Nếu Em Chết Tôi Sẽ Phá Tan Nhà Em

Chương 26: Chương 26




- Chuyện là như thế...

- Không thể nào, tôi không thể nào đã từng là vợ của anh được...anh nói dối để lừa tôi...

- Nguyên băng anh còn giấy dăng kí kết hôn, kết quả mang thai, và mọi người có thể chứng minh anh là chồng em...

- Con ư...vậy nó đâu...?

- mất trong vụ tai nạn rồi...Ánh mắt thần Dạ mông lung...nhìn cô

- Nguyên Thần Dạ lời anh nói có thật không?

- Anh không nói dối em...!

- Không? tôi không tịn...tôi muốn gặp Hoàng Phi, tôi phải làm rõ chuyện này, rốt cuộc tôi là ai và chuyện gì đã xảy ra...?

Nguyên băng tìm cách xuống giường, nhưng nhanh chóng được Nguyên Thần Dạ đỡ lấy

- Nguyên băng đừng thử thách anh được chứ, anh không muốn làm hại Hoàng Phi...

- Nguyên Thần Dạ, sao anh dám...thật không còn coi pháp luạt ra gì nữa...?

- Nguyên Băng anh không sợ pháp luật, nếu Hoàng Phi còn làm em bận tâm tới hắn anh sẽ cho hắn bốc hơi vĩnh viễn khỏi thế giới này, anh nói được làm được....

- Nguyên Thần Dạ...anh...rồi chìm vào giâc ngủ....(anh này dùng thuốc mê...huhu, ngủ nhiều rồi ta không muốn ngủ nữa)

- Nguyên băng anh xin lỗi anh không muốn em làm loạn, đợi em bình phục anh sẽ giúp em phẫu thuật mắt, sẽ tìm lại kí ức cho em, rồi chúng ta sẽ như xưa...

Đặt cô lại trên dường, gọi bác sĩ...vào Chăm sóc cô Nguyên Thần Dạ ra ngoài, gặp tống Hạ Bình ở phòng khách không thèm hỏi han, ngồi xuống...:

- Cậu xử lí Hoàng Phi sao rồi...?

- chỉ là giúp anh ta nhận biết thế giới xung quanh 1 chút thôi...

- tôi không muốn cô ấy tổn thương?

- Cậu định tính sao với Phi Yến, à không Nguyên Băng...

- trước hét giúp cô ấy khôi phục lại đoi mắt, tôi đã liên hệ với ngân hàng mắt thế giới rồi, sau đó tìm lại kí ức cho cô ấy..

- Điều đó cần nhiều thời gian hơn cauaj tưởng Nguyên Thần Dạ...

- Nếu không được tôi sẽ cho cô ấy 1 kí ức mới, chỉ có tôi...

- Thần Dạ càng ngày cậu càng bá đạo...!

- Tôi có thể xem đây là 1 lời khen không?

- Đình Uyên Nhi cậu muốn làm như thế nào?

- Dù gì cô ta cũng là chị song sinh của Nguyên Băng, tôi không muốn khi cô ấy nhơ slaij mọi chuyenj lại hận tôi, nnhuwng đoi mắt của ta rất có ích cho Nguyên Băng...

- Nguyên Thần Dạ...cậu điên rồi sao...làm như thé chỉ làm cho cô ấy hận cậu, hận bản thân mình thôi, đừng mù quáng dại dột...

- Chỉ alf suy nghĩ thôi mà, cô ta có bệnh tính cách phân hóa, cứ đưa vào trại tâm thần, rồi cử người chăm sóc đàng hoàng rồi tính sau...

- Cứ làm theo ý cậu đi...!

Không tôi không muốn ăn, mấy người đừng ép tôi...

tiểu thư, chúng tôi phải nghe theo lệnh của thiếu gia xin cô đừng làm khó chúng tôi...

Nguyên Thần Dạ, anh ra đây cho tôi...tôi muốn về Nhà...?

Thiếu Gia...?

mọi người lui ra ngoài đi...

Vâng thưa thiếu gia...

Nguyên Băng em nhất định không ăn 1 chút gì sao...?

Nguyên Thần Dạ tôi là Phi Yến không phải Nguyên băng....?

Anh không quan tâm...anh cảnh cáo em, nếu em còn nhất quyết nhịn ăn đừng trách anh vô tình không nói trước...

Nguyên Thần Dạ anh định làm gì...

Nghe tiếng bước chân của Nguyên thần Dạ lại gần, Nguyên Băng sợ hại lùi lại...đổ người xuống giường...bất chợt thấy sực nặng của người khác đè lên mình khi cô cố gắng ngồi dậy...?

Nguyên Thần Dạ...anh...làm gì Vậy...

Nguyên Băng anh là người không có kiên nhẫn...?

Anh không có kiên nhẫn liên quan gì tới tôi...?

Hi vọng em không làm anh trở thành kẻ độc ác...?

Um....Nguyên Thần Dạ ai cho anh dám cưỡng hôn tôi...

Nguyên Băng trên giấy tờ em là vợ anh, còn còn có thể làm nhiều chuyện hơn là hôn...?

Không cho phép anh làm bậy....vừa nói Nguyên Băng vừa túm lấy cổ áo của mình thật chặt....

Nguyên băng anh không phải cầm thú...nghe lời anh dậy ăn cơm uống sữa nếu không anh sẽ không đãm bảo chuyện gì sữ xảy ra,...

Nguyên Thần Dạ...anh là đồ độc ác, bắt nạt tôi...

Cám ơn lời khen của em...từ này về sau nếu em không ngoan ngoãn anh sẽ còn độc ác bá đạo hơn thế...?

Này anh làm gì vậy...sao lại bế tôi...

Anh đưa em xuống phòng ăn...

thả ra tôi tự đi được...vừa nói Nguyên Băng vừa cọ quậy trên người anh...

Nguyên băng tốt nhất nghe lời anh, nếu không anh sẽ thả em từ cầu thang tầng 3 xuống...anh nói là làm được...

Sợ hắn làm thật Nguyên băng ôm chặt lấy cổ Nguyên Thần Dạ...nguyên Thần Dạ...nếu tôi rời được khỏi đây, thì anh sẽ không yên với tôi đâu...

Yên Tâm, em sẽ không rời được khỏi đây đâu, đừng mơ tưởng...

nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống ghế anh, cùng ngồi vào bên cạnh...

nhìn vào bàn thức ăn...Nguyên Thần Dạ lắc đầu...

dọn mấy món lươn này đi, lần sau không được làm nữa...nhớ kĩ không cho ớt tiêu vào thức ăn, không nấu món cay...

vâng...thưa thiếu gia...

Nguyên Thần dạ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.