Nhà thầy Phùng Dư vẫn như thế, có điều tóc của thầy
dường như ít hơn trước.
Thuấn Nhân muốn ôm lấy Tử Chấn đang nằm trên giường,
nhưng sợ động vào vết thương nên cầm lấy tay anh, Thuấn Nhân hỏi: “Anh chạy
trốn ra đây à? Bọn trẻ, em đưa về An Huy với cô Xuân Nam rồi, ở đó rất an toàn,
anh yên tâm đi. Anh thấy thế nào? Còn đau không?”
Tử Chấn để tay lên má Thuấn Nhân: “Vợ à, em gầy đi
nhiều. Anh xin lõi đã để em phải sợ. Hai ngày nữa, anh có thể dậy được rồi, sau
đó chúng ta tạm rời khỏi đây, sau này thế nào từ từ bàn tiếp, em nhé?”
Thuấn Nhân úp mặt vào ngực Tử Chấn, ôm chặt lấy anh,
nhịp tim quen thuộc đập nhẹ bên tại, ngón tay Tử Chấn vuốt nhẹ lên tóc Thuấn
Nhân, giọng nhẹ nhàng hỏi: “Vợ à, xảy ra chuyện gì thế?”
Giọng buồn buồn, Thuấn Nhân trả lời: “Đứa bé trong
bụng không còn nữa.”
Tử Chấn nhắm mắt lại, như đang cố nuốt đi nỗi đau, sắc
mặt phẳng lặng, không một gợn sóng, anh nói: “Xảy ra chuyện gì? Nói cho anh
biết.”
“Em phải giết Triệu Chấn Đào, em muốn hắn phải đền
mạng!”
Giọng không gấp gáp, anh nói: “Để anh xử lý việc này
cho, từ lâu ông ta đã phạm tội rồi.”
“Nhưng sức khỏe của anh…”
“Không sao, gọi mấy cuộc điện thoại là được rồi. Bảo
vệ em và con là trách nhiệm của anh, đúng không nào?” Tử Chấn hôn lên tóc của
Thuấn Nhân. “Ngoan nào, tắm rồi ngủ đi em.”
Thuấn Nhân không đứng lên: “Vì sao muốn sống một cuộc
sống bình yên lại khó đến thế? Em chỉ muốn dược ở cạnh anh và các con, cùng
nhau nói chuyện, đi bộ, chơi trò chơi, làm việc nhà, hoặc không cần làm gì hết,
cứ nằm trong lòng anh giống như bây giờ, vì sao lại không được? Em rất muốn làm
việc, em muốn cô gắng kiếm tiền nuôi mình và các con, cố gắng sống tiếp, tuy sẽ
rất khó, nhưng em muốn được nỗ lực, muốc vượt qua thử thách. Trong lòng em tràn
trề hy vọng, hy vọng đó có phải là tham vọng không anh? Vì sao nó cứ tắt lụi?
Thạch Tử, em chỉ muốn anh luôn ở bên cạnh em, chăm sóc sức khỏe của anh cho thật
tốt, anh không cần phải ra ngoài kiếm tiền, không cần phải khổ sở như vậy, ngày
tháng giàu có tuy rất tốt, nhưng luôn có biết bao mối nguy hiểm rình rập, khiến
mình phải hồi hộp lo âu. Nghèo một chút cũng không sao, chỉ cần cả nhà ta được
hạnh phúc bên nhau. Các con chúng ta khi lớn lên sẽ không cô đơn, không đau
khổ. Chúng ta sẽ giúp đỡ lẫn nhau.”
Tử Chấn lặng lẽ quay mặt vào tường, không nói một câu.
Thuấn Nhân nhấc người lên, đặt nụ hôn lên mắt Tử Chấn.
Thuấn Nhân áp mặt vào trán Tử Chấn, những ngón tay đan
xen vào nhau, Thuấn Nhân dùng sức nắm chặt lấy tay Tử Chấn. Tử Chấn chưa lành
bệnh, ngủ thiếp đi trong lòng Thuấn Nhân, Thuấn Nhân nhẹ nhàng đặt đầu anh
xuống gối, khép cửa lại đi ra ngoài.
Ở phòng khách, Phùng Dư đang xem tường thuật lại cuộc
thi múa, thấy Thuấn Nhân đi ra, ông cầm điều khiển tắt ti vi, ra hiệu Thuấn
Nhân ngồi xuống: “Thế lực của bố Tử Chấn lớn lắm, thầy thấy bọn con nên trốn đi
đâu đó một thời gian rồi tính kế lâu dài. Quê con ở huyện Uyển à? Ở đó phong
cảnh đẹp, khí hậu tốt, thầy có người bạn đang muốn làm bộ phim tài liệu về Huệ
Châu, thầy sẽ cùng bọn con về dưới đó, sức khỏe cảu Tử Chấn còn yếu, thầy sẽ
giúp con chăm sóc nó.”
