Buổi liên hoan ở nhà trẻ bắt đầu lúc ba giờ chiều.
Buổi trưa, Thuấn Nhân thu dọn dụng cụ vệ sinh, sau đó
về chỗ ở giúp Nhan Nhan chuẩn bị quần áo. Cô lấy trong đống đồ chơi một đôi kẹp
tóc hình con bướm, kẹp lên hai bím tóc cho Nhan Nhan, còn mình mặc chiếc áo
thun, quần jean, không có đôi giày nào vừa, cô đành đi một đôi dép lê.Thuấn
Nhân muốn giữ thể diện cho Nhan Nhan trước mặt bạn bè, nên cũng chú ý ăn mặc
cho tươm tất.
Hai mẹ con dắt tay nhau đến nhà trẻ, lúc đó là hai
rưỡi chiều. Hội trường còn chưa mở cửa, phụ huynh và học sinh đứng dưới bậc
thềm chờ đợi. Người lớn nói chuyện với nhau, còn bọn trẻ chạy xung quanh đùa
nghịch.
Thuấn Nhân quan sát kỹ lưỡng một vòng, không phát hiện
thấy bóng dáng của Triệu Chấn Đào, để chắc chắn, cô đợi đến khi hội trường mở
cửa mới đưa Nhan Nhan vào. Đối diện nhà trẻ có một công viên không rộng lắm, ở
đó có rất nhiều ghế đá và tượng điêu khắc. Thuấn Nhân dắt tay Nhan Nhan đến
ngồi trên một chiếc ghế đá chờ đợi.
Một chiếc xe taxi dừng trước cổng nhà trẻ. Cửa xe mở
ra, một người đàn ông trẻ bước xuống. Anh ta mặc bộ com lê màu đen, bên trong
mặc sơ mi màu hồng nhạt, thắt cà vạt màu cà phê, bộ com lê ôm lấy người tôn lên
dáng người chuẩn. Người đàn ông trẻ tuổi đi ra sau xe, mở thùng xe lấy chiếc
vali kéo, đứng ở cổng nhà trẻ nhìn lên tấm biển như muốn xác định điều gì. Mắt
của Thuấn Nhân lâu nay không được tốt lắm, mấy năm gần đây do tâm hồn và thể
xác mệt mỏi nên càng không nhìn rõ những thứ ở xa. Nhan Nhan đang ngó nghiêng,
bỗng phát hiện ra người đàn ông đó, như nhận ra điều gì, cô bé nhảy lên, hai
mắt mở to, rồi reo hò ầm ĩ: “Bố! Bố! Bố!”
Thuấn Nhân toát mồ hôi hột, nhưng người đàn ông đó
không phải là Triệu Chấn Đào, biểu hiện của Nhan Nhan khiến trong giây lát
Thuấn Nhân nhớ tới một cái tên. Nhan Nhan chạy về phía người đàn ông đó, cô bé
dang hai cánh tay nhỏ bé, người đàn ông cúi người, Nhan Nhan sà vào lòng anh
ta.
Thuấn Nhân nhìn Tử Chấn, ngỡ ngàng đến nỗi không nói
được câu nào. Làn da của Tử Chấn đen đi nhiều, ánh mắt vẫn ấm áp, nhưng không
còn thuần khiết như ngày nào mà sắc bén, kiên định, dường như chứa đựng một sức
mạnh rất lớn.
Tử Chấn bế Nhan Nhan lên, cau mày nói với Thuấn Nhân:
“Sao gọi điện cho anh, chưa nói xong đã dập máy? Anh biết em đang gặp rắc rối,
là chuyện gì thế? Điện thoại sao không gọi được, may mà Lý Triệt biết địa chỉ
nhà trẻ của Nhan Nhan.”
Nhan Nhan chỉ tay về phía nhà trẻ ý nói muốn vào đó.
Tử Chấn bế cô bé vào trong, Nhan Nhan giới thiệu với các bạn: “Bố tớ đến rồi,
bố tớ đến rồi, bố tớ đến xem tớ biểu diễn này!”
Thuấn Nhân theo sau Tử Chấn, bước chân mệt mỏi dường
như không còn sức nữa, theo phản xạ ôm lấy Tử Chấn từ phía sau, định dựa vào đó
nghỉ một lát. Giây phút dựa vào cơ thể ấy, trời đất như hòa làm một, những đợt
sóng biển trào lên như muốn nhấn chìm mọi đau khổ, thoang thoảng đâu đây mùi
hương thanh mát của hồ sen, tiếng bọn trẻ con đùa nghịch vang vọng bên tai.
