Nếu Em Là Tuyết! Anh Nguyện Là Mùa Đông

Chương 49: Chương 49




Dường như chưa từng có ai hiểu anh cho đến khi em biết đến anh

Dường như chẳng có ai yêu quý anh cho đến khi em đến và yêu anh

Dường như chẳng có ai muốn chạm vào anh cho đến khi em đến bên anh

Em yêu à chẳng có ai, chẳng ai cả cho đến khi em đến…

Không biết tôi đã ngủ bao lâu, đến khi ánh mặt trời trưa hong nóng người tôi tôi, mới thức dậy. Tôi nhíu mày, đưa tay lên che ánh nắng đang chiếu vào mặt mình. Sau một hồi đã thích nghi được với ánh sáng, khung cảnh hiện dần trong đôi mắt tôi. Thảm cỏ xanh mướt, trên đầu tôi là tán cây xanh um, phía xa xa là những tản mây trắng đang hòa mình cùng nắng.

Ơ ? đây là vườn trường tôi hay nằm mà, sao tôi lại ở đây nhỉ ?

Tôi ngồi bật dậy, cảm thấy cổ chân trái đau nhức đã được bó thuốc gọn gàng, tôi mới sực nhớ ra “ trận chiến leo tường” của mình.

Nhiếp Thông ? cậu ấy đâu rồi nhỉ ? sao tôi lại ngủ ở đây ?

Hình như lúc đó tôi ngủ quên thì phải.

Ôi !! tôi đưa tay lên đập đập trán mình. Lại là một hành động không ra sao. Híc híc !

Còn buổi học, buổi học thì sao ? what time is it ? mấy giờ mấy giờ rồi ? tôi cuống cuồng bò dậy, với lấy ba lô đã được ai đó đặt gọn ở cạnh bên lục tìm điện thoại.

1h05 !!

Tôi choáng mặt choáng mày, tức tốc khoác ba lô lên vai, cùng với cái chân đau lết lên lớp học.

Từ vườn sau trường lên tới lớp học cùng với cái chân đau làm tôi mệt nhoài người ra, mồ hôi lấm tấm trên trán. Mất mười lăm phút tôi mới có thể lết đến chỗ ngồi của mình. Bụng đói kêu ùng ục. _ _!

-“ Băng à ? cậu không sao chứ ?” Tiểu Chi lo lắng chạy lại hỏi tôi đầu tiên. Tự nhiên tôi thấy thương nhỏ ghê, trước giờ tôi lúc nào cũng lạnh nhạt với nhỏ, chắc nhỏ cũng buồn lắm !!

Nhiều khi tôi cũng muốn được vui vẻ với nhỏ, nhưng cứ nghĩ đến những gì tôi đã trải qua, tôi lại sợ sệt, không còn muốn hòa đồng với ai nữa hết.

Tôi thở dài…

Tôi chỉ có mỗi Chi là bạn, gặp nhỏ hồi năm lớp sáu, tình cơ được cô xếp chung bàn, mặc dù tôi làm ra vẻ lạnh nhạt khinh khỉnh nhỏ, đến mức trong lớp không ai chơi với tôi, mọi người còn bảo nhỏ tránh xa tôi ra. Nhưng nhỏ cứ mặc kệ, còn nhớ nhỏ đã đứng giữa Frozen ( một quán café nổi tiếng của thành phố )mà tuyên bố rằng :

- “ Thượng Quan Chi này nhất định sẽ làm cho Lãnh Lệ Băng trở thành bạn của tôi mới thôi”

Lúc đó tôi không kìm được, nở nụ cười hình bán nguyệt chân thành nhất mà tôi có thể. Từ đó tôi với nhỏ bắt đầu nói chuyện, rủ nhau đi chơi nhiều hơn, nhưng tôi vẫn còn giữ khoảng cách với nhỏ lắm !!

Nhìn vào đôi mắt nâu của nhỏ, tôi thấy được một tình bạn chân thành nhỏ dành cho tôi, nhưng tôi biết làm gì đây, cuộc sống của tôi quá phức tạp rồi, tôi không muốn một Thượng Quan Chi vui vẻ phải bị quấn vào.

-“ mình không sao ?” tôi trả lời, cố giấu ánh mắt đau lòng bằng cách ngó lơ.

Tấm kính cửa sổ phản chiếu hình đôi mắt hụt hẫng của Chi, khiến lòng tôi thắt lại.

