Nếu Em Là Tuyết! Anh Nguyện Là Mùa Đông

Chương 13: Chương 13




Xe đổ vào một công viên xanh .sỡ dĩ nó được gọi là công viên xanh vì ở đây trồng rất nhiều cây .những hàng cây trải dài hai bên lốii đi xanh ngắt che rợp cả lối đi..dưới chân chúng là những bông hoa dại .một khung cảnh rất nên thơ.

Vào ba mùa xuân , hạ , thu rất nhiều người đến đây .đặc biệt là người già để tập thể dục .nhưng bây giờ là mùa đông , là mùa của “công viên trắng” .những tán cây xanh ngắt kia đã bị mùa đông quét đi.thay vào đó là những tán cây khô khốc bị tuyết bám trắng xóa.dưới chân chúng những bông hoa xanh kia cũng bị tuyết lấp đi.các lồi đi bị tuyết phủ..tạo nên một bức tranh màu trắng xóa.

Nó đứng trước công viên , hai tay nhét vào túi áo :

-‘thiên đường tuyết’

-‘vào’

Hắn và nó bước vào , từng dấu chân in trên nền tuyết trắng…

-‘mùa đông lấy hết đi tất cả sự sống , đúng không ?’

Tuy không biết hoàn cảnh của nó ra sao , nhưng hắn hiểu được ý nghĩa từ sâu thẳm trong câu nói của nó.

-‘nhưng nhờ vậy tất cả mọi thứ mọi được thay một lớp áo mới’

Nó trầm ngâm không nói gì.

Đi một đoạn thì nó thấy hai người tuyết đứng cạnh nhau , được trang trí rất đẹp ,còn được đeo lên hai chiếc mặt nạ nữa mà ::

-‘nhìn chúng đẹp đôi quá ! nhưng sao tác giả của chúng lại đeo mặt nạ cho chúng nhỉ ? như vậy sao chúng biết được gương mặt của nhau , rồi lỡ phải xa nhau thì sao mà tìm được nhau’ nó nói rồi tháo hai chiếc mặt nạ ra..

-‘phải ! làm sao có thể…..’ anh trầm ngâm….

Nói rồi nó xoay hai người tuyết lại , để chúng nhìn nhau

-‘nhìn thấy nhau rồi nhé ! sau này có lạc nhau thì sẽ tìm được nhau thôi’ rồi nó dùng hai tay , để hai người tuyết chạm đầu vào nhau. Và “hôn nhau” một cái.

Nó nở nụ cười hạnh phúc….

Anh và nó lại sánh bước bên nhau …

-‘cậu có thích tuyết và mùa đông không ?’

-‘không !’

-‘tại sao ?’

-mùa đông lạnh lẽo , nhàm chán ’

-‘cậu cũng có điểm giống Khánh đó chớ’

-‘anh ấy là không thích , còn tôi là rất ghét’

-‘vậy sao ?’ nó nhìn hắn

Hai người tiến lại một cái ghế bên đường.họ lấy tay phủi phần tuyết bám trên ghế ra rồi ngồi xuống…

-‘tại sao cậu và Khánh lại lạnh lùng’

-cậu cũng vậy thôi !’

Nó mĩm cười nhẹ nhìn Phong , giờ mới để ý kĩ , hàng mi này dài không thua kém gì Khánh cả .cả hai đều có đôi mắt thật đẹp-đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng tàn khốc nhưng đầy mị lực.

-‘tôi là vì chuyện gia đình’ nó nhẹ nhàng nói , ánh mắt quay sang hướng khác…

Anh không nói gì , cuồi người xuống , khủy tay đặt trên đầu gối , hai tay đan lại..tuy không nói ra , nhưng nó thấy rõ anh đang sẵn sàng lắng nghe…

-‘cậu biết giáng sinh chứ ! đêm đó cũng chính là đêm tôi sinh đến trên cõi đời này , một đêm đông với cơn bão tuyết lạnh lẽo.giây phút mà tôi cất tiếng khóc chào đời , cũng chính là giây phút mà mẹ tôi ra đi’ nó cười cay đắng-‘cũng chính cái đêm đó trước khi tôi sinh ra một năm ,ba tôi qua đời.số phận thật thích trêu đùa con người , tiếp đến vào năm sinh nhật lần thứ 6 của tôi , Bác bên ngoại tôi cũng qua đời , bên nội sống không có tình cảm gia đình.bên ngoại thì như một con nhỏ bị nguyền rủa ! mọi người xa lánh’ nó gượng cười nhợt nhạo…từ sâu trong đôi mắt kia chứa một nỗi buồn vô hạn…

Anh không nói gì , trầm ngâm .nó như vậy , còn anh thì sao ? từ nhỏ du học ở Mĩ không người thân …cũng sống như nó , không hạnh phúc gia đình ..nhưng lâu lâu khi gặp lại mẹ , anh vẫn cảm thấy ấm áp từ bà …! Nó như vậy ! còn anh thì sao ? năm 15 tuổi tận mắt chứng kiến người con gái mình yêu ra đi ! anh dường như chết lặng ! vậy ai đáng thương hơn…???

