Không biết có phải do không hợp với phố xá hay không,
không lâu sau khi khai giảng, Thuấn Nhân đã trở thành địch thủ của tất cả bọn
con gái. Nói là “tất cả” thì cũng không được khách quan cho lắm, khái niệm “tất
cả” ở đây là phải loại trừ mấy đứa chăm chỉ học hành, mấy đứa tồn tại mà cũng
như không, còn lại, tất cả đều ghét Thuấn Nhân.
Nhưng lỗi một phần cũng do Thuấn Nhân, quần áo cô bé
mặc không giống các bạn, không hòa nhập vào đám đông, đặc biệt là khi đi đường,
nhìn thấy bạn cũng không thèm chào một tiếng. Ngoài bạn ngồi cùng bàn tên là
Châu Văn biết Thuấn Nhân bị cận thị thì ấn tượng của tất cả các bạn trong
trường về cô bé không hề thay đổi, dường như câu cửa miệng là “chỉ biết mình,
kiêu ngạo, không lịch sự” của các bạn dành cho Thuấn Nhân đã được định sẵn rồi.
Cũng may là thái độ của các bạn nam đối với Thuấn Nhân
còn tốt hơn. Tuy cũng có người hòa vào các bạn nữ nói xấu Thuấn Nhân, nhưng
cũng có người giúp Thuấn Nhân chép bài trên lớp, xách cặp, thậm chí khi trời
mưa còn nhường ô cho cô bé, còn mình thì ướt nhèm.
Thuấn Nhân không cảm thấy mang ơn bọn họ, bởi Châu Văn
từng nói cho Thuấn Nhân nghe, sau lưng bọn họ không dành cho mình một lời tốt
đẹp nào đâu, thậm chí còn thêu dệt những tin đồn thất thiệt, trong đó có chuyện
chép bài hộ, xách cặp hay cho mượn ô dù…
Tối hôm sinh nhật, Thuấn Nhân dẫn Châu Văn về nhà cô
Xuân Nam ăn cơm.
Ăn cơm xong, hai đứa làm bài tập trong phòng của Thuấn Nhân, cô bé đem món quà
mà cô tặng ra cho Châu Văn xem, là một chiếc máy nhắn tin màu đen dễ thương.
Châu Văn dùng bút mực ghi lại số máy nhắn tin của Thuấn Nhân vào vở nháp của
mình.
Thuấn Nhân nói: “Thực ra cái này đối với tớ cũng không
có tác dụng gì lắm, ngày nào chúng mình cũng gặp nhau, trong nhà lại có điện
thoại bàn.”
Châu Văn suy nghĩ, một lúc sau, đôi mắt bỗng sáng lên:
“Cậu cho các bạn dưới quê số máy này đi, chẳng phải bạn từng nói, dưới quê còn
mấy người bạn nữa sao?”
Thuấn Nhân được nhắc nhở, vội vàng cầm máy lên gọi về
nhà cho Trăn Trăn. Trăn Trăn hỏi: “Tớ gọi cho cậu thì có được tính là điện
thoại đường dài không?”
Thuấn Nhân không rõ lắm, nói: “Cậu cho Tử Chấn số của
tớ nhé?”
Trăn Trăn nói: “Tuần trước Tử Chấn đánh nhau với anh
họ tớ, cậu ấy lấy bình xăng ở bếp đốt củi ở sau nhà tớ, cháy hết cả bếp rồi. Bố
tớ mới đưa cậu ấy đến trình công an, cậu ấy bị nhốt ở đó hai ngày, sau đó, bà
ngoại của cậu ấy đến đón về Bắc Kinh rồi.”
Thuấn Nhân lặng đi một lúc lâu rồi mới nói được một
câu: “Cậu có biết số điện thoại của nhà bà ngoại Tử Chấn không?”
Trăn Trăn nói: “Không biết, khi cậu ấy đi, tớ không có
ở nhà.”
Châu Văn thấy Thuấn Nhân mãi không nói được lời nào,
liền dùng bút gõ gõ vào tay Thuấn Nhân. Thuấn Nhân mới chợt tỉnh lại, cúp máy,
đầu óc vẫn đang nghĩ tới cậu bạn Tử Chấn. Thuấn Nhân mở cửa, đi ra phòng khách.
