“Anh ấy sống lại...” Đó là ý nghĩ đầu tiên khi Mộc Hiên nhìn qua giường bên cạnh.
Lúc ấy bác sĩ đi vào và kiểm tra cho cậu. Bác sĩ kết luận cậu không bị gì nặng, chỉ bị trầy xước nhẹ. Duy chỉ có một điều là cú va đập đã ảnh hưởng đến thanh quản, và cậu không thể nói được nữa.
“Cũng tốt, ít ra mình sẽ không phải sợ gặp anh ấy lại nói ra tất cả”
Nằm bệnh viện được 3 ngày, ngày nào Mộc Hiên cũng lén qua nằm cạnh Mộ Thần mỗi tối. Cậu lẳng lặng tìm kiếm chút hơi ấm và mùi hương từ cơ thể anh, chỉ có thế cậu mới có thể ngủ được. Cậu đã rất sợ, cậu sợ cả đời này không thể gặp được anh. Chỉ cần nghĩ đến điều đó là trái tim cậu như bị ai giẫm đạp, đau đến mức không thở được.
“Ít ra anh vẫn còn sống...em mất đi giọng nói không hề uổng phí. Thần, anh yên tâm, em sẽ luôn dõi theo anh. Anh nhớ em cũng được, anh không nhớ em cũng không sao, em sẽ làm cho anh nhớ ra em. Ba năm thôi, rồi chúng ta sẽ trở lại như trước. Thần, hãy chờ em”
Đúng như khế ước mà Mộc Hiên đã ký với giọng nói thần bí, quả nhiên Mộ Thần bị mất trí nhớ. Khi anh tỉnh lại, mọi thứ xung quanh anh giống như một tờ giấy trắng. Anh không nhớ được bất kỳ ai, kể cả gia đình mình. Thế nhưng với tính cách kiên cường của Mộ Thần thì anh vẫn không hề suy sụp. Anh xem như là mình được sinh ra lần nữa, làm lại một con người mới.
Duy chỉ có một điều anh không thể hiểu là tại sao cậu trai nằm ở giường bệnh bên cạnh ngày nào cũng muốn bắt chuyện với anh. Cậu luôn nhìn anh bằng ánh mắt giống như là có quen biết với anh từ lâu, vẻ mặt cậu như muốn nói với anh điều gì đó. Chỉ tiếc là cậu ấy bị mất giọng nói của mình.
Sau khi xuất viện, Mộ Thần không trở về nhà trọ của hai người mà trở về nhà mình. Vì Mộc Hiên đã dặn trước với Mộ baba Mộ mama nên không ai nhắc đến việc Mộ Thần và Mộc Hiên đã kết hôn.
Với Mộ Thần mà nói, mọi thứ từ giờ như là một khởi đầu mới. Còn với Mộc Hiên, ngày nào cũng như là địa ngục, cậu chỉ có thể nhìn anh từ xa, chỉ có thể hỏi thăm cuộc sống của anh thông qua Mộ mama. Không phải cậu không muốn gặp anh, cậu ngược lại muốn gặp rất nhiều là đằng khác. Cậu nhớ vòng tay ấm áp của anh, nhớ mùi hương nhàn nhạt của anh, nhớ từng cử chỉ chăm sóc của anh, nhớ cách anh gọi cậu là “Hiên nhi”, “bà xã đại nhân”, “bảo bối nhi“... nhưng cậu không thể gặp anh. Cậu giờ đây đã hiểu tại sao khi ấy mỹ nhân ngư chỉ có thể đau khổ đứng từ xa ngắm nhìn hoàng tử, bởi cậu giờ cũng giống như nàng, cậu sợ chỉ cần mình sơ xuất điều gì thì Mộ Thần sẽ biến mất mãi mãi. Cậu thà chấp nhận nỗi đau khổ này một mình...
“Thần, anh nhất định phải chờ em... 3 năm thôi...”
Thế nhưng cuộc sống không thể biết trước được điều gì. Điều mà Mộc Hiên lo lắng nhất đã xảy ra: Mộ Thần có người yêu.
Từ sau khi mất trí nhớ, cuộc sống của Mộ Thần đã thay đổi hoàn toàn. Anh đã thay đổi chỗ làm, sau đó anh dọn ra ở riêng một mình. Và trong chỗ làm mới, anh đã quen được với một nam nhân tên là Hướng Thoại. Người này trước đây từng yêu thầm Mộ Thần, nhưng khi ấy Mộ Thần và Mộc Hiên là cặp đôi đẹp nhất trường đại học P nên Hướng Thoại đành chôn giấu tình cảm này. Tất nhiên anh vẫn ghen tị với Mộc Hiên vì có được Mộ Thần, anh ta tự thấy mình rất tốt, còn là hội phó hội sinh viên, thế nhưng vì lý do gì Mộ Thần lại yêu một Mộc Hiên ngốc nghếch, không có điểm gì đặc biệt.
