Trích lời tác giả:“ Tình yêu không phải lời nói mà là hành động. Tình yêu càng không phải bạn nhận được gì mà phải nói đến bạn đã hy sinh cho người ấy bao nhiêu. Ai nói tình yêu không toan tính. Thật ra sự tính toán chẳng qua chỉ là một hình thức để xem bạn có thực sự yêu chưa mà thôi. Nếu tình yêu không có sự hy sinh chẳng qua cũng là đồ bỏ đi.”
#######
- Đoạn băng ghi hình bị ngoại lực tác động mạnh nên phần lớn đã hư hỏng. Chúng tôi sẽ đem về và giao cho chuyên gia xử lý, hy vọng có thể phục hồi được.
- Được rồi. Còn bác sĩ Trình đâu?
- Cậu ấy theo đến bệnh viện rồi.
- Được rồi, tôi cũng đến đó xem thử, các cậu ở đây tiếp tục làm việc đi.
- Dạ.
Nói rồi, cảnh sát trưởng quay đi. Vẻ mặt ông hiện lên vẻ khó chịu. Đúng là nơi nào không biết, thật kinh khủng. Chưa kể còn mấy thứ treo trên trần, ở đây thêm chắc ông chết quá.
- Không phải là hoảng sợ sao? Còn nói cái gì đến bệnh viện xem thử, tôi khinh.
Diệp Lan đi qua vỗ vai vị cảnh sát trẻ.
- Thôi, ai biểu chúng ta là dân thường. Khi nào cậu làm lãnh đạo cũng thế thôi?
- Tôi mà như ông già đó à.
- (Mọi người)....
Chương Hiểu và Dương Nguyên được đưa vào bệnh viện. Tình hình cả hai không tính là nguy kịch nhưng cũng không thể nói là an toàn.
Trình Ngạn Thâm đứng trước phòng phẫu thuật, dõi mắt vào ngọn đèn đỏ trước mặt. Anh ngồi đó, im lặng và cô độc. Đó là những gì Tần Du cảm nhận được từ người đàn ông này. Trong suy nghĩ của cô, anh từng là thầy, là thần tượng, là một người cao không với tới được. Dù cho có tưởng tượng đến đâu cô cũng không nghĩ được người mà cô cho là hoàn hảo ấy lại có lúc cũng yếu đuối, cô độc đến vậy. Nếu anh là người đàn ông của cô, cô tình nguyện dùng mọi thứ mình có được để đánh đổi. Tất cả. Nhưng đây chẳng qua cũng chỉ là ý nghĩ mà thôi.
Cô đi lại và đưa cho anh một chai nước.
- Không cần lo đâu, cô ấy chắc chắn sẽ không sao đâu?
- Tôi biết.
Câu trả lời của anh làm cô bất ngờ. Cô tưởng anh không biết, cô tưởng...
- À, sao tôi có thể quên, anh cũng là bác sĩ cơ chứ.
Anh không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn vào ngọn đèn chói mắt đó. Cô nhìn anh, cũng chính là gương mặt này, cũng chính con người này và cũng chính tình yêu này. Cô chưa bao giờ quên ngày hôm ấy, ngày mà cô biết được thì ra trên đời này cũng còn có tình yêu thật sự. Làm ở bệnh viện nhiều năm, từ một cô bé tuyệt đối hóa tình yêu đến bây giờ cô đã xem mọi thứ là hư vô. Chính anh đã nói cho cô biết, tình yêu không phải lời nói mà là hành động. Tình yêu càng không phải bạn nhận được gì mà phải nói đến bạn đã hy sinh cho người ấy bao nhiêu. Ai nói tình yêu không toan tính. Thật ra sự tính toán chẳng qua chỉ là một hình thức để xem bạn có thật sự yêu không mà thôi. Nếu tình yêu không có sự hy sinh chẳng qua cũng là đồ bỏ đi.
- Anh đã hy sinh rất nhiều cho cô ấy, có bao giờ anh cảm thấy mình thiệt thòi không?
Đây cũng là những gì cô trăn trở mãi. Chuyện anh đã làm trên đời này có bao nhiêu chàng trai có can đảm nghĩ đến? E là một người cũng không.
- Những việc ấy không gọi là hy sinh. Trên đời này, chuyện tôi không muốn làm thì không ai có thể ép buộc được.
- Tôi hiểu rồi.
Có những tình yêu cao đẹp là thế đấy. NHưng cô có thể gặp được không? Lần đầu tiên trong đời Tần Du cảm thấy thật ra mình cũng rất thất bại. Thành công của cô là thứ mọi người khao khát, công việc của cô là giấc mơ của biết bao người nhưng sự cô độc của cô lại là bất hạnh. Nỗi bất hạnh chỉ mình cô biết. Ngồi đó cùng anh, cô trân trọng những giây phút này. Bởi lẽ, ít ra cô cũng từng gặp một người như anh. Dù chỉ bước đi chung một đoạn đường nhỏ nhưng có sao đâu, cô vui vì nó là được.
- Bác sĩ ra rồi.
- Ai là người nhà của Chương Hiểu?
- Tôi là bạn trai cô ấy.
- Không có gì đáng ngại. Vết thương va đập ở đầu không gây tổn thương ở não, lượng steroid tiêm vào cơ thể cũng không cao. Vài giờ nữa có thể tỉnh rồi.
- Cảm ơn bác sĩ.
Tần Du định quay qua nói gì đó thì chỉ thấy một dáng người cao ngất quỵ ngã ngay bên cạnh,
- Trình Ngạn Thâm...bác sĩ Trình...Người đâu, cấp cứu.
### muốn biết Trình Ngạn Thâm đã làm gì cho Chương Hiểu mới đón đọc ngoại truyện. Còn khi nào có, nói thật tôi cũng không biết###