Tử Chấn đi khỏi, trời vẫn chưa tối. Chưa đi được bao
xa thì gặp một ngân hàng. Tử Chấn mở cửa bước vào, đặt túi màu đen lên quầy,
sau đó rút thẻ ngân hàng ra, nói với cô nhân viên: “Gửi hai triệu.”
Theo bản cam kết với Thời Hân, anh gửi vào tại khoản
của ông ra sáu trăm nghìn. Lấy hoá đơn, Tử Chấn gọi chiếc taxi đến sân bay Lộ
Tây. Về đến nhà, lấy chìa khoá mở cửa, nhàng đóng cửa lại, cởi giày, Thuấn Nhân
bỗng ôm anh từ sau lưng.
“Gần mười giờ rồi, sao về muộn thế, anh đi có chuyện
gì thế?”
Tử Chấn nói: “Đi mua vé số, trúng giải nhỏ, giải quyết
tiền cấp dưỡng một năm rồi tính tiếp.”
“Anh không đi làm chuyện bậy bạ gì chứ?”
Tử Chấn nói: “Vợ à, anh không muốn nhìn thấy người kia
thêm một ngày nào nữa. Đừng hỏi anh, chắc chắn sẽ không có lần sau đâu.”
Tắm xong, vợ chồng lên giường đi ngủ. Thuấn Nhân quen
có Tử Chấn nằm bên cạnh, cô ngoan ngoãn như một con mèo chui vào lòng anh. Tử
Chấn cầm tay vợ, đeo một thứ gì đó vào ngón tay. Dưới ánh sáng trong phòng,
Thuấn Nhân thấy đó là chiếc nhẫn bạch kim đính hạt màu trắng. Lấy ngon tay sờ
sờ, cô cười hỏi: “Bao nhiêu tiền thế anh?”
“Quên rồi, thấy vừa tay em thì anh mua thôi.” Tử Chấn
vòng tay qua ôm lấy Thuấn Nhân.
Tử Chấn nói: “Thực ra cũng có lúc, anh thấy mình không
nên hận bố, nếu không phải ông ta đã sinh ra anh thì làm sao anh gặp được em.
Nói ra, có lúc thấy rất đau đầu, có điều làm con trai cũng tốt.”
“Nghe anh nói kìa, buồn cười quá đi. Anh nào giống con
trai, giống búp bê hơn.” Thuấn Nhân véo cằm anh một cái, rướn người hôn lên đó:
“Càng ngày em càng thấy yêu anh, ai nhìn thấy anh cũng phải yêu.”
Tử Chấn lấy gối che đầu để trách tay Thuấn Nhân. Thuấn
Nhân chui vào cù anh, Tử Chấn vứt gối đi co người lại bảo vệ mình, nhưng Thuấn
Nhân đã cào cho rách gối, lông vũ trong chiếc gối bay lên như lá mùa thu.
Tử Chấn thông báo cho Thời Hân là sáu trăm nghìn tiền
mặt đã được gửi vào tài khoản của ông ta. Thời Hân nghĩ mãi không ra, ông ta
vốn không để ý đến số tiền sáu trăm nghìn đó, chỉ là ông ta muốn dùng khổ nhục
kế mà thôi. Sức khoẻ của Tử Chấn không cho phép anh có được một công việc bình
thường, do đó bản cam kết cũng không thể nào thực hiện được. Ông ta không thể
ngờ được, tiền chu cấp năm đầu tiên lại có thể gửi đến nhanh chóng như thế.
Trên người Tử Chấn không có lấy một xu, nó lấy đâu ra nhiều tiền như thế? Bán
nhà? Cũng không nhanh chóng đến vậy. Mượn? Khả năng này rất thấp. Thời Hân sai
cấp dưới đi điều tra nhất cử nhất động của Tử Chấn gần đây. Câu trả lời là, hôm
qua anh có bay đến Đoan Lệ, Vân Nam.
Thời Hân đấm mạnh xuống bàn, mạnh tới nỗi nắp ấm trà
rung lên, phát ra tiếng kêu leng keng. Mình hồ đồ quá! Ngày đó, Tử Chấn mấy
không đến mười phút đã xác định được tượng đồng mạ vàng của Mã Lai là hàng
nhái, ông ta biết ngay con trai mình có tài năng trời cho. Thằng ranh con đấy
vốn là một kho vàng sống, mà mình lại ngu dốt vứt nó đi! Thông tin từ trợ lí
cho biết, Tử Chấn gửi vào tài khoản hai triệu, trong đó gửi cho Thời Hân sáu
trăm nghìn. Hôm nay, anh rút hết số tiền còn lại, số tiền đó đủ để trả tiền
viện phí gần đây. Có điều số tiền đó Phùng Dư ứng rồi, chắc là mạng đi trả lại
cho Phùng Dư đây.
