Ngày đầu tiên Thuấn Nhân quay về tòa soạn, Khổng Tử
gọi cô tới phòng làm việc, bàn việc có chuyển sang làm nhân viên quảng cáo hay
không.
Lý do của ông là, Thuấn Nhân có thể ở nhà, không cần
thiết ngày nào cũng phải tới đây làm việc. Làm nhân viên quảng cáo mỗi tuần chỉ
đến họp có một lần, cuối năm tổng kết thành tích, nhiệm vụ mỗi năm là hai trăm
nghìn tệ. Khổng Tử nói hai trăm nghìn tệ không nhiều, kiếm hai cái hợp đồng coi
như đủ rồi. Nếu không trong những lần tổ chức cuộc họp cho các doanh nghiệp,
chỉ cần kêu gọi các mạnh thường quân quyên góp cũng được rồi, mỗi năm làm mấy
việc đó quá nhàn hạ, hơn nữa thu nhập cao hơn nhiều so với làm biên tập, quan
trọng nhất là rất tự do.
Mấy câu ông ta nói, Thuấn Nhân không nghe lọt tai chút
nào. Biên tập trở thành nhân viên nghiệp vụ, có nghĩa bạn đã bị sa thải khỏi vị
trí cũ, cuối năm xét thành tích công việc, nghĩa là hoàn thành không xong nhiệm
vụ thì bạn có thể thu xếp đồ đạc mà ra khỏi đây, rất tự do, có nghĩa là đối với
tòa soạn có bạn cũng được, không có cũng chẳng sao.
Thuấn Nhân nhìn qua cửa kính, thấy vị trí của mình đã
được thay bằng một cô gái trẻ. Không phải Khổng Tử đang thương lương với cô,
chẳng qua đó chỉ là một thông báo đổi chức vụ một cách tế nhị mà thôi.
Báo của tòa soạn nay chuyên in những trang nói về văn
hóa phổ thông, nội dung chủ yếu là giới văn nghệ, để tăng thu nhập, họ nhận
thêm phần quảng cáo, có những trang báo chẳng khác nào mấy tờ báo lá cải trên
đường phố. Làm nhân viên quảng cáo cho tờ báo này, phải cạnh tranh với khoảng
hơn hai trăm đầu báo lớn ở Bắc Kinh, không cần nói cũng biết là một công việc
vô cùng khó khăn. Nhưng Thuấn Nhân không còn chọn lựa nào khác, giờ đi tìm việc
khác cũng khó, Nhan Nhan còn nhỏ, cô cũng cần phải có thời gian chăm sóc con.
Thuấn Nhân đến nhà sách chọn mua mấy quyển chuyên về
quảng cáo, chăm chỉ ngồi nhà nghiên cứu một tuần liền. Cô chọn ra những phần
trọng yếu, chép vào một quyển sổ tay, buổi tối khi cho Nhan Nhan bú, thường lấy
ra đọc. Cô còn lên mạng tìm những câu nói khi tiếp xúc với khách hàng, in ra
một bản. Rồi lại phân tích điểm mạnh và điểm yếu của tòa soạn, đặt ra những vấn
đề mà khách hàng thường quan tâm, rồi giải quyết từng vấn đề một.
Công tác chuẩn bị cũng đã chín muồi, cô bắt đầu gọi
điện cho khách hàng.
Cuộc gọi đầu tiên, tim Thuấn Nhân loạn nhịp. Từ trước
tới nay, cô chưa từng giới thiệu một cái gì cho người lạ nghe, hơn nữa còn phải
nói tốt về nó, cho dù không tốt thì cũng phải tâng bốc lên thành như thế. Cô hi
vọng đối phương dập phắt máy, như thế cô không phải nói mấy thứ làm cho đầu óc
căng thẳng đến như thế này.
Quả nhiên không cần nghe xong, đối phương đã dập máy.
Thuấn Nhân lại lo lắng, cô tiếp tục gọi số thứ hai, đối phương cũng từ chối.
Cả buổi sáng chỉ ngồi gọi điện thoại, mấy chục cuộc
đều thất bại.
