Nếu Em Khóc

Chương 11: Chương 11: Về nhà




Sau khi Tần Trang rời đi, tôi quay đầu về, trong bar còn mấy người đang đứng sững sờ, bất động thanh sắc. Khi tất cả chân tướng sự việc được khai sáng, ai muốn hối hận cũng không còn cơ hội hối hận.

Tôi cũng vậy.

Tôi không nói rằng nếu sớm biết mọi chuyện sẽ có ngày hôm nay, tôi sẽ tận lực giữ Phàn Vũ lại. Bởi vì đó là chuyện đã qua, lúc này, việc có ích nhất không phải là hối hận mà là làm cái gì đó.

Từ đầu đến cuối tôi không biết Phàn Vũ đã chiếm cứ một vị trí riêng trong lòng tôi từ khoảnh khắc nào. Nhưng có một điều là tôi không sao đặt tên được vị trí ấy. Chuyện tôi duy nhất rõ ràng là một khắc kia, không còn gì so với em quan trọng hơn nữa.

Tôi phá vỡ bầu không khí im lặng, bởi vì, tôi hỏi Tần Trang ở đâu.

Ba người kia nhìn tôi, chẳng khác gì nhìn thước phim có bông tuyết trắng bay nọ. Tôi rống lên một tiếng, ”Chỗ mà Tần Trang ở là ở đâu?!”

Xuyên ca trả lời, anh ấy còn muốn nói cái gì nữa nhưng tôi không cho anh cơ hội, điên cuồng chạy ra ngoài.

Nơi đó của Tần Trang không hẳn là một nơi nhộn nhịp phồn hoa, bên ngoài cũng không có cái gì đặc biệt, đi vào bên trong cũng thế. Chẳng qua là khách nữ vô cùng ít.

Tôi vừa đi vào đã có rất nhiều ánh mắt bắn tới. Hơn nữa còn có người tới chào hỏi, mang theo khí tức mà tôi ghét.

Tôi bảo, ”Tôi tìm Phàn Vũ.”

Người đó cứng mặt, không được tự nhiên nhìn tôi một cái, sau đó mở miệng

”Anh đẹp trai, nơi này của chúng em nhân vật lợi hại nhiều lắm.”

Tôi không biểu tình nói, ”Tôi tìm Phàn Vũ!”

Hắn ta nhìn tôi thêm một cái rồi nói, ”Người này không có ở đây.”

Tôi nhìn xung quanh một vòng, mọi người đều tản lờ giống như ở đây không có chuyện gì xảy ra mà nói chuyện phám,cũng có người đi ra đằng sau hoặc đi ra ngoài. Nhìn hắn, tôi nói ”Vậy thì Tần Trang chắc là ở đây nhỉ.”

Hắn sợ hết hồn, đang không biết xử lí như thế nào thì Hồ Uy xuất hiện, gã cũng nhìn thấy tôi sau đó hướng tôi đi tới.

”Chuyện gì a, tiểu từ, không nhịn được muốn chết à? Hay là mày định vào chơi đùa chút? Hắc hắc…” Gã xấu xa cười to.

”Tôi tìm Phàn Vũ.” Tôi nói lại một lần.

Lúc ấy, trong đầu tôi như có một ngọn lửa bùng lên, dám cá nếu như Hồ Uy nói thêm một lời biến thái nào nữa tôi sẽ đếch để ý cái gì nữa mà phang gã vỡ mồm.

Gã không trả lời, chỉ nhìn về phía sau tôi nói, ”Trang ca.”

Theo tầm mắt gã nhìn, dưới ánh đèn u ám là Tần Trang đang cầm một li rượu vang, lắc lắc. Hắn ngẩng đầu lên nhìn tôi sau đó đứng lên,

”Chú em qua đây nói chuyện chút.”

Tôi theo hắn đi vào phía sau, đó là một gian phòng giống như phòng làm việc bình thường, hắn ngồi trên ghế sa lon, còn tôi đứng không nhúc nhích.

”Ngồi đi.” Hắn nói.

”Không cần, tôi tìm Phàn Vũ.”

”Sao mà để ý tới nó như vậy chứ hả? Nó đối với chú em có ý nghĩa gì đâu, hai người cũng đã không phải loại em bé ngây thơ rồi mà. Để tâm tới nhường đó làm gì?” Hắn nhìn tôi hỏi.

”Không biết.” Tôi trả lời, tôi đang nói thật, tôi quả thật không biết.

”Ha ha…” Tần Trang cười rộ, ”Thú vị đấy. Nhìn một cái là anh biết chú em chưa trải qua chuyện gì rồi, anh dạy chú, nếu như ở trên một người người nào đó không có điểm gì tốt, chớ có vì nó mà chạy rồ. Hiểu chưa?”