Ông ta đoán không sai. Tử Chấn mang số tiền đó gửi vào
một tài khoản khác, sau đó đi gặp Phùng Dư. Phùng Dư đang thuê một căn nhà cách
học viện múa không xa, nhà một gian, trong nhà toàn là sách. VCD và CD, không
có đồ dùng hiện đại, không trang trí xa hoa, đơn giản tới mức không thể đơn
giản hơn. Thậm chí ở góc nhà vẫn con dựng một cái mắc áo từ đầu những năm 80,
Phùng Dư đầy tạp chí, hoạ báo sang một góc sofa để lấy chỗ cho Tử Chấn ngồi.
Tử Chấn rút thẻ ngân hàng ra nói: “Thầy Phùng, con trả
lại cho thầy, phiền thầy quá. Thầy nhanh chóng mua nhà để ở đi.”
Phùng Dư cầm thẻ lên nhìn, nói: “Thầy chỉ cho con mượn
năm trăm nghìn, số tiền này nhiều gần gấp ba rồi.”
Tử Chấn nói: “Thầy cầm lấy, tiền chẳng qua cũng chỉ là
một con số mà thôi, không có ý nghĩa gì. Ít thì không được, nhiều nữa cũng thế
mà thôi.”
Phùng Dư đặt hai tay lên vai Tử Chấn, nói: “Con gầy đi
nhiều, lần phẫu thuật vừa rồi con mất nhiều sức quá, phải bồi bổ mới được. Nhìn
này, người toàn xương thôi.”
Tử Chấn cười nói: “Vốn đã thế rồi mà thầy.”
Phùng Dư ngồi cạnh anh, tay cầm thẻ, khuôn mặt buồn
rười rượi, ánh mắt cô đơn, nhìn chăm chăm vào khung ánh cậu thanh niên đang
trong tư thế múa ba lê.
Tử Chấn đưa tách trà lên môi, không uống, lại đặt
xuống bàn, nói: “Thầy Phùng, con không có bạn, thầy là người thân thiết duy
nhất của con, con rất trân trọng điều đó.”
Đi bộ trên đường phố thủ đô, không biết từ góc nào, từ
cửa hàng nào, Đặng Lệ Quân vẫn hát như chưa từng chia ly đau khổ, giọng hát trong
trẻo và vô cùng ngọt ngào ấy như truyền vào trong tim, khiến người ta rung
động.
Diệp Trăn Trăn đợi Thuấn Nhân ở đầu ngõ, một bài hát
thịnh hành từ rất lâu phát ra từ căn gác nhỏ:
Mười năm trước, anh chưa quen em. Em
chưa là của anh, chúng ta đều sánh đôi bên một người lạ nào đó, đi qua những
góc phố dần trở nên quen thuộc. Mười năm sau, chúng ta chỉ còn là bạn bè, dù
vẫn còn có thể hỏi thăm về nhau. Nhưng những điều ấm áp đó sẽ không bao giờ tìm
lại được lý do để ôm nhau lần nữa, bởi sau khi đã là tình nhân, khó lòng mà
quay lại làm bạn bè của nhau.
Nhìn thấy Thuấn Nhân đi đến từ xa, áo thun trắng kéo
khoá trước ngực, quần thể thao mày xám, giày vải thêu hoa màu hồng, dáng vẻ của
người con gái đó vẫn ngây thơ như ngày nào. Diệp Trăn Trăn nghĩ mình mà có thể
chui được vào cơ thể ấy, chắc có lẽ cũng sẽ hạnh phúc như cô ta? Trăn Trăn đi
tới chỗ Thuấn Nhân, gọi to một tiếng. Thuấn Nhân giật mình, nói: “Đi ngang qua
đây? Hay đến có chuyện gì? Sao không báo trước một tiếng?”
Trăn Trăn nói: “Cậu ở nhà cả
ngày, có gì mà phải thông báo.”