Nhưng rất nhanh chóng, Chi lấy lại nét vui vẻ hằng ngày, Chi nói :

- “ Băng à ! Chi không muốn làm phiền Băng, chỉ muốn nhắc Băng lần sau cái gì nhắm làm được thì hẳn làm, dù gì cũng là một con cún thôi mà, đâu cần phải liều mạng vậy”

Tôi suýt nữa đập đầu vào bàn, lọt khỏi ghế, độn thổ vào đất, cái gì mà cún, nghĩa là như thế nào ?

Tôi chau mày nhìn Chi

- “ ai nói ?”

Đôi mày lá liễu của Chi khẽ nhếch lên, rồi lại dãn ra, thanh tú vô cùng.

- “ thì Nhiếp Thông nói vậy mà, cậu ấy nói Băng xả thân cứu con chó con suýt bị xe cán, kết quả là bị bông gân, nằm nghĩ ở phòng y tế”

Xả thân cứu chó con…. Tôi muốn té xỉu khỏi ghế. Thấy tôi kinh ngạc đến tròn mắt, Tiểu Chi ngờ vực xác định lại :

- “ không phải sao ?” Tiểu Chi đưa mắt dò xét tôi.

Gió bên ngoài thổi vào hất tung mái tóc tôi, tôi giữ tóc lại. Chợt phát hiện không biết từ khi nào Nhiếp Thông đã đứng ở lang cang, cậu ấy tựa người lên lang cang, một tay đặt trên thành lang cang, một tay cho vào túi, xoay người lại nhìn tôi. Gió thổi làm mái tóc đen bóng của Nhiếp Thông phất nhẹ, ánh mắt cậu ấy vẫn lạnh như băng. Đằng sau cậu ấy, mây trắng buông mình bay theo chiều gió, nền xanh của da trời cũng đẹp tựa đôi mắt lạnh của cậu ấy vậy.

Tôi bất chợt rùng mình, mím chặt môi, quay sang nhìn Tiểu Chi, cười nhẹ.

- “ à không, là vậy đó ! hơ hơ !”

Chi chun môi, nhún vai rồi bỏ đi.

Tôi tròn mắt nhìn theo cái dáng bé nhỏ của Chi, hôm nay nhỏ là lạ làm sao ấy.

Tôi thở dài.

Ục ! Ục !!

Ôi no ! không ăn sáng, chưa ăn trưa T-T, cái bụng tôi đang biểu tình dữ dội. Ngó lên đồng hồ trên bục giảng, còn mười phút nữa là vào lớp rồi, bấy nhiêu thời gian còn không đủ để tôi lết xuống căn-tin, đành phải chịu thôi. Hi vọng cái bụng không làm tôi xấu mặt. T-T

Tôi cắn răng cắn lợi, lấy quyển sách sử đặt lên bàn.

Trong lúc đưa tay vào hộc bàn, hình như tôi chạm vào một cái gì đó. Tôi chớp chớp mi, rồi nhanh chóng đưa thứ đó ra khỏi hộc bàn.

Ơh !! là thức ăn nhẹ. Toàn những món tôi thích ăn, nào là bông lan phô mai, rồi còn Donut, còn có tiramisu nữa chứ. Ngoài ra còn có một hộp sữa và một chai nước suối đúng loại tôi hay uống luôn. Oa oa ! sao ai mà dễ thương dữ vậy không biết.

Tôi cũng hơi nghi hoặc là do ai, nhưng mặc kệ, tôi đói meo rồi T-T không nghĩ được nhiều thế đâu.

Tôi bóc hộp bánh ra, ngửi mùi bánh dễ chịu, sự kết hợp hòa quyện giữa hương thơm của cà phê, rượu nhẹ và vị béo của trứng cùng kem phô mai. Trên mặt bánh trang trí ngộ nghĩnh ghê, nhìn sơ qua cũng đủ biết tay trang trí này không thuộc loại chuyên nghiệp rồi, nhưng đường nét rất tinh tế, kèm theo đó là dòng chữ “Smile” Ôi ôi !! lại còn là hương vị trà xanh mà tôi thích nhất nữa chứ. Tôi mĩm cười, đưa lên cắn một miếng.

Cắn một miếng là cảm thấy các hương vị trên hòa quyện làm một. Một hương vị quen thuộc chỉ có ở Frozen.

Tuy bánh rất ngon, nhưng tôi vẫn ăn rất chậm rãi, đúng cung cách của Lãnh Lệ Băng.

Dĩ nhiên tôi làm sao ăn một lúc hết được, mới ăn xong Tiramisu phần lớn với uống hộp sữa, tôi đã no căng cả bụng.

Tôi cẩn thận cho hai hộp còn lại vào cặp, lòng đầy vui vẻ. Tuy từ bé đã không thiếu thốn thứ gì, nhưng tôi không phải là một người lãng phí đâu nha.