Quan hệ giữa người với người sao lại kỳ lạ đến thế? Từ
khi sinh ra đến giờ chưa lần nào cô bị đầu dây bên kia dập máy khi còn đang
nói, cũng chưa từng bị đàn ông từ chối, vậy mà cô đã nếm đủ nhũng điều đó chỉ
trong một buổi sáng. Một người có kinh nghiệm lâu năm trong ngành quảng cáo nói
với Thuấn Nhân, tiếp thị qua điện thoại bây giờ không còn đường sống nữa, một
trăm cuộc may ra hồi âm lại hai cuộc, tỉ lệ thành công rất thấp. Lãng phí thời
gian qua vô số cuộc gọi như thế chẳng khác nào ôm cây đợi thỏ, muốn thành công,
nên chủ động tấn công. Chủ động tấn công có nghĩa từ nay sẽ phải vác va li ra
đi, lấy bốn biển làm nhà, mỗi tối ngủ trên chiếc giường xa lạ, mỗi ngày gặp
những gương mặt lạ lẫm không giống nhau, lúc nào cũng phải cười với họ, cố gắng
làm ra vẻ như quen biết, lời nói khoa trương, tới mức đem sự giả dối biến thành
sự thật, thật đến nỗi khiến người ta phải cảm động, để rồi phải tự tay móc ví
tiền.
Thuấn Nhân không thể tưởng tượng nổi mình có thể trải
qua một cuộc sống như thế. Nhan Nhan còn nhỏ nên cần mẹ, Thuấn Nhân cũng không
đi đâu được. Cô quyết định làm trong thành phố, trực tiếp đến các xí nghiệp.
Hẹn mấy ông tổng giám đốc rất khó, xí nghiệp lớn càng
khó khăn hơn. Thường thì họ đẩy Thuấn Nhân sang bộ phận tiếp thị, bộ phận tiếp
thị lại nói để xem xét rồi mới trả lời, đấy là một cách từ chối khéo. Cũng có
công ty nói thẳng họ mỗi năm đều đăng quảng cáo rồi, nên giờ không cần nữa.
Trực tiếp đến gặp khác xa so với gọi điện thoại. Cái
khác biệt dễ nhận thấy nhất là người của các xí nghiệp, công ty đều không có ý
muốn Thuấn Nhân bỏ về, ngược lại còn hỏi cô mấy vấn đề chẳng có liên quan gì
như sở thích, ngoài giờ làm là gì, năm nay bao nhiêu tuổi, có bạn trai chưa, là
người gốc Bắc Kinh à…
Những câu hỏi xung quanh Thuấn Nhân thì vô cùng phong
phú, điều này khiến cô không thoải mái. Thực ra cô cũng hiểu được, nếu cứ tiếp
tục đi sâu vào đề tài đó, rất có khả năng sẽ kéo gần khoảng cách giữa cô với
những người đó, trở thành bạn bè trên danh nghĩa nào đó sẽ rất có lợi cho việc
hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Nhưng Thuấn Nhân không muốn như vậy. Cô cảm thấy, nếu
cứ bắt buộc phải thêm gia vị vào quá trình tiêu thụ hàng hóa thì chất lượng vốn
có của sản phẩm sẽ chẳng ra gì.
Thuấn Nhân nói với giám đốc Mã về suy nghĩ của mình,
liền bị ông ta giáo huấn cho một trận. Ông ta vẫn sai Thuấn Nhân đi tìm đối tác
quảng cáo.
Triệu Chấn Đào nhanh chóng tìm hiểu ra thân thế của Tử
Chấn. Sự thật khiến hắn nổi da gà. Cái thằng nhóc đấy không phải là loại có thể
coi là con kiến mà giẫm chết trên đường. Quan hệ giữa hai bố con Thời Hân tuy
lạnh nhạt, nhưng dù sao nó cũng là đứa con độc nhất của ông chủ Thời.