Giờ đây khi thấy Mô Thần bị mất trí nhớ, Hướng Thoại thấy mình có cơ hội liền trực tiếp theo đuổi Mộ Thần.
Mộ Thần không biết rằng ngày nào khi anh tan tầm, cũng đều có một bóng dáng lặng lẽ nhìn anh từ xa. Bóng dáng ấy nhìn anh đến khi anh lên xe và chạy đi rồi mới quay đầu đi. Rồi sau đó, bóng dáng ấy đứng dưới nhà anh nhìn mỗi tối cho đến khi đèn ngủ nhà anh tắt mới lặng lẽ đi về.
“Thần... chỉ cần thấy anh sống vui vẻ là em yên tâm”
Một ngày âm u, Mộc Hiên vẫn đứng lặng nhìn anh từ xa. Tim cậu như thắt lại khi thấy anh đang khoác tay trên vai một người đàn ông. Cả hai rất thân mật bước lên xe. Cậu không tin vào mắt mình, cố gắng bước lại gần hơn để nhìn cho rõ, cậu sợ mình nhìn lầm. Bước đến gần hơn, cậu thấy Mộ Thần và người đó đang ngồi trong xe, cả hai đang hôn nhau. Chỉ cách có vài bước chân nhưng cậu không dám bước đến. Trái tim cậu như bị ai lấy dao đâm từng nhát. Đau đớn... Lạnh buốt... Không thở nổi... Ai đó đang bóp chặt trái tim cậu, hô hấp của cậu ngừng lại, cậu cảm thấy đất dưới chân đang sụp đổ từ từ. Cậu cảm thấy mình không đứng nối được nữa.
Trời mưa ư? Không, trời không có mưa. Vậy tại sao lại có nước rơi trên mặt đất? Trước mắt cậu nhòe đi, cậu không thể thấy được gì nữa. Bên tai cậu vẫn còn văng vẳng lời nói của anh lúc hai người đi ngắm sao băng: “Anh sẽ không như hoàng tử đó, anh sẽ luôn ở bên cạnh em dù cho có chuyện gì xảy ra đi nữa.”
“Thần...” - nội tâm cậu đang kêu gào tên anh, và cũng chỉ có thể gọi tên anh mà thôi. Cậu rất muốn chạy ngay lại chỗ anh, sau đó giằng hai người đang thân mật kia ra và nói với anh rằng cậu là bà xã thân yêu của anh, là người anh yêu nhất. Nhưng bây giờ cậu còn lại gì ngoài những kỷ niệm với anh? Cậu còn là một người câm, cậu có thể làm gì khác được đây, bởi nếu cậu làm thế thì anh sẽ mãi mãi biến mất. Cậu cảm thấy mình như con cá đang mắc cạn, chỉ biết nằm đó thoi thóp chờ những giây phút cuối cùng của cuộc đời. Thần của cậu đã yêu người khác, đả kích này cậu thật sự không thể chịu nổi. Cậu phải làm sao đây? Bấy lâu nay cậu luôn hy vọng vào tình cảm của hai người sẽ không vì Mộ Thần mất trí nhớ mà mất đi, cậu bấu víu vào nó để có thể ngăn mình không tiếp cận anh, để có thể tiếp tục sống. Thế nhưng giờ đây điều đó đã không còn. Cậu biết phải làm sao?