-‘về thôi !’ nó đứng dậy

Anh cũng đứng dậy , chợt nó loạng choạng , một cơn choáng ập lấy nó.nó ngã về phía anh .bất chợt một cảm giác năm nào ùa về với hắn , hương hoa hồng …cái mùi mà anh đã ngỡ là đã quên , bây giờ chợt ùa về vây lấy anh.trong tức khắc , anh vương tay ra đỡ nó rồi xoay người nó lại , ôm chầm nó vào lòng , siết nó thật chặt , như sợ rằng nếu lỏng tay ra , thì nó sẽ vĩnh viễn biến mất…

“mùi Levander nhẹ ?” ( hoa oải hương) nó vẫn vơ trong đầu.ấm áp và dễ chịu là những gì nó cảm thấy.nó không giẫy dụa để thoát ra khỏi hắn , ngược lại nó đứng im . nó tựa đầu vào vai hắn.mùi lavender toát ra nhẹ nhàng ,êm dịu .( quên luôn cơn choáng mặt >.

Còn hắn , cảm giác năm nào hiện về , cô gái với hương hoa hồng phảng phất trên cơ thể mãnh khảnh-cô gái duy nhất khiêu vũ với anh-cô gái duy nhất làm anh rơi lệ-người con gái duy nhất mà anh yêu…

“Rầm !! bùm !! “ những âm thanh đáng sợ vang lên trong đầu anh . anh tỉnh mộng và đẩy nó ra :

-‘tôi xin lỗi’ hắn e dè nói , mắt hướng ra lơ đễnh…

Nó không nói gì , lặng lẽ bước đi…

Chap 14 :

***trong lớp học :

-‘Phong đâu ?’ giọng lạnh lùng Khánh hỏi tổ trưởng tổ 3.

-‘tớ …tớ..tớ không biết ! tiết sáng Phong có nói với mình tiết chiều cậu ý nghĩ , mình chỉ biết vậy thôi’ cô tổ trưởng bị gương mặt giết người của hắn dọa đến lắp bắp.

-‘Rose đâu ?’ Khánh quay sang hỏi Chi …

-‘không biết’

“tại sao em cứ thích cho anh tìm em phát điên lên thế thì mới vừa lòng em hả Rose” hắn tính đi kím nó , nhưng biết tìm ở đâu bây giờ

Hắn ngồi trong lớp mà đầu óc hắn cứ nhìn ra ngoài xa xăm…

***

-‘còn một giờ nữa mới hết tiết chiều’ nó nhìn đồng hồ điện thoại nói.

Anh chỉ im lặng , tăng tốc xe vào thành phố và rẽ vào một nhà hàng Pháp….

Nhà hàng thật sang trọng , màu chủ đạo là màu hoàng kim nhạt xen kẽ với các đồ vật màu nâu mang đậm nét cổ điển Pháp.

Sau khi chén no nê , nó trở về trước khi học sinh tan trường . nó hiểu rằng nó và Phong sẽ gặp rắc rồi như thế nào khi học sinh trường thấy Phong với nó đi cùng nhau…

Trường nằm trong trung tâm thành phố , đi với tốc độ nhanh cũng phải hơn 20p mới tới…

Nó ngồi trên xe , hơi thấm mệt với tốc độ xe rất nhanh khiến gió ập vào mắt nó ..cay xè…

Nó thiếp ngủ đi…

Bỗng một loạt những hình ảnh của quá khứ ùa về vây lấy giấc ngủ của nó…

Đó là một người đàn bà ngoài 50…

Một cô bé 7 tuổi với nước da trắng như tuyết , một mái tóc dài phủ lưng bóng mượt gợn sóng tự nhiên được chia thành hai phần , hai phần tóc vắt nhẹ qua hai bên và được buộc lỏng bởi hai chiếc nơ nhỏ xinh xăn .cô bé đang ngồi trên bàn ăn , trước mặt nó là một dãy thức ăn và một chiếc bánh sinh nhật to trang trí rất đẹp.