“Là chuyện mượn nhà phải không? Tử Chấn nói để tớ
quyết định, có điều hai căn nhà đó đều ký hợp đồng cho thuê dài hạn hết rồi,
nếu cậu khó quá, thì cứ ở tạm nhà tớ một thời gian rồi tính tiếp.”
Diệp Trăn Trăn hơi thắc mắc, rốt cuộc là vì cô ta quá
tự tin, hay quá ngu đến nỗi nói ra câu này, có lẽ đây là một tuyệt chiêu cao
tay đây, Trăn Trăn nói: “Tớ đến để tạm biệt cậu, tớ muốn về quê.”
Thuấn Nhân không ngờ, nhìn cô ta nói: “Sau nói đi là
đi ngay thế? Lên nhà ăn bữa cơm, Tử Chấn về rồi đấy.”
Trăn Trăn nói: “Tớ muốn nhìn anh ấy một lần nên mới
đến đây. Đi đi, hôm nay để tớ vào bếp.”
Những món đầu tiên được bưng lên là canh xương hầm
mướp đắng, rau xào ngũ vị, móng giò hun
khói. Tứ Chấn từ bên ngoài đi vào, lấy muôi múc miếng canh lên nếm, nói vọng
vào bếp: “Vợ à, sao vị canh này khác thế?”
Thuấn Nhân mở hé cửa bếp, cười nói: “Ngon không?”
“Em nấu món gì cũng ngon.”
Thuấn Nhân lườm anh một cái, Tử Chấn chịu không nỗi
kéo vợ ra định hôn một cái, Thuấn Nhân đẩy anh ra nói: “Trăn Trăn đến chơi,
đừng thế mà.”
Lúc này Tử Chấn mới nhìn thấy Trăn Trăn đang đứng dưới
bếp. Cô ta đứng rán trứng, nói: “Cứ tiếp tục đi, tớ không nhìn thấy gì đâu.”
Thuấn Nhân nói: “Trăn Trăn muốn về quê sống.”
Tử Chấn không chút ngạc nhiên, nói: “Về quê sống càng
tốt chứ sao, cho bọn tôi gửi lời hỏi thăm đến bố và anh họ cô nhé, tiện thể
mang cho họ một ít đặc sản Bắc Kinh.”
Trăn Trăn nhận lời, nói tiếp: “Để Chấn Chấn nhận em
làm mẹ nuôi được không. Nếu không lần sau hai người sinh tiếp, em nhận cũng
được.”
Tử Chấn không nói gì, Thuấn Nhân đáp: “Được thôi, sau
này rãnh rỗi tới Bắc Kinh chơi, có gì cần giúp đỡ thì cứ nói, bọn mình là người
trong nhà với nhau ấy mà.”
Tử Chấn kéo Thuấn Nhân lại, hỏi nhỏ: “Nhà mình còn bao
nhiêu tiền trong tài khoản?”
“Khoảng bốn trăm nghìn.”
“Lấy ba trăm nghìn cho cô ta, bảo cô ta về huyện Uyển
mua lấy căn nhà. Với tình trạng này mà quay về, người nhà chắc không hoan
nghênh, không dễ sống đâu.”
“Vâng, thế lát nữa em sẽ chuyển cho cô ấy.”
Hai vợ chồng đang thì thầm to nhỏ thì Trăn Trăn bê đồ
ăn lên, Thuấn Nhân tới giúp, Nhan Nhan cũng bê bát đũa lại, sắp ngay ngắn trên
bàn. Trăn Trăn bế Chấn Chấn ngồi một bên, trêu cậu bé: “Tiểu nhân sâm ơi, mau
gọi mẹ nuôi đi.” Chấn Chấn không nghe theo, đòi mẹ bế, mẹ cậu bé không để ý,
Chấn Chấn lại đòi bố bế, bố cậu bé cũng không để ý, Trăn Trăn nói: “Thấy chưa,
có ai cần con đâu, chỉ có mẹ cần con thôi, còn không mau gọi một tiếng mẹ nuôi
đi.” Chấn Chấn “hừm” một tiếng. Trăn Trăn hôn lên hai má phúng phính của Chấn
Chấn nói: “Mẹ đẻ của con nên là cô mới đúng. Đúng là vô lương tâm!”
Tử Chấn nói: “Ăn cơm đi, đừng nói lung tung nữa.”