Nói đi thì cũng phải nói lại, Thuấn Nhân đương nhiên không thể nào thích một
thằng ngoài vẻ đẹp trai ra thì trên người chẳng có lấy một đồng cắc nào như nó.
Thằng nhóc họ Thời là một sinh viên xuất sắc có tiếng của học viện múa Bắc
Kinh, tiếc là mới xảy ra việc ngoài ý muốn, anh ta không thể múa được nữa. Điều
này khiến Triệu Chấn Đào cảm thấy như ông trời có mắt. Hắn quyết định tạm thời
sẽ bỏ qua chuyện này, lặng lẽ quan sát biến chuyển của sự việc.
Rất nhiều thứ trên đời phải trải qua một quá trình,
quá trình tương đối quan trọng. Triệu Chấn Đào lại không thích trải qua quá
trình, nó tiềm ẩn đầy rẫy những nguy hiểm. Thành công làm vua, thất bại làm tớ,
đơn giản là như vậy. Đối với hôn nhân cũng vậy, hắn ta muốn kết hôn cho nên mới
tiếp xúc với Thuấn Nhân, hắn đã đi thẳng vào vấn đề tính chuyện lâu dài. Hắn
chẳng còn hứng thú với những ngọn nến, những bông hoa hồng của những kẻ đang
yêu, những thứ đó chỉ tốn tiền chứ chẳng có lợi ích gì. Sau khi kết
hôn, hắn muốn có một kết quả như mong muốn, đó là Thuấn Nhân phải yêu mình. Chỉ
cần trong lòng người phụ nữ đó mà có thêm bóng dáng của thằng đàn ông khác,
kiểu hôn nhân như thế được coi như đã thất bại.
Thuấn Nhân cùng lúc yêu hai người đàn ông, hay là từ
trước tới giờ cô ta chưa từng yêu mình? Lần đầu tiên Triệu Chấn Đào suy nghĩ về
vấn đề này.
Trước khi gặp Thuấn Nhân, hắn cho rằng thể xác của phụ
nữ quan trọng hơn tâm hồn, linh hồn của họ có thể không thèm đếm xỉa đến. Nhưng
sống với Thuấn Nhân hơn một năm rồi, hắn mới nhận ra rằng, sở dĩ mình không
quan tâm tới linh hồn của mấy người đàn bà trước đây, chẳng qua vì bọn họ chẳng
đáng một xu. Bước sang tuổi bốn mươi, Triệu Chấn Đào mới có dục vọng muốn chiếm
hữu linh hồn của một người đàn bà, hắn phát hiện mình chưa từng yêu ai, cũng
chưa từng được nếm vị ngọt ngào của tình yêu.
Thuấn Nhân khiến hắn như rơi vào một thế giới kỳ diệu,
sắc xuân tràn ngập khu vườn, có hoa thơm, chim hót, ở đó không có sự tồn tại
mưu kế quỷ quyệt, không động cơ đen tối, không đố kỵ, không ghen tuông. Hắn
không thể xác định được mình có phải là chủ nhân của khu vườn đó không.
Khi nghĩ đến Thuấn Nhân thích một người đàn ông như
thế nào, Triệu Chấn Đào có cảm giác tự ti. Trong con mắt Thuấn Nhân, tiền tài
và địa vị không quan trọng, có thể nguyên nhân duy nhất cô ta chọn mình là vì
mình nhiều tuổi, lại từng trải, có lẽ sẽ an toàn khi ở bên cạnh.
Người đàn ông Thuấn Nhân yêu là Tử Chấn, Triệu Chấn
Đào đưa ra câu trả lời. Cho dù mình có nhường cô ta đến hàng vạn bước, cứ cho
là cô ta yêu cùng lúc hai người đàn ông, cũng chắc chắn là Tử Chấn trước, mình
sau. Đối với Tử Chấn, Thuấn Nhân dành cho anh ta một tình yêu thật sự, còn với
Triệu Chấn Đào, chẳng qua là chút tình thân còn sót lại.