“Thế thì tốt quá.” Thuấn Nhân rối rít cảm ơn Phùng Dư:
“Thầy luôn quan tâm chăm sóc cho Tử Chấn, thật không biết phải cảm ơn thầy thế
nào mới phải.”
“Thầy luôn coi nó như con trai, con đừng khách sao
thế.”
Từ Bắc Kinh có chuyến bay thẳng đến Hoàng Sơn, từ đó,
ngồi xe về huyện Uyển chỉ mất nửa tiếng đồng hồ. Tử Chấn còn yếu, nên tạm thời
ở khách sạn. Thuấn Nhân đi gặp Châu Văn, chỉ có Tử Chấn và thầy Phùng Dư ở
khách sạn. Tử Chấn đi tắm, còn thầy Phùng Dư xem kênh HBO.
Tử Chấn bước ra từ nhà tắm, lấy khăn lau đầu cho khô,
thấy Phùng Dư đang nhìn mình, liền cười.
“Tử Chấn, sao con lại trở thành người đàn ông lý tưởng
của biết bao cô gái? Sao bây giờ con lại khác hẳn chàng trai trước đây? Sau đó
lại kết hôn, rồi sinh con, sau đó lại bị những việc vô nghĩa trên đời hủy hoại
tài năng của mình?”
“Thầy à, con không thể nào múa được nữa, hơn nữa trên
đời này, không có việc gì đáng để kiên trì đến cùng.”
“Cuộc hôn nhân của con thì sao?”
“Cuộc hôn nhân của con? Không phải con đang kiên trì,
mà chỉ là con quen ở bên cạnh cô ấy. Đến bây giờ con vẫn say mê cô ấy, có thể
tương lại sẽ không như vậy, nhưng hiện tại là như thế.”
“Phụ nữ mà nghe được câu này của con chắc sẽ rất đau
lòng đấy.”
“Con sợ rằng mình sẽ thay đổi, cho nên khi còn có thể
mang lại cho cô ấy tình yêu thì con sẽ cố gắng.”
“Con đã thay đổi thật rồi, con bây giờ khác so với con
của hôm qua.”
“Nếu đến chết mà con vẫn không rời xa vợ mình, thì cứ
xem đó như là câu chuyện không bao giờ kết thúc.”
“Tử Chấn, bệnh của con rốt cuộc là thế nào? Thầy rất
lo cho con.”
Một lúc sau, Tử Chấn mới trả lời: “Con nghĩ, đây chắc
chắn là một cuộc tình không có hồi kết.” Anh lấy trong túi ra mấy lọ thuốc, dốc
vào lòng bàn tay mấy viên, mở nắp chai nước suối ra uống thuốc. Uống xong, anh
nói tiếp: “Nếu như có một ngày con lại rơi vào trạng thái hôn mê, thầy nhớ đừng
cho vợ con bán nhà chữa bệnh cho con, thói quen của cô ấy xấu quá.”
“Sao đến nỗi bán nhà?”
Tử Chấn cười, không trả lời câu hỏi đó, chỉ nói: “Bệnh
của con, một khi đã nằm viện, nếu không có hai trăm nghìn sẽ không ra viện được
đâu, mỗi lần lọc máu ba nghìn tệ, máy thở tính theo giờ. Vợ con bí quá sẽ bán
nhà ngay.”
“Con không còn nữa, cô ấy cần nhà làm gì?”
“Sao lại không cần, nuôi lũ trẻ cũng tốn kém lắm chứ.
Cô ấy không thể chỉ sống vì con.” Tử Chấn dường như thấy khó chịu trong người,
tay nắm lấy ngực áo, đầu cúi xuống, không nói được nữa.
Phùng Dư vỗ vai anh ta nói: “Đừng chịu đựng như thế,
đau quá thì phải đến bệnh viện chứ.”
Tử Chấn lắc đầu, lúc lâu sau mới hơi thẳng lưng, mặt
đầy mồ hôi, anh đưa tay lên quệt mồ hôi rồi nói: “Cô ấy cứ theo con thế này thì
tội nghiệp cho cô ấy quá. Giờ sống khổ hơn cả trước đây, con bệnh tật thế này
mà cô ấy không oán trách một câu. Cộng thêm người bố tàn nhẫn kia, một vạn
người cũng không thấy một người nào như ông ta, ép chúng con phải chạy trốn
khắp nơi, có đáng hận không chứ? Con thật có lỗi với cô ấy.”
