Duy Phong bước vào phòng , tiến đến bàn làm việc của mình ,kéo chiếc ghế văn phòng ra ngồi xuống , tay với lấy chiếc laptop apple, bắt đầu công
việc của mình…
Thực ra thì Duy Phong vẫn luôn giúp đỡ ba mình , anh luôn quan sát tập đoàn từ xa với chiếc laptop ,nhiều bước vọt của Âu
Dương đều có công của anh.thật đáng là một nhà lãnh đạo đức cao vọng
trọng trong tương lai…(>.
Bỗng hình ảnh chiều nay lại ập đến anh , cô gái mang hương hoa hồng trưa nay.
phải chăng là người giống người ? đôi mắt shapphire màu xanh biển êm
dịu đó ! hàng mi đó ! mùi hoa hồng đó ! và nhất là sợi dây chuyền đó !
nhưng mà không thể , người con gái đó đã chết rồi …..
anh mệt nhoài ngã người ra phía sau , một lần nữa anh lại nhớ đến chuyện mà anh đã tự hứa với lòng sẽ quên đi , không nhớ nữa..
-----
Đó là mùa đông ở Việt Nam , vì giải quyết một số chuyện nên anh đã về VN.
Hồi đó Duy Phong không lạnh lùng như bây giờ đâu , tuy không gọi là cởi mở nhưng cậu ta vẫn còn biết mĩm cười.
Tình cờ Duy Phong gặp một người bạn trước kia từng có khoảng thời gian
anh chơi cũng thân ở Mĩ , anh ta rủ Phong dự buổi tiệc sinh nhật anh
trong mấy ngày tới đây ( sinh nhật làm 3 ngày _ _!) . vì là nghĩa bạn bè anh không thể từ chối được , với lại công việc cũng giải quyết xong rồi . nên anh gật đầu đồng ý.
Buổi tối hôm đó – buổi tối định mệnh…
Anh mặc đồ cũng không quá sang trọng , áo thun bên trong và áo khoác ngoài màu đen sắn tay ( 15t mặc vest không đẹp >.
Qui định của buổi Party là phải đeo mặt nạ .
Anh đeo chiếc mặt nạ màu tím , họa tiết mặt nạ không quá cầu kì , nhưng để lộ ánh mắt màu hổ phách đầy mị lực.
Đó là một buổi dạ tiệc buffet trong một căn phòng lớn sang trọng , các
bàn ăn được đặt ngay ngắn hai bên .trên bàn ăn , thức ăn đã được dọn sẵn gọn gàng.
Chính giữa là một khoảng trống lớn để khiêu vũ . phía trên là dàn âm thanh , cạnh đó là một band violin..
Tụ tập ở đây chỉ có thể là giới thượng lưu…
Các chàng trai , các cô gái sặc sỡ trong những bộ quần áo hàng hiệu ,
những trang sức đắc tiền chói lóa.và tất cả đều đeo mặt nạ.
Đèn
xung quanh tắt hết , thay vào đó là ngọn nếnn lung linh tỏa sáng từ
chiếc bánh sinh nhật , tiếng đàn violin cất lên bài happy birthday , mọi người đồng thnah hát theo tiếng đàn du dương.
Anh tiến đến bàn ăn , nhấc li rượu vang lên , uống một ngụm .dù gì anh cũng không có ý định khiêu vũ cùng ai.
Bỗng từ cửa chính , một cô gái bước vào.do đi trễ với vẻ ngoài của cô , đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Một chiếc váy quây dạ tiệc màu đỏ dài lết đất , phần ngực đính đá quí , nhưng viên đá lấp lánh trong ánh đèn phòng , bên ngực trái cài một bông hoa hồng đỏ..đôi môi đỏ đầy khêu gợi , cô đeo chiếc mặt nạ cũng màu đỏ
có độ bóng , những họa tiết ngoàn nghòe hình trái tim , hình móc làm
chiếc mặt nạ thêm bì ẩn.hai viền mắt của mặt nạ được phủ một lớp tuyến
tuyến dày sáng lấp lánh.từ bên mắt phải , sợi lông vũ màu đỏ chạy thẳng
lên trên.làn da trắng nõn nà như em bé.
Cô nhẹ nhàng bước vào
,tiếng giày cao gót gõ nhè nhẹ vào sàn , tà áo lết nhẹ dưới đất. mọi ánh mắt đổ và cô , đặc biệt là các chàng trai , ngây ngất.
Cô tiến lại phía Duy Phong , lấy một ly Vang , đưa lên miệng nhẹ nhàng uống một ngụm.