Sau khi sinh Nhan Nhan, Triệu Chấn Đào đưa cho Thuấn
Nhân tiền sinh hoạt phí lên tới con số năm nghìn tệ. Bà Triệu không vui, bà nói
với Triệu Chấn Đào đưa tiền ăn cho bà ta giữ,
Thuấn Nhân muốn chi tiêu gì đều phải thông qua bà ta.
Triệu Chấn Đào muốn tỏ vẻ quan tâm tới Thuấn Nhân, hỏi
cô có cần mua xe hơi không, giá khoảng ba trăm nghìn là được. Hắn còn nói thêm,
đăng ký giấy tờ xe sẽ để tên Thuấn Nhân.
Thuấn Nhân không tỏ ra có một chút cảm động nào, tay
gấp quần áo cho Nhan Nhan, lạnh nhạt nói: “Mua xe cho em, em cũng không có tiền
đổ xăng, một tháng phải mấy nghìn. Hơn nữa ngồi tàu điện ngầm cũng tốt, không
bị tắc đường.”
Nếu như trước đây, Thuấn Nhân nói với giọng như thế,
Triệu Chấn Đào sẽ nghĩ rằng chắc cô ta có ý gì đây, chắc ngầm nói mình cho cả
tiền xăng đây. Nhưng giờ hắn biết, lời Thuấn Nhân chả có ý gì cả, cô không vòng
vo tam quốc.
Triệu Chấn Đào ngồi tán gẫu với mấy ông bạn làm ăn,
trong câu chuyện có nhắc tới việc làm sao có thể dành được tình yêu của đàn bà,
mấy ông kia đều nói, cách tốt nhất để lấy lòng người đẹp chính là làm cho cô ta
sung sướng khi ở trên giường.
Cách nói này hơi dung tục, nhưng Triêu Chấn Đào nghĩ
nó hoàn toàn chính xác. Nếu không như vậy thì làm sao nhiều cặp sau khi quan
hệ, người đàn bà đó lại không thể xa rời được người đàn ông?
Triệu Chấn Đào vốn thương tiếc thân thể của Thuấn Nhân
nên từ trước tới nay không dùng bạo lực. Nhưng từ khi có mấy lời mớm vào của
mấy người bạn kia, hắn càng tỏ ra cho Thuấn Nhân thấy mình mạnh mẽ đến cỡ nào.
Nhưng Thuấn Nhân chẳng mấy thích thú, nhìn bộ dạng chẳng có gì gọi là hiện
tượng của mấy bà đẻ lâu ngày không gần chồng. Từ ngày lấy nhau cho đến nay,
người đàn bà này chưa một lần tỏ ra phối hợp ăn ý với chồng, rất ít khi có hưng
phấn. Trước đây, Triệu Chấn Đào thường coi nhẹ sự thật đó, nhưng nay điều đó
lại làm hắn lo sợ.
Thuấn Nhân không hiểu hắn uống nhầm thuốc gì mà đêm
mào cũng đòi hỏi, với độ tuổi của hắn hiện tại ngày nào cũng làm chuyện ấy thật
không có lợi chút nào. Thuấn Nhân khuyên hắn đừng nên hành hạ bản thân như vậy,
hắn tức điên lên.
“Sao cô nhắm mắt lại mà không nhìn tôi?” Triệu Chấn
Đào hỏi: “Có phải đang nghĩ tới thằng khốn đó không? Có phải nó làm cô thấy
thích hơn tôi không? Nó còn trẻ, mạnh mẽ hơn tôi phải không?”
Những câu vặn hỏi kiểu như thế khiên Thuấn Nhân rất
khó chịu, cô bị người đàn ông này dày vò tới mức không thể chịu được nữa, cuối
cùng cũng phản kháng lại. Cô đẩy Triệu Chấn Đào đang nằm trên người ra, hét
lên: “Anh thật vô vị hết mức! Tôi với anh mỗi người một phòng!”
Triệu Chấn Đào tưởng như trời sắp sập xuống. Là vợ mà
lại dám nói không muốn ngủ với chồng, đến một người phụ nữ truyền thống như
Thuấn Nhân lại nói với giọng đó, còn hi vọng gì ở đàn bà nữa đây?
