Nếu Em Là Tuyết! Anh Nguyện Là Mùa Đông

Chương 63: Chương 63




Anh cười với tôi, khóe môi cong lên tạo thành một nụ cười cao ngạo hoàn mĩ: “Đừng chạy sảng nữa, tìm em thật mệt”.

Người của lòng tôi, anh đang ở đây.

---

Càng đi vào trong, khu rừng càng rậm rạp, cây cao che hết ánh sáng, cả khu rừng chỉ có một màu đen, không khí xung quanh càng ngày càng lạnh lẽo, vài cơn gió rợn người thoảng qua như cắt vào da vào thịt.

Dựa vào chút ánh sáng yếu ớt của ánh trăng và cảm giác, tôi cứ vậy bước đi.

Cả người ướt sũng, mỗi đợt gió thổi qua là hệt như một bàn tay vô hình muốn quật ngã tôi.

Xung quanh bốn bề tối đen như mực, nhìn xung quanh chỗ nào cũng như chỗ nào, đều là một màn đêm đen đặc, hoàn toàn không hề xác định được phương hướng nữa rồi.

Cũng may trước đó tôi đã bẻ một cành cây mỏng, cứ chừng năm bước chân lại bẻ nhỏ nó ra quăng xuống đất, đảm bảo sẽ không bị lạc, và nếu Âu Dương Duy Phong nhìn thấy, hắn ít nhiều cũng sẽ hiểu.

“Âu Dương Duy Phong! Âu Dương Duy Phong! Anh ra đây cho tôi, ra đây” tôi cất tiếng gọi lớn, lòng hi vọng giọng nói trầm ấm đó sẽ đáp lại tôi, nhưng tất cả đều im lặng, im lặng đến đáng sợ.

Dẫu biết rằng mình sẽ không bị lạc, lại càng không phải như hai năm trước, trước là rừng đen, sau là súng đạn, nhưng không hiểu sao tôi sợ quá, thực sự sợ lắm. Cảm giác như sắp mất đi thứ gì đó còn quan trọng hơn tính mạng này.

Âu Dương Duy Phong, xin anh, xin anh đừng xảy ra chuyện gì nha.

Và một điều tôi đã dự đoán được từ trước, lửa sẽ cháy.

Quả nhiên, trong lúc tôi đang loay hoay gọi Âu Dương Duy Phong, thì phía sau tôi, “Phừng! một tiếng, cách đó khoảng chừng vài chục mét, nơi mà tôi ngồi ăn socola lúc nãy, một ngọn lửa bóc cao nghi ngút. Đầu lửa vươn cao còn hơn những ngọn cây, khói bóc lên dữ dội. Từ trong những tán cây, những chú chim đáng thương đập cánh bay dữ dội để tránh khỏi đám cháy, một vài con dường như cạn kiệt sức lực, đành buông lơi đôi cánh, rơi mình vào đống lửa.

Bốc cháy.

Tôi nhìn vào đám cháy, cơ hồ siết lấy bờ vai đang run lên của mình, Duy Phong, hãy hứa với tôi rằng anh đừng ở trong đó nha.

Ở đây rất nhiều xăng, còn nhiều gấp đôi ở chỗ bốc cháy , từ mặt đất cho đến thân cây, chỗ nào cũng là xăng.

Đám cháy sẽ nhanh chóng lan đến đây.

Tôi chạy thật nhanh ngược hướng đám cháy, xăng làm đất ẩm ướt, trượt té không biết bao nhiêu lần, gió như thanh trường đao cắt vụn màn đêm, bước chân siêu vẹo, thân người lao đao như một gã say rượu, nhưng trong đầu chỉ có duy nhất một cái tên: “Âu Dương Duy Phong! Anh ở đâu? Làm ơn ra đây đi, tôi xin anh”.

Có lẽ đám cháy đã đuổi gần đến, những làn khói trắng bắt đầu bao lấy tôi, sộc vào mắt, mũi cay xè, rớm cả nước mắt.

Tôi quay đầu lại, phóng tầm mắt len lỏi vào màn đêm, từ đằng xa, bóng lửa màu đỏ, màu cam, và cả màu vàng đang cháy dữ dội. Tôi cau mày, màu của lửa đang thay đổi theo hướng tiêu cực, nhiệt độ đang tăng lên rất nhanh.

Nếu không mau tìm ra Âu Dương Duy Phong, có lẽ tôi sẽ thành bộ xương khô .

Khói trong rừng càng ngày càng nhiều, khu rừng bỗng chốc như một con quái vật sẵn sàng nuốt bất cứ ai, và dù tôi có cố gắng chạy đến đâu cũng không thoát khỏi được nó.

Khói nhanh chóng làm hệ hô hấp của tôi yếu đi, vừa chạy vừa ho sặc sụa, khung cảnh trước mắt nhạt dần, nhập nhòe trong làn nước mắt.