Lúc đó, cô Xuân Nam đang
ngồi trên sofa xem ti vi. Thuấn Nhân đi đến trước mặt cô, để chiếc máy nhắn tin
xuống bàn: “Cô ơi, cái này cháu không dùng đến, hay là cho các em dùng đi,
chúng nó nhiều bạn hơn cháu mà.”
Cô Xuân Nam nói:
“Cháu cứ cầm lấy đi, có cái này rồi mới có cái để mà kết bạn chứ.”
Thuấn Nhân lắc đầu.
Trên ti vi, cô gái có khuôn mặt tràn đầy sức sống như
vườn đào giữa tiết trời tháng Hai ở miền quê, giọng ca ngọt ngào, cô gái
hát: Em có thể chối từ bao tình yêu, em có thể
quên đi bao giấc mộng, nhưng em không thể nào quên được gương mặt với nụ cười
dịu dàng của anh.
Nhà văn Sarah người Mỹ viết rằng: “Cuộc sống là một
con đường đẹp nhưng lại quanh co. Bên đường, những con bướm đang đậu trên những
bông hoa sặc sỡ, có vô số hoa thơm trái ngọt, nhưng chúng ta rất ít khi dừng
lại vãn cảnh, hoặc hái quả ngọt. Chúng ta chỉ cố gắng, khát khao đi tìm một con
đường rộng lớn, tươi sáng hơn trong sự hoang tưởng của mình. Thế nhưng trong
hành trình tiến về phía trước ấy, dần dần chúng ta lại rơi vào bóng tối ảm đạm,
hoa thơm quả ngọt đâu chẳng thấy, cuối cùng lại phát hiện ra mình lạc vào sa
mạc.”
Rất nhiều năm sau, Thuấn Nhân mới biết đại đa số con
người đều như thế. Nhưng cô lại không nằm trong số này. Thực ra, nằm trong số
nào cũng thế cả. Ai cũng muốn mình đạt được những thứ mà mình khao khát. Thế
nhưng, cuối cùng của cuối cùng, chúng ta thật sự đã giành được cái gì?
Ông nội của Thuấn Nhân mất trước khi Thuấn Nhân thi
đại học một năm, còn chưa kịp nhìn thấy tờ giấy báo đỗ đại học của cháu gái. Có
lúc Thuấn Nhân nghĩ, ông nội chưa nhìn thấy cũng hay, cô chỉ thi đỗ vào một
trường đại học tổng hợp của tỉnh, không phải trường loại một, tuy cũng là
trường tốt, nhưng so với những trường lừng lẫy mà cha ông đã học thì thật thua
kém vô cùng. Ngày thông báo kết quả, Thuấn Nhân và Châu Văn tay trong tay đến
trường. Nguyện vọng của hai cô gái đều là khoa Ngôn ngữ. Châu Văn muốn sau khi
tốt nghiệp sẽ về trường trung học, nơi mà bố mẹ cô đang công tác để làm giáo
viên dạy văn, còn Thuấn Nhân, cô Xuân Nam đã thương lượng với trường, đầu ra
sau khi tốt nghiệp sẽ không có vấn đề gì.
Thuấn Nhân nhận sách, đến lượt Châu Văn, quyển Tâm
lý học văn nghệ đã phát hết, thầy giáo đến kho sách lấy thêm.
Thuấn Nhân đứng đợi Châu Văn, các bạn nam đang xếp hàng chờ đợi, rảnh rỗi lại
nhìn cô, Thuấn Nhân nói với Châu Văn: “Mình đợi bạn ở sân vận động nhé.”
Cô ngồi xuống ghế đá dưới bóng cây râm mát, giở quyển
sách mới trên tay ra đọc, vừa nhìn bìa vừa đọc thầm tên sách, thỉnh thoảng lại
ngẩng lên. Một sinh viên nam đang nhìn Thuấn Nhân. Cô vốn bị cận thị, nên cũng
không dám chắc, nhưng dựa vào hướng khuôn mặt của cậu ta với lại chỗ mình ngồi
thì chắc chắn là cậu ta đang nhìn mình.
Cảm thấy không được thoải mái lắm, cô định đứng lên đi
về thì thấy Châu Văn ôm một chồng sách chạy tới, gọi lớn: “Nhan Thuấn Nhân!”