Có thể dựa vào bờ vai này ngủ rồi, có thể mơ tới những
giấc mơ thần tiên, cuối cùng cũng an toàn rồi.
Căn phòng tràn ngập ánh sáng mặt trời, trên chiếc
giường êm ái, Thuấn Nhân nằm ở giữa như được cánh chim lớn ôm lấy cô, vô cùng
dễ chịu.
Tử Chấn ngồi trên ghế đặt cạnh giường, dùng vải nhung
lau giá đế rượu bằng đồng, chốc chốc lại nhìn sang Nhan Nhan đang chơi đồ chơi
trên sàn nhà, xung quanh để vài quyển truyện tranh đang đọc dở.
Toàn thân Thuấn Nhân đau ê ẩm, không nhấc nổi người
dậy.
Tử Chấn nghe thấy tiếng động, quay mặt lại nhìn: “Tỉnh
rồi à? Vừa mới gặp đã làm anh hết hồn. Đưa đến bệnh việc mới biết em mệt quá
nên ngất xỉu.”
Thuấn Nhân nghẹn ngào, giọng nói rất nhỏ: “Giúp em
với.”
Tử Chấn ra ngoài, lát sau quay lại, tay cầm khay đồ
ăn. Đi qua chỗ Nhan Nhan, cô bé ngẩng đầu cười tít mắt, tay đưa ra, ý muốn Tử
Chấn cho táo, Tử Chấn lại đưa cho cô bé quả táo, cười nói: “Vừa ăn xong, ăn nữa
sẽ đau bụng đấy.”
Thuấn Nhân quá mệt, người rất yếu. Tử Chấn xé nhỏ miếng
bánh bao đút cho Thuấn Nhân, cô ăn được vài miếng, anh lại cắm ống hút vào hộp
sữa, đưa lên miệng Thuấn Nhân, sau đó lại đút bánh.
“Anh biết cả rồi”, Tử Chấn từ từ nói. “Em và Nhan Nhan
tạm thời cứ ở đây, đây là chung cư của một người bạn Pháp của anh, lâu nay
không có ai ở. Cổng ra vào phải dùng thẻ mới mở được, nên không có người ngoài
làm phiền hai mẹ con đâu. Nhà ăn ở dưới mở cửa cả ngày, nếu muốn tự nấu, ở dưới
cũng có siêu thị. Thẻ ngân hàng anh để dưới gối, mật khẩu là ngày sinh của em,
có chuyện gì thì cứ gọi điện cho anh, anh không tắt máy đâu.”
Tử Chấn dùng ngón tay gạt nhẹ miếng bánh còn dính trên
môi Thuấn Nhân, đầu hơi ngẩng lên nghĩ ngợi, nói: “Trước mắt như thế đã. Không
sao đâu, an tâm ở đây đi, anh phải đi có việc rồi.”
Thuấn Nhân rút nhanh cánh tay ở trong chăn ra, nắm lấy
cổ tay Tử Chấn: “Triệu Chấn Đào muốn có Nhan Nhan, tòa án sắp phán quyết lần
hai rồi, em không thể để hắn mang Nhan Nhan đi.”
Tử Chấn cười nói: “Cứ giao nó cho anh.”
“Hắn muốn mười triệu!” Thuấn Nhân gằn giọng. “Hắn muốn
mười triệu, quá nhiều!”
Tử Chấn vuốt nhẹ lên má Thuấn Nhân: “Được rồi, được
rồi, đừng kêu nữa! Hắn ta muốn mười triệu? Thật buồn cười, đúng là hắn ta coi
tiền là tất cả.”
Tử Chấn dỗ dành Thuấn Nhân giống như dỗ dành một đứa
trẻ: “Em yên tâm, ở đây với Nhan Nhan, xử lý việc này cũng cần có thời gian,
nhưng anh đảm bảo với em là sẽ không lâu đâu, được chứ?”
Bước tới cửa lớn của công ty, vào thang máy, mắt Tử
Chấn bỗng cay cay, nhìn dòng hiểu thị thang máy đang lên màu đỏ, mắt anh nhòe
đi. Anh cắn chặt môi, kìm nén nỗi đau trong lòng, nhắm mắt lại và thở một hơi
dài, lấy lại bình tĩnh bước ra khỏi thang máy.
