Nếu Em Khóc

Chương 18: Chương 18: Lần đầu tiếp khách




Thời điểm tôi và Lạc Kỳ chạy tới bệnh viện lại thấy vị cảnh sát buổi sáng. Sau đó tôi nghe Lạc Kỳ nói rằng người cảnh sát này chỉ là bạn của người quen, cũng không có quan hệ mật thiết nào với Lạc Kỳ cho nên chuyện thông báo Phàn Vũ gặp nạn cũng đã coi là rất nể nang rồi. Y cảm kích bắt tay ông ấy rồi hỏi Phàn Vũ bây giờ thế nào. Ông ta nói

”Có hai người đánh cậu ta, bị thương không hề nhẹ, còn có gãy xương nữa. Lúc ấy tôi không ở hiện trường, khi quản giáo đi vào, hai tên đó vẫn còn đang liều mạng đập đầu cậu ta vào tường. Nghe nói vì cậu ta kêu rất thê lương nếu không thì quản giáo cũng không biết xảy ra chuyện đâu. Rồi xong cán bộ y tế khiêng cậu ta ra, cậu ta đã mất ý thức hoàn toàn, trên mặt toàn là máu.”

Tôi cảm thấy không chỉ tay mà chân tôi cũng run, nói năng lẩy bẩy, ”Bây giờ cậu ấy như thế nào rồi?”

Người cảnh sát kia nhìn tôi một cái, lắc đầu.

”Tình trạng cụ thể tôi không biết. Sau khi giải phẫu đã đẩy tới phòng cách li.”

Tôi cố khống chế bản thân mình, hỏi một câu nữa, ”Phòng cách li ở đâu?”

Ông ấy chỉ trước mặt, còn dặn ”Cậu chỉ có thể đứng ở cửa nhìn thôi, không được vào.”

Ba bước thành hai bước, tôi chạy qua. Cơ hồ là nhào vào cửa phòng cách li, trên cửa có một cái cửa sổ nhỏ, tôi ghé mắt vào, thái dương giật giật.

Trên đầu Phàn Vũ được băng kín, máu màu đỏ sẫm vẫn rỉ ra vải băng, đầu ngoẹo về một bên. Khóe miệng tím bầm, thương tích trên người tôi không thấy được, em nằm dưới chăn thoi thóp rất khẽ, tưởng chừng như đã ngừng thở. Từng giọt thuốc truyền vào cơ thể chậm rãi theo ống truyền vào, tay em bị còng vào thành giường.

Tôi tham lam nhìn Phàn Vũ, mắt rất đau, giống như có thể chảy ra máu. Không tự chủ được ngoài miệng tôi kêu tên em, hi vọng em có thể tỉnh lại, nhìn tôi, cười cười với tôi.

Đột nhiên phía sau có một cái tay đặt lên vai tôi, vỗ vỗ.

Tôi quay đầu, nhìn thấy mặt Lạc Kỳ đang ngẩn ngơ, y bảo ”Đừng như vậy, Triển Huy.”

”Sáng nay em còn cười với tôi.” Thanh âm tôi tại sao lại nghẹn ngào thế này?

Thì ra tôi bất tri bất giác lại rơi lệ.

Tôi quay lại, nhìn Phàn Vũ, muốn chụp ảnh nhưng có người tới ngăn lại. Bị Lạc Kỳ kéo qua một bên, trước mắt tôi chỉ toàn là cảnh tượng em bị đám người đập đầu vào tường. Vị cảnh sát đang đứng ở bên cạnh Lạc Kỳ, ông bảo

”Rõ ràng mấy người kia muốn mạng nó mà. Nó liều mạng giãy giụa, hai tên kia đều là dạng đầu trâu mặt ngựa. Tù phạm không có ai dám nói chuyện với chúng, nghe nói chúng lại ngựa quen đường cũ, đánh nhau giết người. Cậu nói không sai, quả nhiên có người muốn mạng nó. Thật là…”

Trong đầu tôi trừ Phàn Vũ chính là những suy nghĩ chạy loạn không thể phân tích nổi. Tôi từ trên ghế đứng lên, cố giữ bình tĩnh đi rồi cuối cùng là chạy như bay ra ngoài.

Tôi nghe Lạc Kỳ kêu, nhưng tôi vẫn không dừng bước.

Đến nơi tôi đã từng mang em ra, lần này tôi lại có thể dùng sức tôi, cứu em lần nữa!

