Sáng sớm, người đầu tiên tỉnh dậy là Mộ Thần, ánh nắng xuyên qua chiếc rèm màu tím nhạt rọi vào mắt anh. Mộ Thần nheo nheo mắt lại. Cảm thấy đầu mình đau như búa bổ, anh lờ mờ nhớ lại đêm qua mình đã uống say, sau đó anh được một người đưa về, và rồi... và rồi...
Nghe một tiếng kêu nho nhỏ bên cạnh mình, anh giật mình khi thấy một người con trai nằm bên cạnh. Cậu ấy dựa vào người anh và ngủ say. Người con trai này... là người nằm ở giường bên cạnh anh khi anh gặp tai nạn. Khẽ lay cậu dậy, Mộ Thần càng kinh hãi hơn là anh và cậu... cả hai không mặc quần áo.
- Anh... anh dậy rồi? - Cậu nhỏ giọng hỏi
- Đêm qua tôi... tôi và cậu... tôi đã... - Mộ Thần ngập ngừng
- Đúng vậy, đêm qua anh say rượu, em đã đưa anh về nơi này, đây là nhà của... em - Suýt nữa cậu đã buột miệng nói “nhà của chúng ta”
Trầm tư hồi lâu, Mộ Thần mở miệng:
- Xin lỗi, tôi... là do tôi say nên mới...
- Không sao đâu... - cậu khẽ nở một nụ cười chua xót -... đều là nam nhân với nhau, em cũng không thể mang thai, anh không cần nghĩ phải chịu trách nhiệm. Tất cả là em tự nguyện, anh không cần thấy áy náy.
- Xin lỗi, tôi đã có bạn trai.
- Em biết...
Liếc nhìn ngón tay áp út của cậu, Mộ Thần ngập ngừng:
- Cậu... cậu đã kết hôn?
- Vâng. Nhưng anh ấy đã không còn nữa... - Cậu cố kìm nén để mình không khóc, còn gì đau lòng hơn người mình yêu nhất ở trước mặt mình nhưng mình lại không thể nhận đây.
- Tôi xin lỗi...
- Không sao, em đã quen rồi. Thôi, để em đi lấy quần áo cho anh thay, đêm qua quần áo của anh đã dơ hết rồi
- Cảm ơn cậu
Mộc Hiên mở tủ quần áo và lấy một bộ quần áo trước kia của Mộ Thần đưa cho anh. Lúc mặc quần áo, Mộ Thần rất ngạc nhiên khi bộ quần áo này rất vừa vặn với anh, màu sắc cũng là màu mà anh thích
- Bộ quần áo này...
- Là của ông xã của em. Anh ấy không còn mặc nữa. Nên anh cũng không cần trả lại cho em đâu.
- Cậu... cậu cũng đừng quá đau lòng... - Không hiểu sao, Mộ Thần lại muốn ôm lấy người con trai này để an ủi cậu. Khẽ vươn tay, anh xoa nhẹ đầu cậu.
Sau khi Mộ Thần rời đi, cậu nằm lại trên giường, cậu khẽ ôm lấy chiếc chăn mà Mộ Thần đã đắp, mùi hương dịu dàng của anh, hơi ấm của anh vẫn còn đây. Nước mắt của cậu từ từ lăn cuống hai bên gò má. Tim cậu một lần nữa bị ai xé ra, đau đớn khiến cậu muốn chết đi ngay tại chỗ. Mộ Thần mãi mãi không thuộc về cậu. Đêm qua, Mộ baba đã điện thoại cho cậu, ông nói rằng Mộ Thần muốn kết hôn với Hướng Thoại.
“Thần... em chúc anh hạnh phúc bên người anh yêu”
Cuối cùng, Mộ Thần vẫn quyết định sang Hà Lan kết hôn với Hướng Thoại. Ngày kết hôn của anh, Mộc Hiên lặng lẽ đứng bên ngoài lễ đường và nhìn anh tay trong tay với người kia bước đến trước tượng Chúa cử hành hôn lễ. Giây phút hai người trao nhẫn, Mộc Hiên lặng lẽ quay đi. Cậu đi trong vô thức, đi mãi đi mãi không có điểm dừng. Cậu không biết mình đã đi qua bao nhiêu con đường. Từ xa xa cậu thấy hai người đang tay trong tay đi với nhau đến một nhà hàng nhỏ. Cậu chạy thật nhanh đến như muốn nhìn rõ anh thêm một lần trước khi vĩnh viễn không gặp lại nữa. Bỗng từ đâu một chiếc xe mất lái lao thẳng vào anh, cậu chỉ kịp hét lên một tiếng và đẩy anh ra, và cuối cùng cậu bị chiếc xe đâm vào. Trong phúc chốc, cậu thấy mình như trở lại buổi tối định mệnh kia. Một luồng ánh sách trắng xóa vây quanh cậu. Giọng nói ấy lại văng vẳng bên tai;
“Cậu có hối hận không?”
“Hối hận? Nếu hối hận thì ngay từ đầu tôi đã không quyết định như thế”
“Chấp nhận nhìn người mình yêu ở bên kẻ khác?”
“Anh ấy đã từng nói với tôi rằng, đến một ngày nào đó tôi sẽ hiểu được hy sinh để người mình yêu hạnh phúc cũng là một loại tình yêu. Tôi đã chấp nhận cái giá đó thì tôi mãi mãi không hối hận”
Trước khi ý thức mất đi, cậu thấy anh trước mặt mình, anh đang khóc, anh gọi tên mình “Hiên nhi... Hiên nhi”, cậu khẽ mỉm cười, mấp máy môi:
- Thần... anh phải sống thật hạnh phúc... em yêu anh...
Và rồi tất cả mọi thứ chung quanh cậu đều tối đen...