Đứng gần cô ý , Duy Phong mới thấy được đôi mắt của cô gái này đẹp
tuyệt , hàng mi cong mút thanh tú, anh đoán nếu gỡ mặt nạ ra , không
biết cô đẹp đến dường nào nữa.
Các chàng trai vẫn nhìn về phía cô , như muốn mời cô nhảy cùng.
Anh nhìn cô , có vẻ cô không thích điều này.cô nhìn qua anh cầu cứu bằng anh mắt cầu cứu , đôi mắt thật lung linh
Bỏ ly rượu xuống bàn , anh tiến lại phía cô .thân ảnh của anh cuối
xuống trước mặt cô , một tay bỏ ra sau , một tay đưa ra.cô mĩm cười nhẹ , đặt tay mình lên tay anh.anh kéo cô ra giữa sàn .nhảy điệu slow waltz.
Anh nắm lấy tay cô , bàn tay mềm mại anh ngửi thấy mùi hoa hồng thoang
thoảng trên cơ thể cô , êm dịu.tiếng nhạc cất lên , một bản êm dịu cho
điệu slow.
Thân thể cô bắt đầu di chuyển theo nhạc , nhẹ nhàng uyển chuyển .thực ra đây là lần đầu tiên anh khiêu vũ chính thức ( lúc trước học rồi thực hành với giáo viên ) nên anh không biết mình nhảy tốt
không ! nhưng anh tự tin..
-‘cậu biết không ? điệu slow là điệu của tình yêu đấy ?’ cô nhẹ nhàng nói , giọng nói thanh thoát , ấm áp.
-‘vậy sao ?’ anh đáp , hướng mắt nhìn vào đôi mắt xanh kia của cô , mê hồn theo điệu nhạc.
Điệu nhạc chậm dần và kết thúc…
cô nâng váy nhẹ lên , cuối chào anh rồi lẻn ra ban công đứng ( căn phong ở tầng 3) cô không muốn bị mời nhảy nữa..
anh đi theo cô
-‘cậu khiêu vũ rất tuyệt.’ anh nói , hai tay đat len thành ban công , mắt đăm chiêu .
-‘cảm ơn , đây là lần đầu tôi khiêu vũ’
-‘hửh ? lần đầu sao ?’
-‘phải ! lần đầu !’ cô nhún vai –‘anh tên gì nhỉ ?’
Anh mĩm cười , mắt nhìn mông lung.
-‘Lavender ?’ cô đoán
Anh lại mĩm cười , Lavender đâu phải tên anh , nhưng thôi kệ , anh gật đầu :
-‘tại sao cậu đoán vậy ?’
-‘tôi cảm thấy mùi Lavender trên cơ thể anh’ cô nhắm mắt lại , hít
thở-‘rất êm dịu , ấm áp.với lại mặt na anh màu tím , là màu của
Lavender’
Anh phì cười –‘nói vậy thì tên cậu là Rose rồi ! phải không ? cô gái hương hoa hồng !’
Cô nhìn anh mĩm cười , hé lộ hàm răng trắng và chiếc răng khểnh nhỏ xinh.
-‘ngày mai anh lại tới chứ ?’
-‘có thể !’ thật ra thì anh cũng không có ý định đến nữa , nhưng nếu có cô , có cô anh sẽ đến –‘cậu sẽ đến ?’
Cô nhẹ gật đầu….
-‘sợi dây trên cổ em rất đẹp !’
-‘có 1-0-2 ý ! rất có ý nghĩa với tôi’ nó giống sợi dây mà Lệ Băng mang .
-‘hoa hồng trong tuyết và tự do ? đúng chứ ?’
-cậu đoán ra ? người đầu tiên đó !’
Anh mĩm cười , 4 viên kim cương kia màu trắng –tượng trưng cho tuyết .
viên đá đỏ nằm trong kia là hoa hồng.đôi cánh kia là biểu tượng cuộc
sống tự do ^-^ …
-‘tuyết rơi rồi !’ cô nhẹ nhàng nói…
-‘cậu thích tuyết sao ?’
-‘ừ ! còn cậu ?’
-‘ừm ! tôi thích’ không biết sao anh lại trả lời như vậy nữa , anh
không ghét mua đông , anh chỉ cảm thấy nó bình thường .không thích củng
chẳng ghét.há chăng tuyết rơi từ thiên đường xuống ( trời) xuống , đã
mang xuống cho anh một thiên thần tuyết ! nghĩ mà anh thấy ấm lòng.