Giữa một đống người ca hát, tôi liếc Hồ Uy, gã đang cùng một người đàn ông mặt đầy lẳng lơ nói chuyện trời đất, xấu xa cười to. Tôi trực tiếp đi về hướng Hồ Uy, yêu nam kia phát hiện ra liền kéo tay gã, gã quay đầu lại nhìn tôi, nhíu mày một cái.

Tôi đi tới bên cạnh Hồ Uy, Hồ Uy ngước mặt hỏi, ”Mày tới đây làm gì? Tiêu xài hả? Hay bán thân?”

”Tao tìm Tần Trang.”

”Buồn cười, bộ mày thích tìm là tìm à?”

”Mày nói với Tần Trang, tao có chuyện muốn nói với hắn.”

”Ô sao có nhiều người muốn nói chuyện với lão đại thế nhờ? Mày nha, xếp hàng đi!”

”Tần Trang đã từng cho tao điều kiện, mày nói với hắn, tao muốn nói về cái điều kiện này!” Tôi mặt lạnh nói.

Hồ Uy do dự.

”Nếu mày hôm nay không cho tao gặp, như vậy chuyện này tao sẽ không làm nữa, mày tự cân nhắc phải trái.”

Gã nhìn chằm chằm tôi.

Tôi quay đầu đi.

Cuối cùng gã xuống nước, bảo ”Thôi được, mày chờ chút!”

Hồ Uy cầm điện thoại ra phía sau gọi, tôi vẫn đứng đó. Đột nhiên yêu nam kia trườn tới, dựa vào người tôi,

”Trang ca cho anh bao nhiêu tiền một đêm? Hả?”

Tôi không để ý tới kẻ lẳng lơ này, quay mặt đi chỗ khác.

”Bí với chả mật! Vào đây rồi thì ai chả giống ai. Nhưng mà tự Trang ca nói điều kiện với anh thì hơi lạ đấy. Trang ca tự mình chăm sóc dạy bảo hay sao? Phải nói là anh ấy trước giờ hiếm cho ai động vào lắm nha. Hay anh là hàng tươi, hả?”

Tôi nghiêng đầu nhìn Hồ Uy lộ ra nửa người trong góc tối.

Rồi tôi nhìn người xung quanh muôn hình vạn trạng.

Khi tôi nghĩ tới chuyện sau này tôi có thể lăn lộn chung với một đống người như thế này, tôi thật có chút chùng bước nhưng tôi rất nhanh lại thẳng lưng lên. Nếu như đây là chuyện duy nhất tôi có thể vì Phàn Vũ mà làm, chính là làm theo lời Tần Trang, tôi chỉ có thể bỏ mặc tất cả chạy theo hắn!

Hồ Uy lái xe đưa tôi đi đâu đó, vòng vèo khoảng nửa giờ. Ban đêm, xe càng đi càng tới một nơi vắng lặng, tôi không sợ.

Hồ Uy một bên hết chế giễu lại trêu đùa, tôi không phản ứng lại, để cho gã muốn nói gì thì nói. Gã cũng tự thấy mình mồm thối vô duyên, biết điều ngậm lại.

Đột nhiên trước mặt đèn đuốc huy hoàng, ánh đèn từ biệt thự chiếu vào bóng tối hết sức nổi bật.

Xe đi về phía trước, từ từ dừng lại ở một tòa nhà ba tầng, Hồ Uy âm trầm nhắc nhở, ”Đến rồi!”

Tôi đi xuống xe, gã liền quay xe chạy mất.

Đi về phía cửa nhà, gõ lên, vài giây sau đã có người chạy ra mở cửa. Đó là một người vú em.

Bà mang tôi lên lầu ba, thả tôi trước một cái cửa. Tôi đi vào, có hai người đang ngồi ở đó xem bóng đá, lạnh như băng quay lại nhìn tôi, tôi biết đó là vệ sĩ của Tần Trang.

Bà vú dắt thấy vậy dắt tôi qua, cẩn thận gõ cửa, tiếng của Tần Trang vang lên, ”Vào đi.”

Tôi tự đẩy cửa bước vào. Tần Trang đang mặc quần áo ngủ dựa vào trên giường, tà áo mở rộng, bụng còn một lớp băng trắng, kiểu tóc của hắn không giống như trước nữa, chắc là vì tôi đến nên hắn mới chải chuốt tí đỉnh. Vẻ mặt nhàn nhạt bình thản, tuy có chút hốc hác nhưng lại thêm mấy phần quyến rũ. Đúng là dáng dấp hắn rất tuấn tú. Nhìn thấy tôi, hắn ngả đầu về phía sau, cười lên.