Trợ lý Tiểu Giang đi tới nói: “Thời tổng, có người
đang chờ anh ở phòng khách. Người này không hẹn trước, ông ta tên là Triệu Chấn
Đào, nói có quen biết anh.”
Triệu Chấn Đào đang ngồi trên bộ xa lông màu đỏ đậm,
đang cầm xem chiếc gối dựa thêu hoa Tô Châu. Nhìn thấy Tử Chấn bước vào, hắn ta
cũng không thèm đứng lên, vứt chiếc gối sang một bên nói: “Thời công tử đừng có
chơi trò này đấy!”
Tử Chấn như đang cố nhớ lại, đi đi lại lại bên cửa sổ,
rồi quay người lại hỏi: “Xin lỗi, thực sự tôi không nhớ ông là ai.”
“Tao là chồng của Nhan Thuấn Nhân”, Triệu Chấn Đào
không cần biết Tử Chấn có thật là không nhận ra mình không, nói: “Hôm qua mày
đến nhà trẻ mang vợ và con tao đi, rất nhiều người nhìn thấy. Hai mẹ con nó
đang ở đâu?”
“Triệu Chấn Đào, tôi thật không hiểu đầu ông làm bằng
cái gì. Tuy chúng ta chẳng hề quen biết, nhưng những việc mà ông làm cho thấy
ông chẳng có chút tình của một người chồng, người bố, cũng chẳng có tình người.
Không biết ông có xem chương trình Discovery không, trong thế giới loài vật, có
rất nhiều loài mãnh thú, khi bạn đời mới sinh con, nó đều có những cử chỉ chăm
sóc, còn ông thật không bằng loài cầm thú. Trước khi bảo vệ tới, ông hãy cút
khỏi đây, tôi không có cùng ngôn ngữ với động vật bậc thấp như ông.”
Triệu Chấn Đào nói: “Mày đừng tưởng mày có quốc tịch
Mỹ mà muốn làm gì thì làm ở cái đất Trung Quốc này. Trung Quốc cũng có luật
pháp đấy, không ai cho phép mày cướp người giữa thanh thiên bạch nhật như thế
đâu.”
“Pháp luật?” Tử Chấn thấy nực cười. “Chỉ có những
người ngu dốt mới bị pháp luật giăng lưới.” Nói xong, Tử Chấn bấm điện thoại:
“Gọi bảo vệ tới đây.”
Triệu Chấn Đào đi ra cửa, Tử Chấn nói thêm: “Người
sáng suốt không làm những chuyện đen tối, có câu này tôi phải nói cho ông
nghe.” Tử Chấn đến trước mặt Triệu Chấn Đào, nhìn thẳng vào mắt hắn, nói rõ
từng chữ, từng chữ một: “Triệu Chấn Đào, ông nghe cho rõ đây, tôi muốn cướp vợ
ông, đến con ông, tôi cũng sẽ cướp đi.”
Trước khi nắm đấm của Triệu Chấn Đào bay vào mặt Tử
Chấn, bảo vệ đã kịp lôi hắn đi. Bị tống cổ ra khỏi cửa công ty, hắn vẫn cố
ngoái đầu lại hét lên: “Thằng khốn, mày có giỏi thì cứ giở trò đi, ông không
tha cho mày đâu.”
Tử Chấn quay trở lại phòng làm việc, vừa đi vừa sửa
lại cà vạt, Tiểu Giang theo sau, Tử Chấn dặn dò: “Đi tìm hiểu xem tay chân thân
tín nhất của Triệu Chấn Đào ở công ty Thái Tín là ai. Tên, chức vụ, gia cảnh,
sở thích cá nhân, tất cả tư liệu điều tra được mang hết đến đây.”
Tử Chấn cởi áo vét vứt lên sofa, đến bàn làm việc, mở
máy tính.
Nửa tiếng sau, Tiểu Giang mang một xấp tài liệu đẩy
cửa bước vào, Tử Chấn cầm xem, Tiểu Giang nói: “Sầm Phàm, ba mươi sáu tuổi. Khi
Triệu Chấn Đào mới đến Bắc Kinh, Sầm Phàm và ông ta làm cùng ở một công trường,
họ làm ăn với nhau cho tới hôm nay.”
Tử Chấn nói: “Còn danh sách các nhà cung cấp đâu?”
Tiểu Giang rút từ trong xấp tài liệu ra một tờ giấy:
“Mấy công ty lớn đều ở đây, còn lại đang trong quá trình thu thập.”
Tử Chấn nhanh chóng xem lướt qua một lượt, nói: “Từng
này cũng đủ rồi.”