Ba đêm dạ tiệc kết thúc . cũng theo đó, ba đêm khiêu vũ , ba đêm
chuyện trò cũng kết thúc.tuy chưa biết được gương mặt thật sự của cô
.nhưng có thể cảm nhận được vẻ đẹp từ cô .bên cạnh cô , anh ấm áp.
12h đêm nay sẽ là khoảnh khắc kết thúc tất cả , anh không muốn xa cô.
Chuông đổ 12h….
Cô tạm biệt anh rồi hướng ra cổng chính bước về , anh níu tay cô lại..
-‘chúng ta sẽ gặp lại nhau chứ ?’
-‘chiều ngày mai ,4h, công viên xanh , không tháo mặt nạ’ cô nói rồi bước ra khỏi cổng chính , lên chiếc xe đã đợi sẵn.ra về…
Chiều hôm sau , anh rảo bước đến công viên xanh ( mùa đông là “công viên trắng” ^o^)
Cô đã đến đó từ bao giờ. Anh có phầ hơi ngại vì để cô đợi.trên mặt họ vẫn là chiếc mặt nạ tối qua .
anh và cô bước vào , từng dấu chân in trên nền tuyết trắng…
-‘mùa đông lấy hết đi tất cả sự sống , đúng không ?’ cô hỏi khẽ
-‘nhưng nhờ vậy tất cả mọi thứ mọi được thay một lớp áo mới’ anh phân bua..
cô trầm ngâm không nói gì.
Hai người tiến lại một cái ghế bên đường.họ lấy tay phủi phần tuyết bám trên ghế ra rồi ngồi xuống…
-‘đi với tôi không ? đến một nơi này nhé !’ cô đề nghị…
-‘đi đâu ?’
-‘một món quà cho anh !’
Nói rồi hai người ra khỏi công viên , bắt chiếc taxi đi ra ngoại thành.
Cô lấy một chiếc khăn bịt mắt anh lại..nắm lấy bàn tay của anh kéo đi…
Anh bị bịt mắt , tuy khó chịu thật , nhưng vẫn để cô nắm tay lôi đi.
Một lúc sau , cô mở khăn ra cho anh.
Trước mặt anh là cả cánh đồng hoa Lavender , trên những bông hoa
Lavender vẫn bám tuyết , nhưng tuyết không che lắp hết màu tím của
nó.hương hoa cuộn mình trong gió bay tỏa khắp nơi.
-‘mùa đông cũng có Lavender sao ?’ anh hỏi..
-‘tuy không rợp trời như mùa hè , nhưng vẫn có’ cô mĩm cười.
Cô như một hoa hồng đỏ mọc giữa một rừng hoa Lavender tím.
Anh tiến đến , hái lấy một nhành hoa , cài lên mái tóc của cô.cô mĩm cười ấm áp.
-‘ngày nào cũng tới đây , được chứ ?’
Cô nhìn anh , đôi mắt shapphire xinh đẹp ẩn sau chiếc mặt nạ.
-‘ tôi không chắc’
Anh im lặng , dưới ánh nắng hoàng hôn chiều, hoa Lavender và cả nụ hồng mong manh kia càng thêm rực rỡ.
Một cơn gió thoáng qua , mái tóc cô lượm lờ trong gió , cánh hoa trên tóc cô cũng bị cuốn theo.
Anh nhìn cô mĩm cười , tiến lại ngắt cho cô một bó lavender to , cô ôm
bó hóa trong tay …ngắm nhìn những bông hoa tím diễm lệ nằm gọn trong tay mình..mĩm cười…
♥ Lần đầu tiên em như bay giữa những sắc hồng của muôn đóa hoa.
♥Dịu dàng mang tên anh trong nỗi nhớ nhung trải khắp những con đường.
♥Bao ngại ngùng vẫn còn, vẫn chưa thể thành câu.
Hai người ngồi giữa cánh đồng Lavender , cô tựa đầu sang vai anh.-bờ
vai ấm áp vững trải..anh ấm áp choàng tay qua vai cô . bó hoa tím vẫn e
lệ nằm trên tay cô..
Anh nhìn qua phía cô , ánh mắt họ chạm
nhau.sâu trong ánh mắt màu hổ phách kia chứa những yêu thương dạt dào
.sâu trong đôi mắt shaphhire kia không chưa điều giả dối..
Họ hôn nhau…nụ hôn đầu đời….
Nơi ấy ngọn đồi Lavender , hai đôi mắt khép lại..hai trái tim mở ra….