“Tử Chấn à, con đem cả cuộc đời mình tặng cho cô ấy,
thầy thấy đó mới là tài sản mà cô ấy muốn có được nhất. Con đừng có thực tế quá
như thế được không? Những lời con nói khiến thầy buồn quá, sao con lại suốt
ngày để ý đến mấy việc đó nhỉ? Con phải lạc quan lên. Thầy nghĩ Thuấn Nhân là
người phụ nữ rất may mắn, trong vạn người mới tìm thấy một người như cô ấy.”
“Thầy Phùng Dư…” Tử Chấn cất mấy lọ thuốc vào trong
túi, thở dài: “Cô ấy cũng khổ lắm chứ. Lúc đầu lấy cô ấy về, con muốn mang lại
cuộc sống tốt đẹp nhất cho cô ấy, nhưng chưa làm được thì lại để cô ấy khổ theo
con, con hận bản thân mình lắm. Đàn ông phải là người giải quyết những khó khăn
cho người mình yêu, làm sao có thể mang đến phiền phức cho cô ấy được.”
Mắt Phùng Dư lại hướng lên màn hình ti vi. Một bầy sư
tử đang chạy trên mảnh đất rộng bao la của châu Phi, bộ móng bước trên lớp đất
khô cằn, bụi tung mù mịt. Trước ống kính máy quay, cơ thể đang chạy như bay của
sư tử đực dũng mãnh nhưng cũng rất dịu dàng, bờm lông màu vàng bay trong gió,
nhìn rất mạnh mẽ.
Ông vặn nhỏ tiếng, tiếng nhạc nền rất quen thuộc, nghe
kỹ thì hỏa ra là bàn Vangelis Tôi sẽ tìm thấy đường trở về quê
hương.
Từ Hoàng Sơn về huyện Uyển phải đi qua nhiều dãy núi,
nhiều thác nước trắng xóa.
Xe đi qua một ngọn đồi thấp, cỏ mọc xanh rờn, Thuấn
Nhân vui mừng nói với Tử Chấn: “Nhìn kìa! Ngọn đồi mà ngày nhỏ chúng mình hay
đến đó chơi kìa! Anh còn nhớ không, anh từng rửa quả dại ở con suối nhỏ đó, khi
đó em còn nói lớn lên anh thích hợp làm nghệ thuật đấy!”
Tử Chấn chỉ vào hòn đá ven suối: “Ngày đó em ngồi ở
đây, mặc một chiếc áo hoa màu vàng nhạt.” Anh quay đầu lại cười và hỏi Thuấn
Nhân: “Khi đó anh mặc áo màu gì?”
“Sơ mi trắng.”
Nhan Nhan ngồi trên đùi bố, hỏi: “Bố mẹ quen nhau khi…
nào?”
Cô bé kéo dài chữ “khi” để thể hiện sự tò mò và ngưỡng
mộ.
Thuấn Nhân bế Chấn Chấn, chỉ cho Tử Chấn xem, cu cậu
đang muốn ngủ, mặt gắt ngủ, miệng gào lên. Thuấn Nhân vỗ nhẹ vào má cu cậu:
“Sao khó tính thế? Biết cục vàng của mẹ muốn ngủ rồi, xem xem, đã béo như con
lợn con rồi lại còn…”
Chấn Chấn giơ tay muốn sà vào lòng bố tìm sự bảo vệ,
Tử Chấn bế con, dỗ cậu bé ngủ.
Thuấn Nhân kéo Phùng Dư lại, chỉ cho ông xem chỗ ngày
xưa mình hay chơi đùa. Phùng Dư rất có hứng thú, bấm máy ảnh liên tục.
Thuấn Nhân cầm bàn tay của Tử Chấn, nắm thật chặt.
Mở cửa ngôi nhà cũ ở huyện Uyển, di ảnh ông nội vẫn
treo ngay ngắn ở gian giữa, Thuấn Nhân rút giấy ướt trong túi ra, tỉ mỉ lau
từng viền của bức ảnh, thắp ba nén hương thơm, quỳ trước di ảnh của ông, Tử
Chấn cũng quỳ xuống bên cạnh.
Thuấn Nhân nói: “Ông ơi, chúng cháu kết hôn rồi, đây
là cháu rể của ông, cái cậu nhóc mà ngày xưa bị ông mắng ấy, chúng cháu đã có
con. Ông ơi, ông vui lắm phải không?”