Châu Văn vừa dứt tiếng gọi, cậu sinh viên kia liền bật
lên như lò xo: “Nhan Thuấn Nhân!”
Thuấn Nhân sợ hãi, lặng người ngồi đó. Cậu ta mặt mày
tươi cười, nói: “Đúng là em rồi!”
Thuấn Nhân nghi ngờ nhìn cậu ta, bỗng sung sướng hét
lên: “Lý Triệt!”
“Là anh đây! Anh cũng tới đăng ký.” Lý Triệt nhìn thấy
quyển sách Thuấn Nhân đang cầm trên tay. “Em học khoa Văn à? Anh học khoa Công
nghệ thông tin. Lâu lắm không gặp, em giờ sành điệu quá!”
“Thế trước đây em quê mùa lắm sao?” Thuấn Nhân cười
rồi kéo tay Châu Văn: “Giới thiệu một chút nhé, đậy là bạn thân nhất của em
thời trung học, tên là Châu Văn.”
Lý Triệt cũng tự giới thiệu về mình.
Châu Văn cười ha ha, nói: “Anh đẹp trai quá!”
Thuấn Nhân cũng cười theo: “Đương nhiên rồi, khi còn ở
huyện Uyển, mỗi lần Lý Triệt chơi bóng rổ là có đến mấy chục bạn nữ đứng ngoài
cổ vũ.”
Trên khuôn mặt Châu Văn lộ rõ vẻ hâm mộ và thán phục.
Thuấn Nhân cũng thấy nở mày nở mặt, càng muốn tỏ ra mình với Lý Triệt rất thân
thiết, thế là cô liền nói với Lý Triệt: “Cùng ăn cơm nhé, chúc mừng ngày tái
ngộ của chúng ta.”
Lý Triệt gật đầu, Châu Văn cũng muốn thể hiện sự gần
gũi, hỏi: “Anh thích ăn cái gì?”
Lý Triệt nhìn Thuấn Nhân, Thuấn Nhân nói: “Anh ấy thì
cái gì cũng được. Tớ sẽ dẫn hai người đi, tớ biết chỗ có đồ ăn ngon.”
Lý Triệt đỡ đống sách đang ở trên tay hai cô bạn, để
vào giỏ xe đạp, rồi dắt xe đi. Ba người vừa đi vừa nói chuyện rôm rả. Thuấn
Nhân hỏi thăm Trăn Trăn, hóa ra cô ấy đã thi đỗ vào một trường đại học có tiếng
ở Bắc Kinh. Thuấn Nhân bỗng cảm thấy tự ti, trong lòng thoáng một chút buồn. Lý
Triệt thấy cô không nói gì, bèn quay ra nói chuyện với Châu Văn.
Thuấn Nhân nghĩ, sau này Trăn Trăn nhất định sẽ rất
thành đạt, còn mình thì sẽ bị vùi dập ở cái tỉnh lẻ này cả đời. Mình cũng có
thể coi là đã nỗ lực học hành, nhưng thành tích thì lại xoàng xoàng, tương lai
sau này chắc cũng như thế là cùng, chăm chỉ, cố gắng, nhưng chẳng để làm gì.
Cái danh “tự cho mình là nhất” mà các bạn đặt cho
Thuấn Nhân từ hồi học trung học, giờ lên đại học vẫn đúng, và có cả những lời
thêu dệt. Càng về sau, lời đồn càng lan rộng, có người nói nhìn thấy Thuấn Nhân
hẹn hò với một bạn nam trong công viên, người ác ý hơn thì nói Thuấn Nhân đợi
phòng làm việc hết người rồi mới đến tìm chủ nhiệm khoa, có người còn nói Thuấn
Nhân thuê phòng trọ để ở cùng với một người con trai, mà người này chính là bạn
cùng lớp, chỉ có điều mỗi lần đi ra khỏi phòng trọ đều là lúc tờ mờ sáng nên
không nhìn rõ mặt.