Gió thổi mạnh, những ngọn lửa chao đảo, từng tán lá cây như nhảy múa trong ánh lửa, lửa thiêu rụi tất cả.

Âu Dương Duy Phong, anh đang nơi nào?

Sức cùng lực kiệt, toàn thân ước tính không dưới mười vết thương lớn nhỏ, tôi thật sự không thể chạy nổi nữa rồi, không thể bước tiếp nữa rồi. Như một con người gục ngã trước số phận, tôi quỵ xuống đất, hai bàn tay ôm lấy đôi bờ vai đang run lên của mình.

Tôi không khóc, nhưng khói làm mắt tôi cay xè, khi cuối mặt xuống, vài giọt lệ hoen ra khóe mi.

Quay lưng nhìn ngọn lửa, nó sắp đuổi đến đây, mà tôi thì chẳng thể làm gì với cái thân xác yếu đuối này, chỉ biết nhắm mắt đợi tử thần đến rước thôi.

Lại nhếch mép cười mỉa mai mình, từ khi tôi nhận thức được những gì xung quanh mình, và nghe lẻn được một câu nói của bác sĩ: “Tiểu thư sẽ không có tuổi thọ cao như người bình thường đâu” tôi đã biết mình là một con người bạc mệnh vô phúc, sống đến được ngày hôm nay đã là món quà của thượng đế rồi.

Nghĩ lại, cô Morelli vẫn đang đợi mùa hè đến cùng tôi đi nghỉ mát, ông nội vẫn mong tôi mau trưởng thành để thừa kế sự nghiệp, nhưng có lẽ bây giờ không kịp nữa rồi. Nhưng tôi không hề cảm thấy nuối tiếc vì những điều đó.

Mà là..

Bỗng dưng một cảm giác gì đó nghẹn ứ trong tim, không thể nói thành lời.

Âu Dương Duy Phong.

Tôi chỉ nuối tiếc vì không còn gặp lại hắn nữa, không còn nhìn thấy nụ cười mỉa mai dễ thương của hắn, ánh mắt thâm trầm pha chút phong trần của nhị công tử nhà Âu Dương.

Đêm hôm đó, trong tiếng nhạc du dương, chàng trai Laverder hơi cuối người mời tôi khiêu vũ, anh nói: “Đây là lần đầu tiên tôi khiêu vũ”.

Chiếc xe chạy rất nhanh, mái tóc anh hơi xù trong gió, anh nói: “Nhờ gió cuốn hết nỗi buồn”.

Đêm đó dưới muôn ánh sao sáng lạn, ánh mắt anh chưa bao giờ lo lắng hơn, anh nói: “Đã nói là nó không quan trọng bằng cô”.

Đầu tôi bây giờ như một thước phim ngắn, mà trong thước phim đó chỉ có Âu Dương Duy Phong, những gì anh nói, tôi đều nhớ, tôi nhớ rất rõ.

Ngẫm lại khoảng thời gian từ khi gặp Âu Dương Duy Phong, cuộc đời tôi như một giấc mơ. Trong giấc mơ đó, có một con người tuy vẻ ngoài lạnh lùng, kiêu ngạo nhưng bên trong rất ấm áp và biết quan tâm người khác, người đó luôn bên tôi, bảo vệ tôi.

Và trong giấc mơ đó tôi đã có được một báu vật, anh – Âu Dương Duy Phong, anh luôn là báu vật của tôi, thứ mà tôi luôn muốn bảo vệ.

Tôi thích anh quá nhiều rồi.

Thích đến mức chuyển thành yêu rồi.

Phút chốc trong lòng lâng lâng niềm cảm khái cho mình, suốt đời tôi chưa bao giờ làm được việc gì có ý nghĩa ngoại trừ cái chạy trốn là hay, chỉ biết nấp bóng sau lưng để người khác bảo vệ, bây giờ đến người tôi yêu cũng không thể bảo vệ được.

Bây giờ đến người tôi yêu cũng không thể bảo vệ được.

Câu nói này như lặp đi lặp lại trong đầu tôi, bỗng dưng trở thành một liều thuốc tinh thần.

Tôi mở to đôi mắt ra, lấy nốt chỗ sức lực còn lại mà đứng dậy.

Đúng rồi Lãnh Lệ Băng, mày là Lãnh Lệ Băng mạnh mẽ, quật cường, không phải Rose Waston yếu ớt chỉ biết nương bóng người khác, mày sẽ bảo vệ những người mày yêu thương.

Tôi đứng bật dậy, dù không chạy nổi nữa nhưng vẫn cố lết đi, ngoáy đầu nhìn lại phía xa xa, vài vòi rồng đang xịt vào đống lửa, có lẽ đội phòng cháy chữa cháy đã đến.

