người chết
- Lúc các người phát hiện?
- Dạ.
- Đưa máy tính cho tôi. Đôi mắt anh lạnh lùng và giọng điệu thì nghiêm khắc. Sau một lúc trên mạng, anh quay màn hình về phía Diệp Như.
- Cô xem đi.
Ngạc nhiên, khinh hồn và lắp bắp. Đó là tất cả những gì cô cảm thấy lúc này.
- Đây, ...đây không phải là nạn nhân sao? Tấm hình này.....làm sao....lại có trên mạng?