Thời gian trôi qua mau chóng, 3 năm trôi qua trong chốc lát. Sau ba năm, giọng nói của Mộc Hiên đã trở lại, nhưng Mộ Thần vẫn như cũ không lấy lại được trí nhớ. Mộc Hiên rất đau khổ khi mỗi ngày đều nhìn hai người vui vẻ bên nhau. Cậu quyết định từ bỏ. Trước đây Mộ Thần nói rất đúng, yêu là chấp nhận hy sinh tất cả vì người mình yêu. Khi tai nạn xảy ra, anh vì cậu mà mất mạng, cậu chỉ có thể ký kiệp ước kia để giữ mạng cho anh. Giờ đây anh đã có được tình yêu mới, xem như là cậu đã bù đắp lại cho anh. “Mỹ nhân ngư sẵn sàng hy sinh để hoàng tử hạnh phúc thì giờ đây em cũng sẽ như vậy, em sẽ đứng từ xa dõi theo anh và chúc phúc cho anh. MỘ THẦN, EM YÊU ANH”
Nói về Mộ Thần, sau khi quen với Hướng Thoại thì tình cảm của hai người rất tốt đẹp. Nhưng cả hai vẫn đơn thuần là người yêu bình thường, không hề tiến xa hơn mặc dù Hướng Thoại nhiều lần ra ám hiệu rằng có thể. Bởi vì mỗi khi thân mật nhiều hơn với Hướng Thoại thì trong đầu Mộ Thần lại hiện lên một số hình ảnh, có khi đó là anh đang cùng một người không rõ mặt đi ngắm sao, có khi là anh đang ôm người đó, có khi là hai người đi chơi... những hình ảnh đó chợt lóe lên rồi chợt mất, nó lướt qua nhanh khiến cho anh chưa kịp nhìn rõ mặt người đó là ai thì đã mất đi. Anh đi tìm gặp bác sĩ đã điều trị cho mình thì bác sĩ nói đó có thể là ký ức trước kia của anh, có thể anh đang từ từ nhớ lại chuyện trước kia.
“Vậy người kia là ai? Tại sao mình lại có cảm giác như đã quên một chuyện rất quan trọng?”
Khi những hình ảnh đó hiện lên ngày một nhiều thì anh bắt đầu tự so sánh người đó với Hướng Thoại. Anh lại thấy không phải. Người đó thấp hơn anh một cái đầu, rất hoạt bát, rất nghịch ngợm. Thế nhưng đó lại là một khuôn mặt xa lạ anh chưa hề gặp lần nào. Anh cố nhớ, nhưng lần nào cũng chỉ là những mảng trắng xóa che lấp đi ký ức.
Hướng Thoại để ý rằng dạo gần đây Mộ Thần hay ngồi trầm tư một mình. Thần thái này giống hệt anh lúc trước khi mất trí nhớ. Lạnh lùng, không muốn gần gũi ai. Ngay cả anh ta đôi khi cũng bị lạnh nhạt. Trong lòng Hướng Thoại hiện lên một điều: Có thể Mộ Thần đang dần lấy lại ký ức. Vậy khi đó anh ta có còn yêu mình nữa hay không?
Điều đó khiến Hướng Thoại cảm thấy rất khó chịu. Anh biết tuy Mộ Thần mất trí nhớ nhưng tình cảm dành cho Mộc Hiên chưa bao giờ mất. Bởi một lần say rượu trong vô thức anh đã gọi một cái tên mà trước đây rất quen thuộc với anh: “Hiên nhi, bảo bối của anh...”
Để ngăn không cho chuyện ngày xảy ra, Hướng Thoại đã đề nghị với Mộ Thần sang Hà Lan kết hôn. Để sau này khi Mộ Thần có khôi phúc lại trí nhớ thì hai người đã kết hôn, Mộ Thần cũng không thể bỏ anh ta được. Khi anh ta nêu đề nghị này với Mộ Thần, anh suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng đồng ý.
Trước khi hai người đi Hà Lan, Mộ Thần đã dẫn Hướng Thoại về nhà ra mắt gia đình. Mộ gia sau khi biết chuyện này đã không đồng ý. Mộ baba giận dữ đuổi Hướng Thoại ra khỏi nhà, không cho phép anh ta bước vào của Mộ gia. Sau đó ông gọi Mộ Thần vào thư phòng:
- Nói cho ba biết, tại sao con lại muốn kết hôn với Hướng Thoại?
- Ba, con và Hướng Thoại yêu nhau, tại sao ba lại ngăn cản tụi con kết hôn?
- Yêu nhau? Con nghĩ con và nó yêu nhau bao lâu? Con có hiểu hết con người nó hay không? Tình cảm hai người đã đến mức sống chết chưa?
- Ba... sao người lại hỏi chuyện này? Con yêu Hướng Thoại, cậu ấy đã giúp đỡ con rất nhiều sau khi con mất trí nhớ, con muốn kết hôn với cậu ấy thì có gì sai?
- Giúp đỡ? Nếu nói giúp đỡ thì sự giúp đỡ của nó chỉ như hạt cát trên biển mà thôi. Mày có biết mày có thể không còn trên đời này không, vì vụ tai nạn đó mày suýt mất mạng, nếu không có... - Nói đến đây, Mộ baba chợt khựng lại, ông suýt chút nữa đã nói tên Mộc Hiên ra.
- Ba, ba nói nếu không có gì? - Mộ Thần lấy làm lạ khi Mộ baba bỗng im lặng.
- Không có gì, tóm lại, nếu như mày muốn lấy đứa con trai kia thì từ nay về sau mày không còn là người của Mộ gia nữa, hai ông bà già này có chết cũng không nhận mày là con.
