Nếu Em Là Tuyết! Anh Nguyện Là Mùa Đông

Chương 1: Chương 1






Thời gian : 7h sáng

Địa điểm : trong một căn biệt thự lớn…

-‘nếu còn lãm nhảm nữa thì đừng trách tôi đuổi việc cô’ .một giọng nói đầy hâm dọa cất lên từ trong ngôi biệt thự đó.

-‘nhưng thưa tiểu thư , đã đến giờ đi học rồi ạ ! nếu tiểu thư không thức dậy thì cô sẽ bị trễ học’.giọng cô giúp việc khe khẽ ,cô không dám nói lớn và có phần e dè lo sợ ..

-‘thiệt là bực quá!!’ nói rồi cô cũng chịu ngồi dậy với gương mặt ngáy ngủ đầy khó chịu và cô ước hôm nay là chủ nhật.

Tụt bộ pyjama xún. Nó búi tóc cao lên và mặc bộ đồng phục của trường vào ( gồm 1 chiếc váy caro xanh đen ngắn và chiếc áo sơ mi dài tay có thắt nơ sẵn ).xong khâu chuẫn bị , cô xuống ăn sáng rồi leo lên chiếc ô tô đến trường..

Tên cô là Lãnh Lệ Băng –do mang trong mình 2 dòng máu phương đông và phương tây nên cô sở hữu một gương mặt thiên thần với đôi mắt sapphire hút hồn.một cái mũi rõ cao và một đôi môi trái tim mọng nước đầy khiêu gợi .và do được tập luyện yoga và các bài tập từ bé nên dù mới lớp 10 nhưng Băng đã có một thân hình hoàn mĩ với chiều cao là 1m67 cùng với số đo 3 vòng khá là chuẩn-như một người mẫu.

Cô học lớp 10 trường cấp 3 ARISTOCRARY-một trường dành cho con cháu của tầng lớp quí tộc , thượng lưu..

Ngôi trường thật sang trọng trong ánh nắng mặt trời vào buổi sáng..lớp 10A1 của cô nằm ở lầu 3 dãy 1 của trường ( trường có 4 dãy –mỗi dãy 5 lầu ) “hix !!” cô thầm thút thít trong đầu khi nhìn cái cầu thang cao nghi nghút.sáng nào nó cũng phải leo-leo và leo.Băng ghét kinh khủng việc phải leo cầu thang ---“hix !! bao nhiêu thức ăn sáng của mình chắc tiêu hết khi leo xong cái cầu thang này luôn quá >.

Băng hiên ngang bước vào lớp và ngồi vào bàn của mình (dãy 2 bàn số 4).

Bây giờ là 8h-tiếng chuông vang lên báo hiệu vô học.cổng trường bắt đầu khép lại. Bỗng từ xa có một học sinh hì hụt chạy vào , hên là chú bảo vệ chưa đóng cổng , không là bị trễ học rồi. 

Đó là Thượng Quan Chi-cô bạn thân nhất của Lệ Băng.

Cũng như Lệ Băng , tiểu Chi cũng học 10A1.kế bên Lệ Băng ( dãy 1 bàn số 4).thấy bạn mình trễ học . Lệ Băng ngồi cười mĩa mai :

-‘ cho cái tật đi chơi khuya nhé !’

Không nói gì ! tiểu Chi im lặng định vị chỗ ngồi của mình ( không phải vì Chi trầm tính đâu nhé ! )

Đúng như lệ băng nói , chỉ vì tiểu Chi đi chơi khuya nen thức dậy trễ . cũng như lệ băng , tiểu chi cũng thuộc giới thượng lưu , ăn chơi thì cô là no.1..

2 nàng nhà mình học giỏi lém  . nhất là lệ băng.cô học rất giỏi ( từng đạt nhiều giải thành phố đấy- được xếp vào 10A1 cơ mà !! )..

Tiết đầu tiên tiết anh văn của thầy chủ nhiệm .thầy bước vào lớp .sau khi cả lớp đứng dậy chào xong thầy tiến lại bàn giáo viên , lật lật sấp hồ sơ rồi nói với cả lớp :

-‘hôm nay lớp ta có học sinh mới , tên bạn ấy là Âu Dương Duy Khánh ,do bạn ấy mới chuyển từ Pháp về , nên còn nhiều thiếu xót , thầy mong các em có thể giúp bạn hoàn thiện mình’.nói rồi thầy với gọi ‘Khánh vào đi em’ .cậu ta từ ngoài cửa bước vào mà cứ như tiên từ trời xuống.cả lớp ‘oh’ lên .nhất là mấy bạn nữ( mắt nổi trái tim).đó là 1 anh chàng khá là điển trai,body chuẩn , với đôi chân mày tướng đôi môi mỏng làn da trắng , từ cậu ta toát ra một vẻ sang trọng nam tính, đã hút hồn hết cánh học sinh nữ từ lần đầu tiên.cậu ta mĩm cười đễ lộ cái răng khểnh cực kì đáng yêu và nói :

