**sang hôm sau tại trường :
-‘wow ! cậu biết Nguyễn Nhật Minh 11A1 không ? được tập đoàn ARISTOCRARY đầu tư vốn đó nha !’
-‘tuy chỉ là một giọt nước trong biển tiền của ARISTOCRARY nhưng là cả núi đối với những công ty thường đó’
-‘sao một công ty nhỏ như công ty của anh ta có thể lọt vào mắt của
ARISTOCRARY chứ ! bây giờ còn là chi nhánh của tập đoàn lớn nữa chứ..’
--hàng trăm lời bàn tán..
-‘là cậu ?’ Duy Phong tiến lại bàn của nó , chỉ tay vào trang nhất của tờ báo hôm nay .
-‘phải !’ nó đáp gọn , mắt vẫn nhìn vào quyển sách.
-‘vì cậu ta đã cứu cậu sao ?’
-‘nếu kinh doanh mà xen lẫn việc tư vào thì sao đứng nổi trên thương
trường . tôi đã xem qua nhiều dự án của công ty họ , rất tốt. dù sao ông nội tôi cũng khá hài lòng’
Anh không nói gì , im lặng đánh giá
nó.đúng là công ty của nhà họ Nguyễn rất có tiềm năng , chỉ là thiếu vốn đầu tư.bây giờ được ARISTOCRARY đầu tư , thì ắc hẳn trong tương lai sẽ
vươn lên sánh vai với các tập đoàn châu á.nhưng điều anh không ngờ là cô gái này cũng biết kinh doanh , lại còn biết suy xét khá kĩ nữa.xứng
đáng làm hậu duệ của Jame Waston lắm..
-‘cậu sẽ không ngạc nhiên
khi tôi cũng biết cách điều hành ARISTOCRARY chứ !?’ Lãnh Lệ Băng như
nhìn thấu tâm can của Duy Phong..
Anh im lặng quay về chỗ mình , lòng khâm phục ánh mắt sắc bén của Lãnh Lệ Băng
***giải lao :
Tại một góc khuất hành lang của trường , Nguyễn Nhật Minh đứng đối diện Lãnh Lệ Băng :
-‘là em đúng không ?’ Nguyễn Nhật Minh lên tiếng..
Lãnh Lệ Băng khá ngạc nhiên , nhưng gương mặt vẫn bình tĩnh :
-‘anh biết ? ?’
-‘tôi rất làm ngạc nhiên khi tập đoàn Waston lại đầu tư vốn cho công ty nhỏ của tôi . sẽ không có lời giải đáp nào khác ngoại trừ việc có người đứng đằng sau vụ này.xét đi xét lại thì tôi không có giao tình với ai
trong đó.nhưng bỗng dưng hình ảnh em hiện ra trong suy nghĩ của tôi .tôi liền lên google gõ ra cái tên Rose Amelia Waston , mặc dù chỉ là hình
chụp lúc nhỏ…nhưng cũng đủ nhận ra..đó là em’ .
-‘thông minh như vậy , tôi nghĩ anh cũng sẽ biết làm gì tiếp theo’…
-‘im lặng và xem như chưa hề phát hiện ra cái tên Rose Amelia Waston , phải không tiểu thư Rose’
Lãnh Lệ Băng không trả lời , im lặng quay đi.
-‘dù sao tôi vẫn rất cảm ơn em về việc này , thật lòng đấy’ anh ta ở đằng sau nói vọng lên…
**** tiết sinh hoạt :
-‘để cho các em được thư thả trong kì thi sắp tới , nhà trường sẽ phát
động một buổi dã ngoại ở khu trượt tuyết To Ski , sẽ rất thú vị .ai muốn tham gia thì đăng kí và đóng tiền cho lớp trưởng mới Thiên Thanh nhé’
thầy chủ nhiệm nói( ngày 20 bắt đầu thi rồi mà còn thanh thản đi chơi
>.
Và tất nhiên , cả lớp
đóng tiền đầy đủ trong tức khắc.đối với các cô –cậu ấm này bao nhiêu
tiền đó có là gì với lại đa phần là rất được ba mẹ cưng chiều nên việc
đi hay không là việc tùy hứng thú , chẳng có vấn đề gì..
-‘ngày 10
/12 lúc 6h30 các em tập trung ở trường , chuyến đi sẽ kéo dài 2 ngày một đêm , buổi tối sẽ có party đấy, gần đó còn có suối nước nóng nữa.tha hồ nghịch phá nhé các cô-cậu ấm.’ thầy giáo giọng pha trò. Sau câu nói của thầy , các lớp oh lên kèm theo tiếng vỗ tay rôm rả..
-‘cậu cũng đi sao ?’ Duy Phong liếc qua khi thấy Lãnh Lệ Băng đã đóng tiền xong ( dĩ
nhiên anh khỏi cần xếp hàng cũng được đóng đầu tiên)
-‘tất nhiên !’
-‘vết thương khỏi chưa mà đi’
-‘không tệ’
-‘dù sao cũng mới 2-3 ngày’
-‘tôi đi , nói thừa’ Lãnh Lệ Băng lạnh lùng đáp..
Duy phong chỉ lắc đầu nhìn Lãnh Lệ Băng , lúc thì quá ư ấm áp ,lúc thì
lạnh lùng tàn khốc.mà nói gì thì nói , trong chuyến đi này anh vẫn phải
trông coi nó vì Anh thừa thừa biết nội thương của nó chưa lành.>.
Không khí cả trường náo nức chờ đón chuyến dã ngoại này…