Lúc tôi ăn uống xong xuôi, thì tiếng chuông vào học cũng bắt đầu đỗ dài kéo theo hàng trăm con người bước ra khỏi căn tin.

Không có ống hút, tôi đành ngẩng cổ uống nước.

- “ ôi ! Băng à ? lúc nãy mình nghe nói cậu xả thân cứu một con cún, mình suýt nữa thì bật khóc, không ngờ Nữ Hoàng Băng lại có cả lòng yêu thương động vật như thế”

Tôi đang tu chai nước, nghe thấy giọng nói đó, tôi suýt nữa thì phun hết nước ra ngoài, tôi cố nuốt nước vào, cổ họng nghẹn muốn nín thở, hai mắt gần như trợn trắng.

Tôi thở phào, suýt nữa tôi đã phun hết nước vào mặt cô bạn nói ra câu đó rồi, nhưng ngay lập tức, tôi quay ra ho sặc sụa.

T-T tôi bị sặc nước rồi.

- “ cậu không sao chứ ?” cô bạn kia e dè hỏi tôi.

Gương mặt tôi nóng bừng bừng, cổ họng đau rát, tôi vẫn quay xuống ho, vừa ho vừa lắc đầu tỏ ý không sao.

T-T tôi ho muốn chảy cả nước mắt.

Sau một lúc, tôi đưa tay lên vuốt vuốt cổ, cơn sặc đã dịu.

Trước mặt tôi, Âu Dương Duy Khánh đang nhìn tôi bằng ánh mắt tràn đầy lo lắng, đôi long mày đen hơi nhíu lại, hỏi tôi :

- “ không sao chứ ?” giọng cậu ấy nhỏ nhẹ, trầm ấm, nghe xong trong lòng tôi cũng thấy vui vui. ADDK lấy trong túi áo ra một chiếc khăn mùi xoa trắng tinh, đưa cho tôi.

Tôi mím chặt môi, không trả lời, đưa tay nhận lấy chiếc khăn, miệng luyên thuyên câu cảm ơn.

ADDK nhìn xuống chân tôi, rồi lại nhìn qua Nhiếp Thông. Theo ánh mắt của cậu ấy, tôi cũng nhìn qua Nhiếp Thông.

Nhiếp Thông hơi cuối mặt xuống, hàng mi dài che rợp bầu mắt, có vẻ như cậu ấy đang học bài, cây bút bi xanh bị cậu ấy quay mòng mòng trên đầu ngón tay.

Như phát hiện ra có người nhìn mình, Nhiếp Thông thôi quay bút, ngước mặt lên nhìn về phía chúng tôi. Đôi mắt xanh của cậu ấy dù nhìn xa hay gần vẫn đẹp lung linh.

Ánh mắt đó như tia laser phóng về phía tôi, tôi rùng mình, lập tức quay phắt lại, nhìn ADDK.

- “ hai người xảy ra chuyện gì ?” ADDK hỏi tôi, ánh mắt cậu ấy xoáy thẳng vào mắt tôi, khiến tim tôi bỗng dưng đập thình thịch.

Thịch !! thịch !!

Ôi ôi ! tôi có thể nghe tiếng tim mình đang đập đấy _ _!

Tôi hít một hơi, cười nhẹ, nói :

- “tôi không sao” rồi quay phắt mặt ra cửa sổ, qua tấm kính, tôi thấy mặt đỏ ửng lên như quả gấc.

Một bên cửa sổ không đóng lại, gió lùa vào mang theo hơi nóng của buổi trưa, gió ngao du vào lớp học, cuốn lấy trang sách sử của tôi, làm nó lật loạn xạ. Và gió cũng mang cái mùi hương ấy đến gần tôi, mùi Lavender dìu dìu.

Tấm kính phản chiếu một hình ảnh quen thuộc, cái dáng cao ráo đó qua tấm kính ập vào mắt tôi, xuyên tới nơron, chẳng biết nơron xử lí như thế nào mà khiến tim tôi cảm thấy hơi nhói.

Tôi quay phắt người lại, nheo mắt nhìn ADDP, cái dáng cao ráo hơi gầy của hắn làm tôi cảm thấy cay cay sao ấy..?

Hai anh em nhà Âu Dương đứng gần nhau như hai mặt trời gặp nhau vậy, tạo thành một quầng sáng chói lóa.

Hắn khoanh tay trước ngực, đôi mắt nhìn vào chân tôi, cười cười :

- “ hơ hơ ! Nữ Hoàng Băng còn có cả tình yêu với động vật cơ đấy ! thật là cao cả, chắc sau này nên đổi thành nữ thần Băng thì hơn !!” hắn vẫn tưng tửng như hôm qua.