Đối với Thuấn Nhân, những lời thêu dệt kia chưa đủ để
làm chấn động trường học, đến khi trên trang báo mạng của trường xuất hiện tấm
hình Thuấn Nhân chụp chung với một bạn nam. Ảnh đã được xử lý, vì dùng ảnh
trong thẻ sinh viên của Thuấn Nhân nên gương mặt có nét nghiêm nghị. Trong bức
hình này, cần phải có sự thân mật một chút thì nó lại hơi gượng gạo. Bối cảnh
trong bức ảnh là ký túc nam, còn nhìn thấy cả khăn mặt phơi trên dây thép trong
phòng.
Sự việc làm ầm ĩ cả phòng giáo vụ, lãnh đạo, thầy cô
trong trường còn mở một cuộc họp nói về vụ việc này. Thầy cô cho rằng, quần áo
của hai người trong bức ảnh chỉnh tề, chỉ là cử chỉ hơi thân mật, hơn nữa vừa
nhìn là biết ngay có dùng photoshop, nên không có vấn đề gì nghiêm trọng. Cuối
cùng chỉ nhắc nhở, cảnh cáo kẻ đã tung bức ảnh này lên mạng rồi thôi.
Tuy ai ai cũng biết bức ảnh đó là giả, nhưng nó vẫn
trở thành trò cười của sinh viên trong trường. Nhẫn nhịn được hơn một năm Thuấn
Nhân mới xông tới ký túc nam. Nhìn thấy nam sinh kia đang thổi sáo, Thuấn Nhân
bèn giật lấy cây sáo, ném ra ngoài cửa sổ. Cây sáo bay trong không trung rồi
rơi xuống thảm cỏ dưới sân, nằm chỏng chơ không tiếng nhạc.
Trên tầng lại được dịp xôn xao.
Thuấn Nhân không biết chửi bới, nhìn thấy cây lau nhà
bằng nhựa đang để ở góc tường liền cầm lấy, đánh tới tấp vào người cậu bạn kia.
Mấy tên con trai còn lại vốn thích xem đánh nhau, nhưng nhìn thấy mặt Thuấn Nhân
giận dữ đùng đùng, môi mím chặt, liền ba chân sáu tay đến lôi Thuấn Nhân ra.
Giằng co không lại với đám con trai, Thuấn Nhân bị chúng lôi ra ngoài, lúc đó,
cô còn cố hết sức ném cây chổi lau nhà vào người cậu sinh viên kia.
Về đến phòng, Thuấn Nhân ngồi khóc trên giường. Các
bạn nữ cùng phòng lại tỏ ra vui mừng trước nỗi đau khổ người khác, chẳng có ai
đến an ủi cô ấy, chỉ có Châu Văn hai mắt đỏ hoe đến ôm lấy Thuấn Nhân dỗ dành,
an ủi.
Chuyện này có thể thêm mắm thêm muối để trở thành một
cuộc ẩu đả vì tình, nhưng ngược lại, trên trang báo mạng của trường đăng một
topic: “Loạt ảnh nóng của đám con trai mất nết.” Trong bức ảnh, nhân vật nam
chính lại là tên con trai đã tung ảnh Thuấn Nhân và một nam sinh lên mạng, cậu
ta đang ôm một cô gái không một mảnh vải che thân. Sự việc này đến tai hiệu
trưởng, ông giận dữ gọi Lý Triệt và cậu kia lên phòng giám hiệu. Thế là lại
xuất hiện một đề tài để bàn tán.
Châu Văn chạy về kể cho Thuấn Nhân nghe chuyện Lý
Triệt và cậu kia bị gọi lên phòng giám hiệu viết bản kiểm điểm. Thuấn Nhân liền
gọi Lý Triệt lại an ủi.
“Em không biết phải cảm ơn anh thế nào.” Thuấn Nhân
chân thành nói: “Cảm ơn anh đã giúp em, em sẽ lấy hết tiền của tháng này ra mời
anh một bữa thật ngon.”
Lý Triệt nghiêm túc lắc đầu: “Anh giúp em không phải
là vì anh muốn em mời anh đi ăn. Thuấn Nhân, nếu cứ như thế này sẽ không được
đâu, phải có người đứng ra bảo vệ em. Em làm bạn gái của anh nhé?”
Thuấn Nhân không ngờ Lý Triệt lại nói như vậy. Cô đỏ
bừng mặt, cúi đầu nhìn xuống chân mà không nói câu nào.