Chuông cửa kêu reng reng, Thuấn Nhân ra mở cửa, lại là
Thời Hân. Ông ta không đợi được mời vào nhà, đến bên bàn ăn nói: “Thịnh soạn
nhỉ? Con dâu, lấy cho bố cái bát.”
Thuấn Nhân mặt mày trắng bệch, theo phản xạ tự nhiên
đưa tay ra ôm lấy Tử Chấn, Tử Chấn hét lên: “Ai cho ông vào đây? Đi ra!”
Thời Hân chờ Trăn Trăn đi khỏi mới nói: “Bố với con
không thể nói chuyện được sao? Chuyện chu cấp chẳng qua cũng chỉ là đùa thôi.
Con à, bây giờ con mới khôn ra chứ? Bố có chuyện muốn bàn với con.”
“Tôi không có hứng thú nói chuyện với ông.”
“Con muốn ép bố phải sai người đến bắt con đi hả? Ở
nhà con nói chuyện không tốt sao?”
Tử Chấn xông tới, nắm lấy áo ông ta, đẩy một cái, Thời
Hân vẫn bình tĩnh nói: “Bố muốn nói chuyện với con dâu về việc con ở Mỹ, nhớ
lại những việc con làm trước đây càng kỹ càng tốt. Hôm nay không nói chuyện
được thì ngày mai bố sẽ hẹn nó ra ngoài nói.”
Thuấn nhân nói: “Cho dù anh ấy làm chuyện gì đi nữa,
cứ cho là từng giết người đi, tôi cũng không để ý đâu.”
“Tội giết người còn nhẹ đấy, cô đương nhiên có thể
không bận tâm tới. Cô làm sao mà biết được chồng cô làm
thế nào để giàu có một cách nhanh chóng, nhanh tới mức chóng mặt. Ồ, điều này
hoàn toàn vượt ra khỏi sức tưởng tượng của cô, cho dù tôi có
kể lại cho cô nghe, chắc gì cô đã hiểu được. Có điều, tôi vẫn sẽ thử nói một
cách tỉ mỉ cho cô nghe.”
“Đấy chắc chắn là âm mưu của ông. Chồng tôi là người
thế nào, tôi biết. Giờ anh ấy đã thay đổi, không còn làm những chuyện như trước
đây nữa, sao ông không buông tha cho chúng tôi? Tiền của ông tiêu đến mấy đời
cũng không hết, ông muốn kiếm bao nhiêu nữa thì mới vừa lòng? Sao ông không
ngồi đấy mà nhìn chúng tôi an phận sống một cuộc sống bình thường, sao ông cứ
bắt anh ấy đi kiếm tiền cho ông? Anh ấy đã bị ông giày vò đến nỗi chẳng ra hồn
người, từ nhỏ ông không hề quan tâm tới anh ấy, ông có tư cách gì làm bố anh
ấy? Ông sinh ra anh ấy để đầu tư chuộc lợi à? Cứ coi là như vậy thì anh ấy cũng
trả đủ cho ông cả vốn lẫn lời rồi. Mời ông ra khỏi đây! Đừng đến quấy nhiễu
cuộc sống của chúng tôi nữa.”
“Suy nghĩ của cô chỉ càng chứng tỏ cô là con đàn bà
chưa từng trải. Nói chính xác hơn là tự cho mình là người rất từng trải nhưng
thực ra lại là người cổ hủ lạc hậu. Ngăn cách giữa chúng ta không phải là Thái
Bình Dương, mà là dải ngân hà. Thực chất cô không biết mình đang lãng phí một
thiên tài hiếm có.”
“Ông không có tư cách nói như thế với vợ tôi! Cút!” Tử
Chấn đẩy ông ta ra ngoài, đóng cửa lại.
Thuấn Nhân lo sợ nhìn Tử Chấn. Tử Chấn không nhìn vợ,
mà đi thẳng vào phòng ngủ, chốt cửa lại. Thuấn Nhân gõ cửa: “Mở cửa cho em vào
được không?”
Tử Chấn nằm trên giường, úp chiếc gối lên mặt, tim đập
mạnh như muốn nhảy ra ngoài, máu trong người sôi lên. Phải rồi, cái thứ máu
chết tiệt ấy, nó nên bay đi như những cánh hoa tàn, biệt vô âm tín. Có như vậy,
thân thể mới là của chính mình, không có vết tích, không có tổ tông, không có
chỗ ở, chỉ là một đứa mồ côi, một đứa trẻ mồ côi hạnh phúc.