-‘mình tên là Âu Dương Duy Khánh , mọi người có thể gọi mình là khánh ( cho thân mật  ) mình hi vọng có thể hòa đồng cùng nhau hoc tập cùng với mọi người.hi vọng đuoc moi người giúp đỡ’_cậu ta có vẽ rất thân thiện , sau màn giới thiệu là những tràn pháo tay cực kì nồng nhiệt của cánh nữ , kèm theo là những lời ca ngợi “đẹp zai wa”…nhưng cậu ta không hề để ý những lời nói đó , đôi mắt cậu ta đang hướng về phía nó.là do nó đẹp , hay là do hắn tò mò vì ánh mắt lơ đểnh của nó trước sự hiện diện của hắn (mà không như những học sinh nữ khác)

Lệ băng từ nãy giờ im re , đầu tiên khi thấy hắn bước vào nó đã trố mắt ngạc nhiên “là hắn sao ?” rồi sau đó lơ đễnh , đôi mắt đăm chiêu ngó ra ngoài cửa sổ . có vẻ Băng không thích tên này . lí do là vì cô ghét những người thích gây chú ý trước đám đông với bộ mặt giả vờ thân thiện như hắn.( nàng ta rất tự tin với giác quan thứ 6 của mình –lệ băng cho rằng hắn là 1 con cáo già  ).. “rõ ràng tối hôm qua rất khó ưa , vậy mà đứng trước mặt cánh con gái thì ra vẻ ta đây lắm”

-‘em cần 1 chỗ ngồi ! đễ xem nào ..’ nói rồi thầy quay qua quay lại rồi lại nói tiếp.-‘còn 1 chỗ , em ngồi ở dãy số 2 bàn số 5 nhé’

Lệ băng giật mình ..nó lập tức đứng phắt dậy :

-‘cái gì ? tại sao lại là đằng sau em hã thầy ? em phản đối’

-‘e thông cảm nhé Lệ Băng , lớp ta hết chỗ rồi’

-‘không ! e nhất quyết không ngồi đằng sau cậu ta đâu !’

Không đợi câu trả lời của thầy , Khánh đã bước xuống tới bàn của Lệ Băng..cậu ta nở nụ cười nữa miệng rồi mang bàn ghế ra ngồi sau lưng nó.

----tối hôm qua lúc 8h tại trung tâm mua sắm :

-‘cô gói cho tôi cái này !’ cả hai giọng nói cùng cất lên , đôi mắt nhìn vào một sợi dây chuyền bạch kim sáng lóa.

-‘xin lỗi quí khách , nhưng sợi này cửa hiệu chúng tôi chỉ còn duy nhất một sợi.’ cô nhân viên bán hàng nhẹ nhàng nói.

-‘của tôi !’ hai ánh mắt nhìn nhau chăm chăm cùng thốt nên lời.

-‘tôi muốn nó’ Lệ Băng lườm hắn một cái rõ bén , rồi quay sang nhìn cô nhân viên.

-‘tôi cũng muốn vậy’ hắn nghênh ngang trả lời.

-‘của tôi…’

-‘của tôi…’

-‘của tôi…’

-………

-……..

Hai người đứng dằn co nhau mãi làm cô nhân viên không biết làm sao , đành phải gọi quản lí :

-‘stop please’ anh chàng quản lí cắt ngang đoạn đối thoại.rồi anh nhẹ nhàng nói tiếp : ‘ xin lỗi , nhưng sợi dây này , không bán nữa ạ !’….nói rồi anh nhẹ nhàng mang sợi dây đi cất để dẹp loạn.

-‘hứ ! không ai có cả ! huề nhé !’ nó hất mặt lên nhìn hắn..

-‘xem như cô may mắn ! lần sau sẽ không có đâu !’ hắn cũng nghênh ngang không kém…

-‘còn có lần sau à ? mơ đi ! hôm nay tôi gặp anh là xui xẻo lắm rồi !’ nói rồi Băng bỏ đi một mạch , không để tên kia nói thêm điều gì…

“sợi dây đó đẹp thật , mình muốn có nó . ức chế tên kia quá ! hứ hứ”

~~ và đó cũng là lí do khiến buổi sáng nay Băng bực bội như thế


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.