Tôi đứng ở đó.

”Sao đột nhiên nghĩ thông rồi? Mới rời anh có mấy ngày liền cảm thấy không bỏ được, đúng không?”

”Chúng ta trao đổi đi.” Tôi đi thẳng vào vấn đề.

”Trao đổi cái gì a?” Tần Trang hứng thú nhìn tôi.

”Tôi biết anh có bản lĩnh, có thể mang Phàn Vũ từ trong ngục ra, hành cậu ấy đến nỗi như thế. Tôi như thế nào tùy anh xử trí!”

Hắn ngẩn người, ”Eo, lại bài gì nữa đây?”

”Làm ơn đừng động thủ với cậu ấy nữa! Cầu anh!”

Nụ cười trên mặt của Tần Trang từ từ tắt ngúm,

”Nhờ cậu, Triển Huy. Bảo Phàn Vũ đừng thọt tôi có được hay không?”

”Cậu ấy là vì tôi mới làm vậy, cho nên nếu anh muốn trả thù thì cứ trả thù tôi đi! Anh không phải có khó chịu trong lòng sao? Đánh tôi đi. Phàn Vũ cho anh một dao, anh đối xử với cậu ấy như vậy, coi như là huề nhau!”

Tần Trang nhìn tôi, hồi lâu hắn mới mở miệng,

”Sao mà đáng ghét vậy a? Vốn là tao trong lòng đã yên thì thôi, cớ gì mày cũng đối với tao làm như thế? Nếu mày không như buồi thì tao vẫn còn thoải mái một chút, chuyện lặt vặt như vậy không đến nỗi mày đến đây quỳ lạy, mày cũng sẽ không phải hi sinh vì nó. Bây giờ thì tốt rồi, mày làm sao mà đảm nổi cái xử trí của tao?! Mày đây không phải là gây ức chế cho tao? Tao nói mày nghe, tao không muốn xử mày! Mẹ bà nó, tao cũng không phải là không thể xử nó! Tao xử cho nó chết tươi!”

Tôi không nghĩ Tần Trang sẽ như vậy, có chút đờ đẫn. Nếu như tôi làm thế này lại mang đến cho em nhiều tổn thương hơn, tôi có nên hận chính tôi không?

”Tần Trang, khi nào chuyện này mới kết thúc đây?! Anh căm ghét, anh không thể tâm ý tương thông không phải là Trương Kiều, người đã vứt bỏ anh sao? Chuyện này có liên quan gì tới Phàn Vũ? Anh đã động thủ như vậy, anh còn muốn cái gì nữa? Cậu ấy đang ở trại tạm giam, có thể vào tù ngay lập tức, Phàn Vũ mới 20, anh không thể bỏ qua cho cậu ấy được sao?”

”Gì? Kích động như thế? Muốn cho tao một dao à?” Mắt hắn chuyển tới con dao nằm lạnh lẽo bên trong khay trái cây, ”Tao có một cái ở chỗ này, mày dùng tạm.”

”Như thế nào thì anh mới bỏ qua cho cậu ấy, anh nói đi!”

Tần Trang dòm tôi, điện thoại trong tay đột nhiên vang lên, hắn tiếp. Ánh mắt vẫn nhìn tôi chăm chú, ”À, mày nói…Cái gì? Được…”

Hắn cúp điện thoại.

Sau đó khóe miệng hắn cong lên một nụ cười.

”Phàn Vũ sắp chết đúng không? Thế nên mày mới kích động như thế?”

Tôi kinh ngạc nhìn điện thoại Tần Trang, hắn nói cái gì? Phàn Vũ, sắp chết?

”Nhìn cái mặt mày kìa!” Tần Trang ánh mắt chuyển một vòng, bỗng nhiên nói, ”Được rồi, điều kiện bàn xong. Vừa vặn anh đây có một vị khách hơi phiền toái, mày đi thay anh. Đi thì anh liền cân nhắc chuyện bỏ qua cho Phàn Vũ.”

Tôi hít sâu một hơi, ”Đáp ứng tôi, bỏ qua cho Phàn Vũ. Anh cũng có chữ tín, chớ lật lọng hai lời.”