Hắn lao tới, tóm lấy Thuấn Nhân đang ôm chiếc gối đi
ra ngoài, đẩy cô lên giường. Cởi chiếc váy ngủ của cô ra, rồi nằm đè lên người
cô.
Thuấn Nhân quay mặt về một bên, mắt mở to ra nhìn bên
ngoài cửa sổ. Rèm cửa kéo kín, ở đó không thấy được bầu trời cao đầy sao, cô
ước gì mình có thể bay qua chiếc rèm cửa kia đến một nơi xa xôi, cho dù phải
gặm nhấm sự cô đơn, cũng không muốn quay về chốn này.
Nhan Nhan đã được một trăm ngày.
Thuấn Nhân dùng sổ tiết kiệm mua bộ mỹ phẩm dưỡng da
của Pháp, mang đến bệnh viện cảm ơn Trịnh Học Mẫn.
Trịnh Học Mẫn bế đứa bé trên tay đùa một lúc, nói: “Bé
con này nghiêm nghị nhỉ, sao không cười thế?”
Thuấn Nhân nói: “Cháu cũng chưa thấy nó cười lần nào,
có lẽ còn nhỏ quá, một thời gian nữa nó mới biết cười phải không cô?”
“Không phải thế đâu, có đứa bốn mươi ngày đã cười rồi
đấy.” Trịnh Học Mẫn im lặng một lúc rồi nói: “Cháu đã đến thăm Tử Chấn chưa?”
Tim Thuấn Nhân đập loạn lên. Nhớ ra từ khi xuất viện
đến nay, Tử Chấn không nhắn tin cho mình, Nhan Nhan đầy tháng cũng không thấy
nhắn, việc này không giống với tính cách của anh ấy.
Trịnh Học Mẫn nói giọng trách móc: “Cháu đến giờ vẫn
chưa liên lạc với nó sao?”
Thuấn Nhân không nói được câu nào, hơi thở gấp gáp.
Trịnh Học Mẫn nói: “Hôm đưa nó đến bệnh viện, nó sốt
bốn mươi độ. Dựa vào mức độ nhiễm trùng mô mềm thì thấy nó sốt nhiều ngày rồi,
những ngày nó chăm cháu ở bệnh viện mà cháu không phát hiện ra à?”
Thuấn Nhân sửng sốt: “Anh ấy thế nào
rồi, bây giờ anh ấy đang ở đâu hả cô?”
Trịnh Học Mẫn nói: “Cháu đến chỗ thầy Phùng Dư tìm cậu
ta đi.”
Ngoài chiếc piano cũ kỹ để ở góc phòng ra, cách bố
trí, bày biện của nhà thầy Phùng không có chút gì mang tính nghệ thuật. Quan
sát kỹ thì thấy trên giá sách toàn là sách lý luận và tranh ảnh có liên quan
đến múa ba lê, dưới ngăn tủ kê ti vi chất đầy đĩa VCD về múa. Trên tường phòng
khách treo một bức ảnh lớn, chụp một cảnh trong vở kịch múa ba lê, sân khấu
được đèn chiếu vào tạo thành một màu xanh biển, ghi lại thời khắc một cậu thiếu
niên mặc quần áo trắng đang bay lượn như chim hải âu, khuôn mặt cậu bị tay áo
che khuất, nhưng hình dáng cơ thể ấy thì không thể nào nhầm lẫn được.
Thuấn Nhân đứng rất lâu ở cửa phòng ngủ, chần chừ
không dám mở cửa. Phùng Dư kể cho Thuấn Nhân một câu chuyện khá dài, trong đó
có mối quan hệ giữa cha con Tử Chấn, cô chỉ nhớ một câu trong số đó: “Hai mươi
năm nữa trường múa cũng không thể xuất hiện một hoàng tử múa cổ điển nữa, hết
rồi.”
Nhan Nhan “a”, “o” trong vòng tay mẹ, tiếng của em bé
nghe không rõ nhưng thật ngọt ngào.