Lý Triệt lại nói: “Anh chỉ muốn tốt cho em thôi, chúng
mình cùng quê, anh sẽ không hại em đâu.”
Thuấn Nhân suy nghĩ một lúc, rồi ngẩng đầu nhìn Lý
Triệt, nói: “Năm thứ ba hãy bắt đầu được không? Đợi khi em tròn hai mươi tuổi.
Ông nội em đã nói, sau hai mươi tuổi mới được yêu.”
Lý Triệt gật đầu.
Vẫn biết rằng cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra,
nhưng cách mà cái kim lòi ra cũng thật khó hiểu. Việc hẹn ước với Lý Triệt,
ngay cả với Châu Văn, Thuấn Nhân cũng không hề tiết lộ, thế mà chưa được nửa
học kỳ, cả trường đều đã đồn ầm lên, thủ phạm chỉ có thể là Lý Triệt.
Thuấn Nhân trách Lý Triệt không giữ lời. Lý Triệt thì
lại phủ nhận.
Một lần tình cờ, Thuấn Nhân đến thư viện mượn sách thì
gặp Lý Triệt đi đằng trước cùng với một người bạn nam, Lý Triệt nói: “Thế nào?
Ngưỡng mộ chưa? Dựa vào trí thông minh kém cỏi của bọn cậu mà tán được Thuấn
Nhân mới là lạ.”
Thuấn Nhân tức giận hét lên: “Lý Triệt, anh đến đây!”
Lý Triệt cười hi hi, chạy tới trước mặt Thuấn Nhân:
“Chuyện gì thế?”
Thuấn Nhân tức đến phát điên, quát vào mặt Lý Triệt:
“Hóa ra là anh nói, vì sao còn chối?”
Lý Triệt vẫn cười thản nhiên: “Thì làm sao nào, sao
lại trách anh thế? Chúng ta đã nói rồi mà, đây chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Anh
nói ra, sẽ không có ai bắt nạt em nữa.”
Thuấn Nhân không đáp, cảm thấy không vui, liền quay
người bỏ đi.
Lý Triệt nói: “Cuối tuần khoa anh tổ chức đi cắm trại,
em đi cùng nhé!”
Thuấn Nhân không quay đầu lại, chỉ nói: “Không đi, cô
em không cho ngủ qua đêm ở ngoài.”
Lý Triệt thấy mất hứng, bọn con trai đứng xem vẫn chưa
chịu đi, bọn họ thấy vậy liền chế giễu Lý Triệt: “Cậu thông minh quá ha, thông
minh thì cũng chỉ đến thế là cùng, thế mà cũng gọi là bạn gái à?”
Lý Triệt đỏ mặt tía tai: “Sao lại không phải là bạn
gái tớ chứ? Cái gì cô ấy cũng nghe tớ đấy.”
Đám con trai kia càng làm hăng: “Rõ ràng cậu và con bé
đó chưa có gì với nhau. Trường này bao nhiêu đôi, có đôi nào kỳ quặc như bọn
cậu không? Chả đẹp đôi tí nào, mỗi người một phách… Tớ khuyên thật, đừng có
ngốc nữa, con gái trước sau gì cũng bị khóa môi thôi, đất ruộng phì nhiêu mà
không trồng lúa, đấy không phải là cao thượng, mà là não có vấn đề! Nghe nói
con gái không quên được người đàn ông đầu tiên, cậu không muốn Thuấn Nhân quên
cậu cả đời này chứ?”
Lý Triệt không phản đối, hay nói cách khác, những lời
này đối với Lý Triệt quá có lý. Nó gần với cái ngăn bí mật nơi sâu thẳm trong
lòng Lý Triệt, mà cậu cho rằng, ngăn bí mật này chẳng sáng sủa chút nào.
Đêm đến, khi ký túc xá tắt đèn đi ngủ cũng là lúc bọn
con trai thích bàn tán về bọn con gái trong trường. Thuấn Nhân là một đề tài
nóng hổi để chúng lôi ra bình luận. Lúc này, bọn cùng phòng lại hỏi dò về mối
quan hệ giữa Lý Triệt và Thuấn Nhân. Lý Triệt trả lời qua loa cho xong chuyện.
Khi không có giờ tự học, có lúc mấy thằng con trai
trốn trong phòng xem phim sex. Lý Triệt xem rất say sưa, cậu ta hẹn Thuấn Nhân
mấy lần, nhưng đều bị cô từ chối.