”Triển Huy ơi Triển Huy à, sao em trẻ con vậy? Người có bản lĩnh tại sao không được lật lọng? Hử?”

”Tần Trang!” Tôi hét.

”Ha ha ha ha… Đệt…” Hắn bắt đầu cười sau đó ôm bụng.

”Cười cái cứt!”

Tần Trang ôm bụng, chui vào trong chăn, ”Anh không thể cười được, bụng anh có một lỗ đau.”

Sắc mặt hắn thoắt biến, bảo tôi ”Cố Triển Huy, hôm nay cậu đi phục vụ khách nhân kia cho anh. Nói cậu nghe, ông ta thích nhất là làm mấy trò biến thái, may quá hôm nay có cậu chịu hộ. Hầu Tử!…”

Tần Trang kêu lớn một tiếng.

Lập tức có người chạy tới, cung kính nói, ”Trang ca.”

”Mang hắn qua Phong gia.”

Người nọ gật đầu, tôi đi theo anh ta ra ngoài. Tần Trang bỗng nhiên nói, ”Quyết định chưa đấy?”

Tôi nói, ”Anh đáp ứng tôi chưa?”

Tần Trang hừ một tiếng, tắt đèn đi ngủ.

Dọc theo đường đi, tôi không có bất cứ một suy nghĩ nào khác ngoài Phàn Vũ. Em chiếm cứ đầu óc tôi, nhất cử nhất động của em, tất cả như một cuốn phim. Ngày đó em ngồi trước cửa nhà tôi, sau đó dần chạy tới cảnh em nằm trong bệnh viện, em ngồi chung với Đông Đông, rồi lại tới cảnh em trước mặt tôi rơi một giọt nước mắt cuối cùng. Phàn Vũ trong lúc vô tình đã từ từ dung nhập vào lòng tôi, vô thức cắm rễ sâu nơi trái tim. Vô luận tôi có thể làm được điều gì đó vì em, một khả năng giữa trăm triệu khả năng, tôi sẽ làm tất cả.

Phong gia đó thật ngoài dự liệu của tôi, ông ấy là một người trung niên hiền hậu. Tôi không biết ông tiếp theo sẽ đối với tôi có làm cái gì không. Chẳng qua ông chỉ là muốn tôi cùng ông uống trà nói chuyện phiếm, tôi một bụng tâm sự, sợ hãi đương nhiên là có. Bàn luận viễn vông một hồi, đến khi ông ấy bước vào phòng ngủ tôi vẫn còn ngơ ngác ngồi trong phòng. Ông mặc quần áo ngủ đi ra, tôi vẫn còn ngồi như tượng. Rốt cuộc ông muốn làm trò biến thái gì tôi cũng không biết, tôi làm gì có kinh nghiệm!

Cuối cùng, ông bảo, ”Chú mệt mỏi rồi, cậu định ngồi ở chỗ này qua đêm hay là?”

”Hả?”

Tôi kinh ngạc.

Lúc tôi mở cửa đi ra liền nhận được điện thoại của Tần Trang. Tôi vừa lên tiếng, y liền ha ha (ôm bụng) cười to.

Tôi không biết nói cái gì, ngược lại Tần Trang thao thao bất tuyệt,

”Eo ôi, Phong gia bảo ông ta không có hứng thú với cậu. Cậu thật thối mà, muốn bán cũng không có người mua!”

Tôi không biết nói gì, Tần Trang còn nói,

”Nhưng mà giao dịch tôi với cậu cũng đã lập thành, bây giờ cậu muốn gì?”

”Bỏ qua cho Phàn Vũ.”

Một giây đồng hồ im lặng, Tần Trang cúp điện thoại!

Tôi nhìn điện thoại, có mấy cuộc gọi nhỡ của Lạc Kỳ, y hỏi tôi đang ở đâu.

Tôi bảo tôi ở bên ngoài đi tới đi lui thôi.

Rồi y bảo y vẫn còn ở bệnh viện.

”Phàn Vũ sao rồi?”

”Vẫn còn…” Lạc Kỳ dừng một chút, ”Ngủ.”

Cứ như vậy một buổi tối trôi qua, có chút hoang đường, có chút… Nhưng nhiều hơn chính là lúc tôi trở lại bệnh viện, những bận tâm không nói nên lời từ đáy lòng lại lớp trước lớp sau chồng chất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.