Cô nói trong nước mắt, nhưng rồi lại nở nụ cười hạnh
phúc, quay sang Tử Chấn nói: “Anh lạy ông đi.” Tử Chấn ngoan ngoãn làm theo,
Thuấn Nhân cũng lạy ông ba cái.
Tử Chấn đứng lên nói: “Nói ra thì ông tổ nhà em với
ông tổ nhà anh cùng làm quan trong triều, chúng mình xem như môn đăng hộ đối
rồi còn gì.”
Thuấn Nhân “ừ” một tiếng, rồi nói nhanh: “Môn rất
đăng, hộ rất đối.”
Ba người họ quét dọn nhà cửa mất bốn tiếng đồng hồ,
rồi cùng nhau ăn bữa cơm đạn bạc. Thuấn Nhân cho hai con ngủ xong, ngồi trên
giường, mở cửa sổ ra vẫy Tử Chấn: “Nhớ ngày đó không? Nửa đêm, mặt anh bị đánh
nhìn như con mèo, anh đứng ở đó, em vẫy anh lại, bôi thuốc cho anh.”
Tử Chấn nói: “Ngày mai đi mua máy giặt đi, nhiều quần
áo phải giặt quá. Em nói xem nên mua máy giặt cửa dưới hay cửa trên? Anh thấy
mua cửa trên tốt hơn.”
Thuấn Nhân tức quá, đá anh một cái. Tử Chấn không nói
nữa, nằm xuống ngủ, Thuấn Nhân ngồi ở đó, tự nhớ lại rồi cười một mình. Một lúc
sau, cũng đóng cửa lại, nằm sát bên Tử Chấn.
Tử Chấn nói: “Ông em đang ở ngoài kia kìa, đừng như
thế.”
Thuấn Nhân không chịu, vòng tay qua ôm chặt lấy anh.
Tử Chấn nói nhỏ bên tai: “Các cụ đã dạy nam nữ thụ thụ
bất thân mà.”
Thuấn Nhân cười, Tử Chấn vội dùng tay che miệng lại,
Thuấn Nhân gạt tay anh ra rồi cắn vào môi anh.
Khi môi rời môi, Tử Chấn mới nói: “Năm đó em chuyển
lên tỉnh sống, anh rất buồn. Mới đầu anh tưởng Diệp Trăn Trăn lừa anh. Ngày hôm
sau đến trường mới biết, đúng là em đã chuyển đi rồi. Tối nào anh cũng đi đi
lại lại trước cổng nhà em, nhìn lên phòng em thấy đèn không còn sáng nữa, anh
cảm thấy em thật đáng ghét. Anh nghĩ, chắc em với anh không được coi là bạn
thân, nên em chẳng gọi báo với anh lấy một câu. Hơn nữa, em đi rồi cũng chẳng
gọi điện về cho anh, em đối với anh còn tệ hơn cả Trăn Trăn.”
“Anh nói nghe sao đáng thương thế, anh cũng có gặp ông
em xin địa chỉ và số điện thoại của em đâu.”
“Thế sao đi Mỹ mấy năm trời cũng không gọi về hỏi thăm
người ta lấy một lần, đi là đi luôn.”
“Có lúc, con người xa nhau rồi mới hiểu được ra, nếu
như người đó mãi mãi không thuộc về mình thì cũng đừng cố bám lấy.” Tử Chấn cúi
đầu, đặt môi lên mái tóc của Thuấn Nhân.
Thuấn Nhân ngẩng lên, lấy ngón tay nghịch tóc Tử Chấn:
“Anh biết không? Bắt đầu từ ngày nhìn thấy anh, em đã rất thích anh rồi. Lấy
anh, em rất vui. Sau này, việc ăn, việc mặc của anh, em sẽ lo chu tất. Chỉ có
điều, mỗi lần nghĩ tới quãng thời gian đẹp nhất của đời con gái lại không ở
cạnh anh, trong lòng em lại thấy tiếc nuối, em nợ anh nhiều lắm.”
Thuấn Nhân thở nhẹ một hơi, rồi chui vào lòng Tử Chấn,
Tử Chấn luồn tay vào mái tóc, vuốt nhẹ những sợi tóc của Thuấn Nhân, hai người
lặng im không nói.
Thuấn Nhân và Tử Chấn đang dạo trong khu mua sắm chọn
máy giặt, gặp nhiều người quen, trong đó có bố của Trăn Trăn.