Thuấn Nhân gõ hai tiếng vào cánh cửa, rồi đẩy cánh cửa
bước vào.
Tử Chấn đang tựa lưng vào thành giường đọc sách, nghe
thấy tiếng mở cửa liền ngẩng đầu lên nhìn. Tử Chấn rất ngạc nhiên nhưng rồi
cũng nở ngay một nụ cười, đặt sách xuống, hai tay đưa ra, nói: “Đưa anh bế cháu
chút nào.”
Thuấn Nhân đưa Nhan Nhan cho Tử Chấn. Tử Chấn vòng một
tay ra sau đỡ lấy mông Nhan Nhan, một tay hơi cong lên một chút đỡ lấy lưng và
cổ cô bé, nét mặt như đang trêu chọc đứa bé.
Thuấn Nhân nói: “Bế trẻ con thành thạo quá nhỉ? Ai dạy
anh thế?”
“Bế thế này nó sẽ dễ chịu, cho nên anh bế thôi.” Tử
Chấn ngắm khuôn mặt bé xíu của Nhan Nhan, cô bé khua khua tay động vào mũi Tử
Chấn, Tử Chấn nói: “Cười dễ thương quá.”
Thuấn Nhân sững sờ, quả nhiên Nhan Nhan đang nhếnh đôi
môi xinh xắn cười, đôi mắt sáng long lanh
nhìn Tử Chấn, mừng vui khôn siết. Chiếc miệng nhỏ không ngừng kêu lên.
Nước mắt Thuấn Nhân chực trào ra, khó khăn lắm mới
kiềm chế được. Thuấn Nhân hỏi: “Sau này anh định làm gì?”
Tử Chấn nói: “Cuộc đời của một diễn viên múa rất ngắn,
anh chỉ là đổi nghề sớm một chút thôi, em đừng có quan trọng hóa vấn đề.”
“Thế sau này anh muốn làm gì?”
”Bạn của thầy Phùng làm về điện ảnh, chắc anh qua xin
làm việc gì đó, như chụp ảnh quảng cáo chẳng hạn.”
Thuấn Nhân nhìn Tử Chấn, không biết vì sao, bỗng chốc
lại muốn hôn lên đôi môi có nụ cười ngọt ngào kia. Thuấn Nhân phát hiện ra
trong đầu mình chứa đầy những suy nghĩ không thể nói ra với ai. Cô lấy tay gõ
vào đầu mình, chợt nhớ tới một người, Thuấn Nhân hỏi: “Trăn Trăn sao rồi?”
“Trăn Trăn ra nước ngoài rồi.” Tử Chấn lấy ngón tay
chọc Nhan Nhan, Nhan Nhan không ngừng khua khua bàn tay đang nắm chắt về phía
ngón tay Tử Chấn.
“Sao lại đi vào lúc này?”
“Cô ấy sang Mỹ làm luận văn tốt nghiệp, hơn nữa, bọn
anh chia tay rồi.”
Rời khỏi nhà Phùng Dư, Thuấn Nhân vòng qua khuôn viên
trường múa về nhà.
Ở cổng trường vẫn có tảng đá khắc to dòng chữ: “Học
văn hóa như học nghệ thuật, luyện múa đi đôi với luyện nết người.” Vẫn con
đường dài với bóng cây râm mát, mọi thứ vẫn như xưa, dường như đâu đây vẫn có
bóng dáng của cậu thanh niên mặt mày sáng rỡ, nhưng không còn cảnh tượng sân
khấu sáng chói, hoa tươi rực trời, tất cả dừng lại ở cái tuổi đóa hoa đang nở
rộ. Ghế ngồi ở hội trường không một bóng người, trên sân khấu, mấy cô bé đang
tập múa ba lê: “Một hai một, hai
hai một, xoay người, ba hai một, nhảy, bốn hai một, thu về…”
Mắt Thuấn Nhân nhòe đi, không nhìn rõ mấy động tác của
mấy cô bé, dường như tiếng khóc đã bị tiếng nhạc nhấn chìm xuống đáy biển sâu.