”Cái hợp đồng của anh còn ý nghĩa gì sao? Anh oán cũng đã oán, trả thù cũng trả thù. Giữ lại Phàn Vũ cũng không khiến anh vui thích cho cam, anh thả Phàn Vũ cũng coi như là không phụ lòng người anh đã từng yêu!”

”Mày nói cái gì?! Tao tại sao lại phải KHÔNG phụ lòng hắn? Hắn con mẹ nó cực kì đáng chết!”

”Trang ca…” Tôi kêu hắn, ”Nếu như anh có cơ hội, nếu như Trương Kiều lúc đó không nhảy lầu, anh có bỏ tiền cứu hắn hay không?”

Tần Trang ngẩn ra.

Sau đó hắn cười nhạt, ”Cứu á? No no, anh mua cây đao tiễn hắn lên Tây thiên!”

”Lời này coi như là anh trả lời tôi, anh đối với tâm mình, ắt cũng có câu trả lời rồi chứ?” Tần Tranng từng luôn miệng mắng Xuyên ca với Lạc Kỳ là bạn bè chó má, cứu không được Trương Kiều. Từ nội tâm hắn, tôi biết, hắn không hề mong đợi Trương Kiều nhảy lầu! Thậm chí, cái chết của Trương Kiều cũng khiến hắn quặn tim.

”Chết tiệt!”

Hắn thẹn quá hóa giận, đây càng rõ ràng là tôi nói không sai.

Tần Trang âm trầm nhìn ta, ”Muốn đi tìm Phàn Vũ, cái này không khó.” Nói xong, hắn đi ra cửa, gọi một tiếng, ”Hồ Uy!”

Hồ Uy rất nhanh như chó chạy vào, Tần Trang đơn giản nói, ”Mang hắn đi, tìm Phàn Vũ.”

Gã mồm thối ngẩn người, nhanh chóng gật đầu.

Tôi không biết Phàn Vũ ở đâu, dùng trạng thái gì chờ tôi, tôi thậm chí nghĩ, có lẽ tôi sẽ lần nữa thấy cái khung cảnh như trên màn ảnh kia. Nhưng mà, không sao, không vấn đề, tôi hôm nay nhất định phải đem Phàn Vũ đi!

Không nghĩ tới phía sau còn có một cái sân. Tôi đi theo Hồ Uy vào viện môn đó, mới phát hiện bên trong như chốn bồng lai. Phong cách Thượng Hải xưa nhưng đồ dùng vô cùng hiện đại, đồ đạc tinh xảo phục cổ, tơ lụa thêu từ trên trần nhà rũ xuống phấp phới bay, thế ngoại đào nguyên.

Có người tiến tới chào hỏi Hồ Uy, gã hỏi ”Phàn Vũ ở đâu?”

Người kia nói, ”Số 928.”

Vào lúc này, thần kinh tôi căng lên. Nhưng tôi lại kiên định bước tới số 928, nơi đó, có Phàn Vũ đã từng biến mất trước mắt tôi, bất kể em xuất hiện như thế nào, bất kể em đã thay đổi như thế nào.

Hồ Uy dè dặt đẩy cửa ra.

Bên trong HOÀN TOÀN giống như tôi tưởng tượng. Nơi đó là một phòng massage đèn mờ. Tôi thấy có một người đàn ông nằm úp mặt vào khăn, trên người đắp một cái khăn lông, có người đang xoa bóp đầu cho ông ta. Khi tôi nhìn từ cánh tay của người xoa bóp đầu nhìn lên, nhìn thấy đôi mắt ấy, cho dù có bị mặt nạ phòng độc che tôi vẫn nhận ra. Đôi mắt trong trẻo kia, không cảm xúc nhìn một nơi nào đó, trên tay dùng lực đạo một chút lại một chút di chuyển đến trên tấm lưng dày bản như tảng thịt mỡ xoa xoa.

”Hắn có khách, đợi một hồi rồi nói sau!”

Tôi không biết tâm tình tôi lúc đó có kích động như điên không? Có thể. Nhất định có thể.

Kích động này kéo dài cho đến khi người khách bọc khăn lông đi ra, tôi bước một bước dài đi vào. Phàn Vũ đang ở đó thu dọn đồ đạc.

Tôi kêu em, ”Phàn Vũ!”

Bóng lưng em ngẩn ra, sau đó từ từ quay đầu trở lại, khoảnh khắc ánh mắt em nhìn tôi, tôi lao đến ôm lấy em. Thật chặt, cơ hồ phải đem em dung hòa vào cơ thể tôi!