Mới nhìn ông ta đã nhận ra, liền đi tới chào hỏi:
“Thuấn Nhân ra dáng người thành phố quá, lấy chồng được quá nhỉ? Chú thấy cậu
này chắc giàu lắm đây.”
Tử Chấn không nói gì, chỉ cười.
Ông ta trợn mắt nhìn Tử Chấn: “Cậu không mời tôi ăn
bữa cơm hả? Nếu không phải vì cậu đến nhà tôi ở, cậu làm sao mà quen được cô vợ
xinh như thế này? Thuấn Nhân là cô gái đẹp nhất huyện này đấy.”
“Ồ, thế thì gọi cả Diệp Vị Kỳ cùng đến, chúng ta ăn
với nhau bữa cơm, địa điểm chú chọn nhé?” Tử Chấn nói. “Thôi, chúng cháu mang
đồ về nhà trước đã.”
Tử Chấn gọi xe ở cổng khu mua sắm, khuân đồ lên, rồi
cùng Thuấn Nhân trở về nhà.
Đi qua cửa hàng ảnh cưới của Vị Kỳ, Thuấn Nhân nói:
“Mình chụp một bộ đi anh, ủng hộ cho cửa hàng anh ấy.”
“Nhưng lúc kết hôn, mình chụp rồi mà.”
“Thì chụp bộ nữa.”
“Không chụp, đắt quá. Tiền không phải là lá cây, tiết
kiệm sau này còn tiêu.”
“Anh thật là, em ra ngoài kiềm tiền là được chứ gì.”
“Đừng có dọa anh.”
“Không tin thì cứ đợi đấy!”
Tử Chấn nói: “Anh nên làm gì đây? Kiếm tiền nhiều thì
không được, tiền ít thì sợ khổ, đau đầu quá!”
Thuấn Nhân trả lời: “Em thấy anh cứ ở nhà chăm con lại
hay. Chúng ta chi bằng không làm gì hết, làm chủ cho thuê nhà được rồi, cứ ở
nhà chăm sóc con, khi nào tiền không đủ tiêu hãy hay.”
“Như thế sao được? Như thế cô em sẽ khinh thường anh.
Anh muốn để lại ấn tượng tốt cho cô, cho cô thấy em lấy anh là sự lựa chọn đúng
nhất, ha ha… Em đừng tưởng anh không biết gì, anh thấy cô em nghĩ gì về anh,
nếu anh không núp bóng cha anh, cô ấy còn lâu mới đồng ý để em lấy anh. Cho nên
anh phải thể hiện mình giỏi hơn những thằng đàn ông khác.”
Lời Tử Chấn nói khiến lòng Thuấn Nhân cảm thấy xót xa:
“Thực ra thì cả nhà này đều dựa vào anh. Không thế như thế này mãi được, em
phải đi kiếm tiền, con trai lấy con gái về để hưởng phúc chứ không phải để làm
gánh nặng.”
Tử Chấn nhìn Thuấn Nhân chăm chăm, mãi sau mới nói
được: “Đầu em đang nghĩ gì thế? Em coi anh là chồng em hay là đồng nghiệp? Em
cho anh gia đình này, kiếm bao nhiêu tiền cũng không đổi lại được, em cứ chăm
lo tốt việc ở nhà, mọi thứ khác để anh lo.”
Thuấn Nhân nói: “Trong nhà chỉ có bọn trẻ cần chăm
sóc, còn anh với em, tốt nhất là ngày nào cũng được ở bên nhau. Em nghĩ rồi,
mình mở một quán chè, đầu tư ít vốn, không cần nhân viên, dựa vào lao động chân
chính mà kiếm tiền, anh thấy thế nào?”
Tử Chấn không nói gì, Thuấn Nhân lay người anh, anh
mới miễn cưỡng nói: “Ý này cũng tạm được, mình mởi quán chè lấy tên là “Trăm
năm Huy Châu” nhé? Con người ở đây hiền lành, làm ăn cũng không khó đâu, nếu có
lừa đảo thì số lượng ít, anh nghĩ chắc cũng được đây.”
Thuấn Nhân nghĩ một lát, trong lòng cũng thấy vừa ý:
“Mình chỉ cần sống sung túc một chút thôi, không cần nghĩ tới kiếm nhiều tiền,
cộng thêm tiền cho thuê nhà nữa, chắc cũng không phải lo chuyện ăn uống đâu
nhỉ?”
“Ừ” Tử Chấn gật đầu. “Như thế cũng được.”
“Thế bây giờ có thể chụp ảnh cưới được không?” Thuấn
Nhân nháy mắt.