Bà ta tiến lại bàn ăn , liếc ánh mắt về phía nó đầy căm phẫn .bỗng bà ta dơ tay lên giáng một cái tát xuống ngay má cô bé . cái tát như trời giáng khiến cô bé ngã ra phía sau , ôm mặt khóc tức tửi :

-‘bà ngoại , sao bà đánh cháu , hôm nay là sinh nhật cháu mà’

-‘sinh nhật ? sinh nhật của mày thì là cái thá gì đối với tao hả ? đồ máu bùn’ nói rồi bà ta hất tất cả những thức ăn trên bàn xuống, chiếc bánh sinh nhật rơi từ bàn xuống , vỡ vụn.lọ thủy tinh cắm hoa hồng rơi xuống tan nát , từng cánh hoa rã rời…

Bà ta tức giận bỏ đi…

Để lại cô bé ngồi ngẩn ngơ giữa một đám hỗn độn . cô bé từ từ tiến lại , đưa tay vuốt nhẹ từng cánh hoa hồng.bỗng một mảnh thủy tinh làm tay cô chảy máu.từng giọt rơi xuống thấm đẫm những cánh hoa.màu đỏ của hoa và màu đỏ của máu ..hòa quyện cùng nước mắt…

-‘tôi không phải máu bùn . không phảiiii’ Lệ Băng mơ hồ trong giấc mơ nói..giọt nước mắt từ khóe mi rơi xuống bờ má trắng bệch…

Duy Phong nhìn nó bằng ánh mắt xót xa , “rốt cuộc quá khứ của cô gái này là như thế nào?” nói rồi anh đặt tay lên quệt đi giọt nước mắt của nó.đau đớn lòng...cảm giác năm xưa lại ùa về vây lấy tâm trí anh .

Bỗng nhớ ra điều gì , anh rụt tay lại.

“đây là chị dâu mày , bình tĩnh lại đi.chắc chỉ là rung cảm nhất thời về quá khứ của cô ta thôi, hay là cô ta cho mình cảm giác giống người con gái kia thôi.không có tình cảm gì hết.” anh đinh ninh rồi quay qua tiếp tục lái xe vụt đi…

Chiếc xe rẽ vào trước cổng trường..

-‘dậy đi’ anh quay qua nhìn Lệ Băng , lòng có chút cảm giác muốn để nó ngủ , nhưng lí trí lại không cho phép..

-‘ưm …ưm…’ nó mở mắt ra , mệt mỏi nhìn anh.

-‘sắp chuông rồi’

-‘cảm ơn’ nó nói khẽ sang rồi mở cửa bước xuống xe , tiến ra một chỗ xa chiếc xe đứng.chuông cũng vừa được nhấn.

Duy Phong lấy tay quẹt quẹt màn hình , rồi bỏ lên tai :

-‘ anh ra trước cổng trường , em đợi anh’

Một hồi sau Duy Khánh cũng tiến lại chiếc xe. với vẻ mặt mệt mỏi leo lên xe :

-‘em đi đâu vậy ?’ Duy Khánh nhàm chán hỏi.xe cũng vừa lăn bánh.

-‘giải khuây’.

-‘có đi cùng Lệ Băng không ?’ Khánh e dè hỏi..

-‘ừ’ đáp lại sự e dè kia là một từ dứt khoát.

-‘hai người đi đâu ?’Duy Khánh nhướn mày.

-‘yên tâm ! cô ta là chị dâu em’

-‘chị dâu ?’ Duy Khánh nheo mắt qua nhìn Duy Phong đầy thắc mắc..

Duy Phong im lặng không nói gì.tiếp tục lái xe..

-‘này ! sáng mai anh có chuyến bay sớm qua Mĩ .’

-‘vậy sao ?’ Phong nhàm chán trả lời.

-‘ba muốn anh sang đó giúp ông ấy’

Duy Phong nhún vai tỏ vẻ không lien can.

-‘trong thời gian anh không có ở đây…’ Duy Khánh chần chừ….

-‘trông nôm chị dâu ?’ Phong cắt ngang sự chần chừ.

-‘ừ ! nhờ em’ Khánh nheo mắt.

-‘anh không sợ em có gì với chị dâu à ?’

-‘làm ơn đừng chị dâu nữa em trai bé bỏng’…-‘anh tin em’ Duy Khánh chắc nịch nói..

-‘tại sao ?’ Phong nhìn Khánh..

-‘em chưa quên được người con gái kia đâu ! với lại anh không tin em làm vậy với anh’

Phong không nói gì , lẳng lặng lái xe.

Tuy là nói vậy , nhưng trong lòng Duy Khánh không hề hoàn toàn 100% yên tâm đâu.nhưng không ai có thể bảo vệ được Lệ Băng ngoài Duy Phong hết.Duy Khánh biết rõ khả năng của em trai mình.Duy Phong đã trải qua biết bao nhiêu khóa huấn luyện mà nói thêm tố chất lạnh lùng quyết đoán.. cậu ta ngang hàng với một sát thủ chứ chẳng chơi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.