- “ cảm ơn ! nhờ hồng phúc của ai kia nên tôi mới được cái danh hiệu đó, hơ hơ !!” tôi cũng khoanh tay trước ngực, nhưng đôi mắt tránh đi chỗ khác.

- “ Phong ! em đùa hơi quá rồi đấy !!” ADDK đứng cạnh đó, đặt tay lên vai hắn, giọng có phần quở trách.

ADDP mĩm cười nhìn anh trai mình, đưa tay gạt nhẹ tay Khánh xuống, rồi chợt cuối người xuống. Cái khoảng khắc chạm phải ánh mắt đen láy của cậu ấy, cơ thể tôi dường như bất động.

Ánh mắt đó, thực sự đẹp không thua kém gì mắt xanh của Nhiếp Thông, ở cự li gần, ánh mắt đó lại tăng phần mê hoặc, hai tròng mắt trong suốt như thủy tinh, đến mức tôi có thể thấy mang máng gương mặt “ đắm đuối như con cá chuối” của mình bên trong, trong suốt như mảnh thủy tinh, nhưng lại sáng như hai viên pha lê vậy.

Cánh môi mỏng của hắn ghé xuống tai tôi, mùi hương Lavender dìu dịu càng tăng thêm tính mê hoặc, thật khiến người ta như lạc vào chốn mê cung không lối thoát, đến một Lãnh Lệ Băng như tôi còn “ khó đỡ” thì hỏi sao những fan của hắn có thể không phát cuồng, phát điên lên được.

Tôi ngồi nghệch người ra, gió đẩy mùi hương Lavender bay nhè nhẹ, như thể gió cũng cuốn hồn tôi đi cùng mùi hương ấy luôn.

Hơi thở ấm nóng nhè nhẹ lướt qua tai tôi mang theo mùi café thơm..

- “xin lỗi nhé !!” hắn nói rất khẽ, nhưng không hiểu sao tai tôi bắt âm tốt tới vậy, lập tức, gương mặt tôi nóng rang, cảm giác như bị hơi ấm kia thiêu đốt vậy.

Cố lấy lại bình tỉnh, tôi đứng phắt dậy, đẩy người hắn ra xa, càng xa càng tốt.

Ah !! tôi cắn môi,, tại do cử động mạnh quá, cái chân đau nhói lên.

Nhưng tôi mặc kệ chuyện đó, tôi quay sang ADDP. Mặc dù bị tôi đẩy, nhưng hắn vẫn thản nhiên, ngược lại tôi còn bị phản lực từ cơ thể khỏe mạnh của hắn làm cho suýt ngã ra sau.

Tôi cố nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh nhất tôi có thể.

- “ còn gì để xin lỗi chứ ?” tôi nói bằng giọng nói lạnh nhạt của Lãnh Lệ Băng. Mặc dù đau chân, nhưng tôi vẫn đứng khư khư nhìn hắn.

Hắn gãi gãi đầu, cái mùi hương Lavender chết bằm lại vây lấy tôi, nhưng lần này tôi nhất quyết không để tâm tới, tôi nín thở luôn.

- “ à !! xin lỗi vì chuyện tôi canh sai giờ, hiaz ! làm sao tôi biết Lãnh Lệ Băng lại cao cả tới mức cứu cún con chứ, nếu cô không cao thượng vậy, thì theo đúng lập trình, cô sẽ đến trường trước 30s đóng cổng” sau câu nói là một giọng cười vang lên.

Tôi tức muốn hộc máu mồm, hận không có cây kiếm nhật ở đây để tôi thọc tiết hắn cho rồi. Nhưng tự nhiên nhìn thấy hắn cười, tôi lại thấy lòng mình nhẹ nhõm ra.

Tôi thở hắc ra, nghiến răng siết tay, cái thằng cha Âu Dương Duy Phong, đồ con sâu đáng ghét, đồ khỉ đột chết bằm.

Tôi cắn môi, đành chỉ biết nguyền rủa hắn trong đầu.

- “ hơ hơ !! chua quá chua quá ! những lời nguyền rủa trong đầu cô tôi không dám nhận đâu, mà mặt cô cũng sắp thành quả gấc rồi đó, nấu sôi lên chắc thơm” hắn lại bật cười khanh khách, lướt qua ADDK về chỗ của mình.

Tôi như bị hắn tạt gáo nước lạnh vào mặt, đứng chết trân tại chỗ cho tới khi giáo viên sử vào đứng lớp mới thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.