“phải chăng em là tuyết ! chỉ đến bên đời anh một lần thôi sao ?” Duy
Phong mệt mỏi đóng laptop vào ,sải bước lên sân thượng , không quên nhắc cô giúp việc pha café..
Ngồi trên sân thượng gió gió thổi vào mát lạnh , cuối đông rồi .tuyết cũng đã ngưng rơi , bầu trời xanh cao vắt..
Hình ảnh Rose và Lệ Băng lại ùa về , anh thực sự rất mơ hồ.rõ rang
chính mắt anh đã thấy Rose chết , chính tai anh đã được cảnh sát xác
thực . lẽ nào Rose đã thoát thân trước đó (>.
Anh vừa muốn Rose là Lãnh Lệ Băng , vừa muốn không phải.
Muốn vì anh hi vọng người con gái anh yêu còn sống.
Không muốn vì nếu là Rose , thì chẳng lẽ anh phải bên cạnh cô ấy với tư cách là em rễ-chị dâu sao..? điều đó anh không làm được…
Anh hớp một ngụm café .café làm anh tỉnh táo , dẹp chuyện cũ qua , anh lao đầu vào công việc…