Phàn Vũ trong cái ôm của tôi không có bất kì phản ứng nào, hai tay em rũ bên người, tôi từ từ buông em, đem mặt nạ tháo ra. Trong phút chốc, mọi suy nghĩ xông lên đầu tôi. Khuôn mặt vẫn thanh tú như thường, môi mím lại, muốn đưa tay giật cái mặt nạ, ánh mắt hắc bạch phân minh nhìn tôi, trên mặt vẫn có chút nét trẻ con giận dỗi, không sao khiến tôi giận em cho được. Một khắc kia tôi thật sự muốn hôn em!

Ánh mắt em lay động, tôi cho là em sẽ khóc, cuối cùng em không khóc. Em chẳng qua là nhìn tôi.

Tôi nói, ”Phàn Vũ, chúng ta về nhà!”

”Nhà?” Em cuối cùng cũng nói được một tiếng.

”Đúng vậy, đi!” Tôi kéo em đi ra ngoài.

”Nhà à?” Em còn nói như thế.

”Đúng vậy.” Tôi đột nhiên thấy cái gì đó sai sai, quay đầu nhìn Phàn Vũ, em lại nhìn tôi, đó là cười sao? Tại sao tôi hoàn toàn không thấy buồn cười nhỉ?

”Phàn Vũ! Em sao thế?” Đầu óc tôi chết lặng, không, không thể nào, tất cả tôi đều có thể tưởng tượng ra nhưng điều này tôi hoàn toàn không nghĩ tới.

”Chú em có thể chờ nha!” Ngoài cửa đột nhiên truyền tới một âm thanh, tôi nhìn ra ngoài, Tần Trang tựa trên tường, môi ngậm một điếu thuốc, không có hảo ý nhìn tôi cười.

Tôi quay đầu nhìn em, em vừa vặn nhìn thấu qua tôi thấy Tần Trang, cả người không kiềm chế được run một cái.

”Tần Trang!” Tôi hét vào mặt hắn.

”Chớ lo lắng. Trẻ con mà, trải qua ít chuyện nên sợ thôi. Bình thường nó không có giống vậy đâu. Nghe nói cái này gọi là lúc thần trí mơ hồ… A a, thật là, không thể giúp được! Chuyện bé xé ra to.” Hắn tiếc rẻ lắc đầu.

Tôi điên cuồng xông tới Tần Trang, Tần Trang nhẹ nhàng lui về phía sau, sau đó nói, ”Ấy, chớ manh động, đánh mặt anh thì đừng trách anh không khách khí!”

Nắm đấm của tôi thô bạo rơi lên tường, giây phút ấy, người tôi thật sự muốn đánh đó là chính mình!

Đau đớn nhanh chóng từ trên tay lan tới.

Nhưng trong cơ thể tôi, lúc này còn có một nơi đau hơn!

Hốc mắt tôi căng ra, bỏng rát, bỗng nhiên có một đôi bàn tay đặt lên vai tôi, tôi quay đầu lại. Nước mắt không kiềm được muốn trào ra từ hốc mắt, tôi nhìn đôi mắt kia, em nhìn tôi, tôi nói

”Phàn Vũ, về nhà!”

Tôi kéo em. Tần Trang đứng chắn trước mặt tôi. Điên máu, tôi hét lên

”Tần Trang! Hôm nay anh ngăn tôi, tôi cùng anh liều mạng chó!”

Em huơ hai bàn tay, ý rằng không nên như thế. Mà Hồ Uy ở cách đó không xa lom lom mắt nhìn tôi, tôi kéo Phàn Vũ, em đi với tôi, không một chút phản kháng, mỗi lần quay đầu tôi đều thấy đôi mắt ấy nhìn tôi.

”Này!” Tần Trang gọi.

Tôi không dừng lại, băng băng đi về phía trước.

”Ở trước mặt anh mà đem người đi như vậy, anh thật mất mặt a!” Hắn nói thế.

Tôi đứng lại, Phàn Vũ ở đằng sau vẫn cò theo quán tính đi về phía trước, thiếu chút nữa tông tôi. Tôi nắm bả vai của em.

”Tần Trang! Đây chính là lí do tại sao anh lại quay đoạn video đó để thông báo cho tất cả những người đó đúng không? Nếu như Phàn Vũ không biến thành như vậy, không bị anh bóp nát trước, anh còn sợ rằng sẽ không ai biết đến chân tướng sự thật đúng không? Khốn nạn!”

Tần Trang lười biếng nâng mắt

”Chú mắng anh như vậy khiến anh buồn lắm nhớ. Nói thật, anh cũng đối với nó đâu có tệ, sau lần Lạc Kỳ đụng nó, anh cũng đâu có để cho người khác chơi! Tuy nói nó thần trí không thanh tỉnh nhưng vẫn còn có thể xài được. Hơn nữa nó nhìn chú một cái chú liền hóa điên hóa rồ như thế thì tất nhiên khách cũng thích a, có phải không? Chú còn nên cười chứ sao lại mắng anh!” Hắn đang nói đột nhiên sáp tới, nôn vài lời bên tai tôi.