Anh suy nghĩ một hồi, rồi chọn ra một công ty, lên
mạng tra số điện thoại của công ty đó, lại tìm một công ty khác, dặn dò Tiểu
Giang lấy danh nghĩa của công ty này gọi điện đến đặt hàng.
Tiểu Giang định lấy máy cố định gọi. Tử Chấn nói:
“Đừng dùng điện thoại công ty. Đi mua một cái sim, gọi xong thì báo cáo kết quả
cho tôi.”
Tiểu Giang đặt mua thẻ nhớ máy tính. Đối phương gửi
cho Tiểu Giang một bảng báo giá qua email. Sau một hồi thương lượng giá cả, bên
mua được giảm sáu phần trăm. Tử Chấn nói: “Hẹn với giám đốc marketing của bên
kia, nói giám đốc bên mình cần gặp mặt nói chuyện.”
Công ty điện tử biết tin đối phương đang tìm hiểu chất
lượng sản phẩm để làm ăn lâu dài nên thái độ cũng vô cùng nhiệt tình, họ còn
nói giám đốc marketing dẫn Tiểu Giang đi suối nước nóng massage.
Tử Chấn không muốn tốn nhiều thời gian, anh chỉ muốn
biết giá gốc mà công ty này định ra cho công ty Thái Tín.
Tử Chấn nói: “Tôi biết công ty các anh cung cấp hàng
cho Thái Tín, đầu ra bên đó cũng rất ổn định, đối với chúng tôi chất lượng sản
phẩn là số một, sau đó mới đến giá thành. Có điều quy mô công ty chúng tôi lớn
hơn Thái Tín, thời gian hợp tác lâu dài, hơn nữa lại đưa tiền đặt cọc. Với
những thuận lợi đó, chúng tôi có quyền yêu cầu giá ưu đãi. Giá phải thấp hơn
bất kỳ giá nào mà trước đây công ty anh đưa ra, nếu không, trong quá trình làm
ăn, một khi chúng tôi phát hiện ra, hợp đồng giữa chúng ta lập tức hết hiệu
lực.”
Giám đốc marketing suy nghĩ khoảng ba phút, nói: “Giảm
hai lăm phần trăm.”
“Quá cao. Tôi không cần giá anh đưa ra. Giá mà tôi cần
là giá do ông giám đốc công ty anh đưa ra”, Tử Chấn nhìn anh ta. “Gọi điện cho
giám đốc của anh đi.”
Giám đốc ra giá giảm bốn mươi phần trăm.
Giám đốc marketing nói: “Không thể thấp hơn được nữa.”
Tử Chấn nói: “Tôi sẽ nhanh chóng trả lời, đợi điện
thoại của tôi nhé”
Trên đường về, Tử Chấn nói: “Tiểu Giang, cậu đi tìm
một công ty điện tử có thương hiệu tốt hơn, rồi xin làm chân giám đốc
marketing.”
Đến gần ga tàu điện ngầm, Tiểu Giang xuống xe, trong
lúc chờ đèn đở, Tử Chấn nhìn thấy đèn sáng nhấp nháy trong một trung tâm thương
mại, anh quay xe rẽ vào.
Sản phẩm thời trang của nữ nhiều vô kể, kiểu dáng đang
thịnh hành trên thị trường quốc tế. Tử Chấn chọn một thương hiệu thời trang của Milan,
cô bán hàng niềm nở tiếp đón. Tử Chấn nói: “Cô gái cao
khoảng 1m65, nặng chưa đến năm mươi kg, tóc dài ngang lưng, da trắng, mặt trái
xoan, tính tình dịu dàng. Chọn giúp tôi mất bộ, cả giày nữa.”
Thuấn Nhân hoảng hồn khi nhìn mấy bộ đồ, giá in trên
mác cao ngất ngưỡng. Nhan Nhan đang ngồi ăn chiếc bánh ngọt, cô bé nằng nặc đòi
mẹ mặc cho mình xem. Thuấn Nhân đành đi vào phòng thay đồ, đi đôi giày cao gót
mới, rụt rè bước ra.
Tử Chấn dựa lưng vào cửa sổ nhìn Thuấn Nhân, ánh mắt
dịu dàng, tràn đầy sự ngưỡng mộ và trân trọng như đang ngắm một báu vật thất
lạc nay mới tìm lại được.