- Ba... tại sao lúc biết con đồng tính ba không tức giận mà bây giờ ba lại tức giận?
- Mày hãy tự hỏi bản thân mày xem trái tim mày thật sự yêu ai... Đi đi
Sau khi rời khỏi Mộ gia, Mộ Thần cảm thấy rất buồn bực. Anh đến một quán bar và uống rượu. Anh uống nhiều đến nỗi say khướt. Loạng choạng bước ra khỏi quán, anh đụng phải một người và ngã ra.
- Xin lỗi!
- Anh...anh có sao không? Hình như anh say rồi...
Trong cơn say, anh nghe một giọng nói rất quen thuộc. Quen thuộc đến nỗi giống như mỗi ngày anh đều nghe. Từng mảng ký ức trước kia giống như bọt nước cứ lách tách trong đầu anh. Khẽ ngước mắt lên, anh thấy đứng trước mặt mình là người trong mớ ký ức hỗn độn kia.
- Cậu... cậu là ai? Tôi thấy cậu rất quen nhưng không thể nhớ ra cậu?
- Anh... anh say rồi, để em đưa anh về nhà. Mộc Hiên né tránh câu hỏi. Vốn cậu chỉ đi ngang qua đây nhưng vô tình cậu thấy Mộ Thần vào bar một mình. Cậu biết anh đi uống rượu và sẽ uống say nên cậu ngồi chờ anh ở ngoài. Cậu đỡ Mộ Thần dậy và dìu anh lên taxi.
Lên đến taxi, Mộ Thần không tỉnh dậy, Mộc Hiên chỉ có thể đưa anh về nhà trọ cũ của hai người, đó cũng là nơi cậu hiện đang sống.
Lên đến nhà, cậu đỡ anh nằm trên salon, sau đó lấy khăn lau mặt cho anh. Trước đây khi hai người sống chung, Mộ Thần đã từng một lần say rượu và sau đó anh bị nhức đầu dữ dội. Mộc Hiên biết ý nên đã pha trà giải rượu cho anh. Cậu mang lại gần và gọi Mộ Thần dậy nhưng anh không tỉnh.
- Anh mau dậy uống chút trà giải rượu, nếu không ngày mai sẽ bị nhức đầu.
Mộ Thần vẫn không có phản ứng. Bất đắc dĩ, Mộc Hiên phải hớp từng ngụm trà và mớm vào miệng của Mộ Thần. Môi cậu vừa chạm vào môi anh, đôi môi anh liền khẽ mở ra, cậu nhanh chóng đưa lưỡi vào để anh uống nước. Thế nhưng anh lại nhanh chóng cuốn lấy lưỡi cậu và ra sức cắn mút như thể đang thưởng thức một viên kẹo. Mộc Hiên giật mình định đẩy Mộ Thần ra nhưng tay anh đã giữ chặt gáy cậu, không cho cậu rụt về. Mộc Hiên nhanh chóng bị nụ hôn của Mộ Thần làm cho trầm mê. Đã rất lâu rồi cậu không được hưởng cái hương vị ngọt ngào này. Tay còn lại của Mộ Thần nhanh chóng túm lấy eo của cậu về phía mình khiến cho cậu ngã nhào vào anh. Sau đó Mộ Thần dùng sức xoay cậu đặt dưới thân và tiếp tục hôn cậu. Trong vô thức anh gọi cái tên ẩn sâu trong tận đáy lòng mà ba năm nay chưa từng được thốt ra:
- Hiên nhi... Hiên nhi...
Mộc Hiên cứng cả người, cậu không rõ anh có phải là đã nhớ lại hay là do say rượu mới gọi tên cậu. Những nụ hôn của anh tới tấp khiến cậu không thể suy nghĩ thêm được nữa. Vòng tay qua cổ Mộ Thần, cậu nỉ non: “Thần...”
Mộ Thần giống như bị điện giật khi nghe cậu gọi. Trong lòng anh giống như có một sợi xích vừa được mở ra. Rất nhanh chóng anh vươn tay giật phăng áo sơ mi của cậu ra, sau đó xoa nhẹ quả anh đào căng mọng trước ngực cậu.
- A~... Thần... đừng...
Tiếng kêu của cậu không làm cho Mộ Thần tỉnh lại mà ngược lại còn như một liều xuân dược khiến anh thêm hưng phấn. Anh nhanh chóng hôn xuống cổ, rồi đến xương quai xanh đẹp đẽ của cậu. Lửa của hai người đang được đốt lên nhanh chóng.
Bỗng, tiếng chuông điện thoại vang lên...
---