”Chú nên coi lại, chú nhiều lần đối với anh vừa đánh vừa chửi, anh có nói gì chưa? Phàn Vũ là một bảo vật đấy, chú nên tin vậy đi. Cho nó ở nơi anh, còn có thể kiếm chút việc cho nó đấm bóp khách, mang về chú nuôi được nó chắc? Bên cạnh đó, nó vẫn…”

Tay Phàn Vũ bỗng siết chặt cánh tay tôi, tôi kéo tay em xuống, nắm lấy nó.

”Trang ca,” Tôi thở dài, cắt đứt lời hắn, ”Việc đã đến nước này, mời anh nhường đường.”

Tần Trang nhìn tôi, sau đó liếc Phàn Vũ.

Tôi kéo Phàn Vũ đi vòng qua hắn, đi thẳng ra cửa.

”Triển Huy!” Tần Trang kêu tôi một tiếng, ”Nó lúc thanh tỉnh sẽ không theo chú mày đâu!”

Tôi làm như không nghe thấy, bất kể hắn có muốn nói với tôi cái gì, bôi xấu Phàn Vũ như thế nào, tôi cũng phải mang em rời đi nơi này!

Chúng tôi ngồi trên xe taxi, Phàn Vũ tựa vào ghế, không chút cảm xúc nhìn bên ngoài đèn màu rực rỡ, tiệc rượu phòng hoa, cười nói rộn ràng.

Tôi hỏi em đói không, em chỉ quay đầu nhìn tôi, lắc lắc đầu.

”Về nhà gặp Đông Đông nhé.”

”Đông Đông?”

”Ừ, chó của em đó. Sau đó ngày nào cũng phải dẫn nó đi chơi bù nhé.”

Em gật đầu một cái. Rõ ràng em hoàn toàn không nhận thức ra được một chút khái niệm tình cảm nào của em đã từng dành cho Đông Đông. Tôi không biết rốt cuộc thần trí của em đã bị cái gì che mất, mà nó khiến tôi đau như thế.

Không biết tại sao, trời đã về khuya mà trên đường vẫn nhộn nhịp người. Phàn Vũ quả thật có chút đờ đẫn, thời điểm em nhìn tôi, rõ ràng là không có một chút ý niệm gì. Ánh mắt trống rỗng khiến cho tôi thấy tim như bị ai cào xé.

Điện thoại reo, là Xuyên ca, hơi do dự một chút nhưng tôi vẫn nhận.

Anh ta giống như là lo lắng lắm vậy, vồ vập hỏi ”Triển Huy, em không sao chứ?”

”Tôi không sao.”

”Phàn Vũ…”

”Ở bên cạnh tôi.”

”Em đem y ra ngoài?!”

”Đúng.”

Nói xong tôi cúp máy, không muốn dây dưa rau mơ rễ má.

Bây giờ Phàn Vũ đã gục đầu ngủ, đầu dựa trên ghế, ngước mặt, môi hé mở giống như em bé. Tôi kéo em đến gần bả vai tôi rồi cho em dựa vào, em vẫn tiếp tục ngủ.

Xe đậu ở đầu hẻm, Phàn Vũ vẫn ngủ rất say. Tôi khẽ xốc em lên, đặt trên lưng rồi cõng về nhà.

Ngày nào cũng thế, vẫn còn chưa tới cửa tôi đã nghe được tiếng sủa thê lương của Đông Đông. Từ ngày em mất tích tới giờ, tiếng kêu càng lúc càng tuyệt vọng.

Tôi vừa mở cửa, Đông Đông đã như gió lốc chồm tới.

”Đông Đông, Phàn Vũ về với mày rồi.”

Vừa thấy bóng dáng chủ nhân nó, tiếng kêu của nó đã vui hẳn, chạy vòng vòng bên người tôi, hít hơi chủ.

Tôi đem em cõng về giường, Đông Đông như con nít đã chạy vào trước, nằm sát bên cạnh mép giường háo hức nhìn chủ nó. Phàn Vũ hơi động đậy, Đông Đông sủa ăng ẳng hai tiếng.

Em từ từ mở mắt, từ từ nhìn về phía Đông Đông đang thè cái lưỡi to bản ra rồi ngồi dậy.

Tôi khẽ nhắc em biết đây là nhân vật nào, ”Đây là Đông Đông.”

Phàn Vũ đứng lên lại ngồi xuống, Đông Đông phe phẩy cái đuôi của nó rất nhiệt tình.

Không nháy mắt, Phàn Vũ cứ nhìn chằm chằm con chó của mình.

Bỗng nhiên Đông Đông nhảy vào lòng em, em không nhịn được ôm nó, nước mắt chảy đầy trên mặt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.