Cơ hội của tôi đến rồi.

“Âu Dương Duy Phong,”

“Âu Dương Duy Phong”.

Gạt đi những giọt nước mắt kia, tôi cất tiếng gọi lớn, tôi không được phép từ bỏ hi vọng, dù nó chỉ là 1%.

Mặc dù đã có đội cứu hỏa, nhưng khoảng cách giữa tôi và họ quá xa, ở đây lại có nhiều xăng, quá lắm họ cũng chỉ có thể khiến ngọn lửa cháy loan ra lâu hơn một chút mà thôi.

Ban nãy chỉ có khói, nhưng bây giờ khắp nơi đều nóng ran lên, cơ hồ chiếc váy ướt của tôi đang khô hẳn đi.

Mồ hôi lấm tấm trên trán.

Tôi mệt quá.

Muốn ngủ quá.

Không thể trụ vững, tôi tựa người vào thân cây, đôi mắt lim dim, khung cảnh phía trước mờ dần, mờ dần, khóe môi mấp máy vài câu như mang lời tiến biệt gữi gắm vào nơi cuối cùng này: “Duy Phong, hi vọng anh bình an” thân người trượt xuống, cảm thấy cảm giác đang từ bỏ mình dần dần, không còn cảm thấy nóng nữa, không thấy đau nữa, tất cả nhẹ bâng như không tồn tại, miệng mĩm cười nhẹ: “sống giúp em kiếp này”.

Có tiếng đáp lại: “Tự mà sống lấy”.

Tôi thấy buồn cười, tôi lên thiên đường rồi à, mơ hồ trả lời: “Đồ đáng ghét, tôi tìm anh vất vả quá, tôi hận anh muốn chết”.

Giọng nói bá đạo ấy vẫn đáp lại tôi: “Ghét tôi thì lo sống mà đánh bại tôi đi, đồ con heo nướng chỉ biết ngủ”.

Con heo nướng?

Chỉ biết ngủ?

Chỉ có tên hống hách Âu Dương Duy Phong mới dám mắng tôi như thế.

Đúng là anh rồi.

Bấy giờ tôi mới sực tỉnh, lơ mơ mở mắt, lòng thầm mong đây không phải là ảo giác.

Vài giây sững sờ.

Tôi không tin vào mắt mình nữa.

Âu Dương Duy Phong đang đứng trước mặt tôi chỉ khoảng hơn năm bước chân, anh đang tươi cười nhìn tôi, nụ cười anh tỏa nắng như mặt trời, một mặt trời tỏa ra ánh nắng khiến lòng tôi ấm áp.

Tôi không biết hoàn cảnh bây giờ như thế nào, lửa cháy như thế nào, tôi chỉ cảm thấy, dưới mặt trăng và muôn ngàn vì sao lấp lánh, một loài hoa nào đó đang nở rộ khắp miền rừng, mà trong biển hoa mênh mông đó, anh đang đứng đó, đang mĩm cười với tôi.

Tôi nghiêng đầu, giọt nước mắt lăn dài trên má: “Duy Phong?”

Anh cười với tôi, khóe môi cong lên tạo thành một nụ cười cao ngạo hoàn mĩ: “Đừng chạy sảng nữa, tìm em thật mệt”.

Tôi cũng tươi cười với anh, nhưng không hiểu sao nước mắt vẫn cứ tuôn, không phải do khói, mà là tôi đang khóc.

Một cảm giác gì đó dâng lên trong tim, thôi thúc tôi.

Tôi ngước mắt lên trời, rồi lại nhìn anh.

Người của lòng tôi, anh đang ở đây.

Dường như không còn đau đớn, lạnh lẽo hay sợ hãi nữa, tôi như một con người bị sóng biển của đại dương vùi lấp với được một chiếc bè, sống chết lao đến anh.

Chỉ sợ đó là ảo ảnh, tôi dang tay ôm chầm lấy anh, vòng tay sau cổ vuốt lấy mái tóc đen của anh, vùi đầu vào lòng anh cảm nhận mùi hương Lavender dễ chịu.

Anh cũng siết lấy eo tôi, đặt lên tóc tôi một nụ hôn nhẹ. Cảm nhận được bờ vai, cơ bắp và mùi hương của anh trong giây phút này, tôi chẳng còn gì nuối tiếc nữa.

Nhìn thẳng vào mắt anh, anh cũng nhìn tôi, tròng mắt đen như xoáy vào tâm can tôi, không thể nào mặt dày hơn, tôi kiễng chân hôn anh, hôn rất sâu.

Em nhớ vòng tay của anh.

Có lẽ em đã yêu anh quá nhiều.

Em yêu anh.

Ngọn gió duy nhất của lòng em.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.