Chiếc váy rất vừa, phối với nền hoa trang nhã, màu
rượu nho đỏ, sợi dây nhung mảnh mai màu đen của chiếc giày cao gót ôm lấy mắt
cá chân xinh xắn. Sự khác nhau giữa một người con gái và một người phụ nữ không
chỉ ở cơ thể mà còn ở thái độ lóng ngóng. Thuấn Nhân cúi đầu ngắm chiếc váy,
tóc hai bên tai rủ xuống che mất tầm nhìn, chốc chốc cô lại lấy tay vuốt nhẹ mớ
tóc bên tai.
Tử Chấn vòng tay qua eo, ôm lấy người Thuấn Nhân, đầu
dựa vào cửa sổ, nói: “Thuấn Nhân à, mấy năm nay em gặp phải những chuyện gì,
hãy nói cho anh biết. Sung sướng, đau khổ và cả tuyệt vọng nữa, kể hết cho anh
nghe đi.”
Thuấn Nhân bắt đầu kể cho Tử Chấn nghe nỗi đau khổ
cuộc đời mình, giọng nhỏ nhẹ, Tử Chấn lặng lẽ nghe. Chốc chốc cô lại lấy khăn
giấy lau hai hàng nước mắt đang chảy dài trên má. Tử Chấn lấy hộp giấy để vào
lòng Thuấn Nhân, để Thuấn Nhân bộc bạch, khóc cho nỗi buồn cạn vơi. Nhan Nhan
nằm trên giường ngủ một cách ngon lành, tuy đã say giấc nhưng khuôn mặt vẫn
hiện lên một niềm vui khôn xiết, con bé là niềm hạnh phúc trong đau khổ của
Thuấn Nhân.
Sau cùng, Thuấn Nhân nói: “Em muốn sống bên cạnh con
bé, nuôi nói khôn lớn, em không có ước mong gì khác nữa.”
Tử Chấn đưa tay ra xem đồng hồ, rồi đứng lên cầm lấy
chiếc áo vét đang để trên ghế, véo mũi Thuấn Nhân, nói: “Đi tắm một cái rồi ngủ
đi, ngày mai anh lại tới.”
Thuấn Nhân nói: “Ở đây có nhiều phòng lắm, muộn rồi,
hay anh ngủ lại đi.”
Tử Chấn cười: “Đừng nói như thế với anh, cũng đừng
nhìn anh như thế, nếu không anh sẽ tưởng em đang ám chỉ điều gì đấy.”
Thuấn Nhân tiễn Tử Chấn ra cửa, giúp anh khoác áo vét.
Trong lúc mở cửa cho Tử Chấn, Thuấn Nhân nói: “Anh có biết trong lòng em là một
người đàn ông như thế nào không? Anh như mặt trời trong trái tim em vậy.”
Tiểu Giang nhanh chóng trở thành giám đốc marketing
của một công ty có tiếng, anh ta gọi điện hẹn gặp Sầm Phàm.
Sầm Phàm nói: “Công ty anh ngày trước từng liên lạc
với tôi, sản phẩm khá tốt, nhưng giá thành cao quá.”
Tiểu Giang nói: “Sản phẩm IT kiểu dáng, mẫu mã thay
đổi liên tục, giá thành cũng thay đổi theo, bộ phận chế tạo của công ty tôi mới
mời mấy chuyên gia nước ngoài tới nghiên cứu cải thiện sản phẩm, giá thành hiện
tại khác xa so với trước đây.”
Sầm Phàm xem một cách kỹ lưỡng bảng báo giá mà Tiểu
Giang đưa cho, nói: “Về cơ bản đều cao hơn so với ước tính của chúng tôi, chỉ
có phần thẻ nhớ của máy tính là có thể xem xét, sản phẩm của công ty anh lấy từ
bên ngoài à?”
“Không, đảm bảo là sản phẩm do chính công ty tôi sản
xuất.”
“Giá thấp nhất có thể báo cho công ty tôi là bao
nhiêu?”
“Có thể giảm được nữa.”
“Giám đốc công ty anh là ai? Tôi muốn thương lượng với
ông ta. Mười giờ sáng mai, tôi sẽ đến công ty anh.”
Tiểu Giang nói: “Có rất nhiều chuyện không tiện nói ở
phòng làm việc, anh xem như thế này được không nhé? Hết giờ làm tôi sẽ gọi cho
anh, ba người chúng ta sẽ bàn bạc, giá thành, kiểu dáng v.v… vẫn có thể thương
lượng được.”
Sầm Phàm gật đầu: “Gọi vào số của tôi nhé, tối nay
gặp.”