Thuấn Nhân bức xúc nói với Châu Văn. Châu Văn đáp:
“Con trai đều như thế hết, chỉ cần cậu ta yêu cậu là được rồi. Lý Triệt tốt đấy
chứ, học giỏi, lại đẹp trai, rất nhiều người thích cậu ấy. Cậu biết không, tớ
cũng thèm được như cậu lắm đấy, cho nên cố mà giữ lấy.”
Lời của Châu Văn khiến Thuấn Nhân thắc mắc không biết
mình có quá đáng lắm không.
Ngày Thanh niên Trung Quốc[1],
trường tổ chức đi picnic. Thuấn Nhân và Châu Văn muốn chèo thuyền. Lý Triệt
nhảy xuống thuyền, lấy giấy lau lau chỗ ngồi. Thuấn Nhân nhìn thấy cậu ta vo tờ
giấy lại, rồi ném vào thùng rác trên bờ.
[1]
Ngày Thanh niên Trung Quốc là ngày 4 tháng 5, để kỷ niệm cuộc vận động Ngũ Tứ
vào ngày 4 tháng 5 năm 1919.
Lý Triệt đưa tay dìu Châu Văn xuống trước, sau đó dắt
tay Thuấn Nhân xuống theo.
Trời chiều nắng nóng, nắng chiếu xuống mặt nước rồi
phả lên mặt. Thuấn Nhân mặt mày đỏ ửng, đưa tay lau những giọt mồ hồi đọng trên
trán. Lý Triệt đưa cho cô chai nước lọc, uống xong, mặt Thuấn Nhân càng nóng
bừng, hai mắt trũng xuống như đang buồn ngủ.
Thuấn Nhân nói: “Chết rồi, nóng quá, tớ thấy chóng
mặt, tớ muốn về trường.”
Châu Văn dùng hết sức chèo thuyền: “Cậu bị cảm nắng
rồi. Cậu về trước đi, tớ chơi một lúc nữa rồi về.”
Lý Triệt cho thuyền ghé sát vào bờ, nói đợi mấy bạn
kia rồi sẽ đưa Thuấn Nhân về. Thuấn Nhân nói: “Em ngồi xe buýt về trường cũng
được, anh chơi tiếp đi.”
Lý Triệt kéo Thuấn Nhân lại nói: “Chúng mình cùng về
trường vậy.”
Đang là ngày nghỉ, các sinh viên lại đi picnic gần
hết, trường rất vắng vẻ. Muốn vào ký túc nữ phải đăng ký, Lý Triệt bèn đưa
Thuấn Nhân về phòng mình, dìu cô nằm xuống giường.
Thuấn Nhân ngủ mê man, khi mở mắt trời đã tối đen.
Nghĩ rằng mình phải về nhà ngay, nhưng mới nhấc người lên thì cảm thấy bên dưới
đau vô cùng. Giật mình, cô sờ lên người, quần áo đâu hết rồi? Một người con
trai ngồi cạnh giường, trong bóng tối cũng có thể nhận ra đấy là Lý Triệt. Lưỡi
Thuấn Nhân tê dại hẳn đi, mãi không nói được lời nào.
Lý Triệt thấy Thuấn Nhân tỉnh lại, liền hỏi: “Sao
không thấy ra máu? Em còn trinh không?”
Thuấn Nhân giơ tay cào mặt Lý Triệt, cổ họng nấc
nghẹn, khóc không ra tiếng, miệng há to để thở. Lý Triệt thấy hơi sợ, ôm Thuấn
Nhân vào lòng: “Anh chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, không thấy ra máu nên cuộc
vui không được trọn vẹn cho lắm, anh tin đây là lần đầu tiên của em. Anh sẽ
cưới em, em đừng như thế, thật đấy, anh nhất định sẽ kết hôn với em!”
Thuấn Nhân run lên vì tức giận, khó khăn lắm mới nói
thành lời: “Anh đã cho cái gì vào chai nước?”
Lý Triệt không trả lời.
Thuấn Nhân lau nước mắt tìm quần áo, vừa khóc vừa
khoác chiếc áo lên người, những chiếc cúc cứ như đang nhảy múa, không sao cài
lại được. Cúi xuống nhìn chiếc cúc mà hai hàng nước mắt tuôn rơi, lần tay đóng
cúc mà vẫn không sao làm được. Lý Triệt muốn giúp, nhưng Thuấn Nhân lại lùi về
phía sau, cậu ta đành rút tay lại, đứng nhìn Thuấn Nhân mặc quần áo rồi đi
giày, mở cửa chạy ra ngoài. Lý Triệt muốn đuổi theo nhưng lại không dám, đành
đứng trên ban công nhìn bóng dáng mảnh mai của Thuấn Nhân dần dần xa khuất.
Cúc vàng đang nở rộ, hương thơm ngào ngạt, thỉnh
thoảng có cơn gió nhẹ thổi tới làm rơi mấy cánh hoa, như những linh hồn cô đơn
rơi xuống bên đường.
Ngày hôm sau, Lý Triệt đứng chờ Thuấn Nhân ở cửa lớp,
nhìn thấy Châu Văn một mình đi ra, vội hỏi: “Thuấn Nhân đâu?”
Châu Văn đáp: “Cậu ấy nghỉ học về quê rồi.”
Lý Triệt giật mình, buông một câu: “Cô ấy bỏ học rồi
sao?”
Châu Văn cười nói: “Đang học, bỏ làm sao được mà bỏ?
Chắc là về quê chơi thôi, mấy hôm nữa lại lên ấy mà.”
Lý Triệt thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhớ ra một việc, hỏi:
“Châu Văn, sau khi tốt nghiệp, Thuấn Nhân sẽ ở lại tỉnh chứ?”
Châu Văn gật đầu. Lý Triệt nói: “Thực ra thì ở tỉnh
cũng không hẳn là lựa chọn tốt nhất, anh ở đây hơn ba năm rồi, cảm thấy cũng
thế cả, nên đến những thành phố lớn xem sao. Nghỉ hè, anh tính đưa Thuấn Nhân
đến Bắc Kinh tìm bạn, em có đi không?”
“Hai người đi cùng nhau, em chen vào làm gì? Em không
đi đâu.”
Lý Triệt cười: “Đúng rồi, người nhà của Y Na lớp em ở
Bắc Kinh làm chức to lắm đúng không?”
Châu Văn lại gật đầu. Lý Triệt nói: “Thế em rủ bạn ấy
đi cùng, bốn anh em mình cùng đi Bắc Kinh chơi một chuyến nhé?”
Châu Văn vui mừng nhảy cẫng lên: “Thật là một ý kiến
hay!”
Căn nhà ở đường Thạch Bản lâu rồi không có người ở, ổ
khóa đã bị gỉ. Thuấn Nhân cố gắng mở nhưng không được. Cô liền chạy tới chỗ anh
họ của Trăn Trăn nhờ giúp đỡ. Vị Kỳ nhìn thấy Thuấn Nhân về thì vui mừng khôn
xiết, hai tay đưa ra định ôm lấy vai Thuấn Nhân, nhưng cô lùi lại, hỏi: “Trăn
Trăn có hay về quê không anh?”
Vị Kỳ đáp: “Đi ba năm mà chỉ về có một lần. Chắc là ở
Bắc Kinh sướng quá, nên quên mất làng quê nghèo này rồi.”
Thuấn Nhân không đáp, chỉ đứng sau chờ Vị Kỳ mở khóa.
Mở xong, Thuấn Nhân cảm ơn Vị Kỳ rồi bước vào nhà, chốt cửa lại.
Vừa bước vào đã nhìn thấy tấm di ảnh của ông nội treo
trên tường với hàm râu dài ngay ngắn, gương mặt nghiêm trang. Thuấn Nhân lấy
cái chổi sau cửa, cúi xuống quét từng lớp bụi trên nền nhà, bụi chất thành một
đống nhỏ trên nền đá hoa cương, mấy giọt nước rơi xuống nền nhà. Thuấn Nhân
lặng đi một hồi, ngẩng lên, hai mắt nhạt nhòa. Lại nhìn ông, Thuấn Nhân chạy
tới, ôm chặt khung ảnh vào lòng, môi run run, một lúc lâu sau mới thốt ra được
hai tiếng: “Ông nội!”