Tôi vào WC, rửa đi lớp tẩy trang của mình, buộc gọn tóc lên cao, khoác áo khoác đen vào.
Từ Ngọc Huyền Băng thành Lãnh Lệ Băng.
Vẫn biết rằng chị ta sẽ hẹn tôi ở một chỗ vắng người, nhưng khi bước vào một mảnh đất trống không có ai tôi vẫn cảm thấy rợn người.
Chị ta có cần nhút nhác tới mức thuê riêng một bãi đất trống để nói chuyện không nhỉ?
Ở giữa bãi đất trống, dưới một góc cây, có một chiếc bàn và 2 chiếc ghế được kê sẵn, trên bàn đặt 2 tách trà đang bốc khói nghi ngút.
Hà Thiên My ngồi ở đó, nhưng tôi biết chị ta không ở đấy một mình.
Tôi cau mày, bật điện thoại gọi cho Duy Phong. Chứ ít anh là người duy nhất bây giờ tôi cảm thấy tin tưởng.
Đầu dây bên kia nghe máy: “Lại nhờ vả chuyện gì à?”.
Nếu là bình thường tôi nhất định sẽ cải nhau với anh một trận, nhưng hôm này thì không: “Anh không được nói gì cũng không được cúp máy, nghe rõ chưa, nếu được thì thu âm cuộc gọi này lại”.
Nói rồi tôi vẫn giữ máy, nhưng cất vào trong túi áo. Đây là chiếc túi được thiết kế ở bên trong, rất khó tìm thấy được.
Sau khi thu xếp xong, tôi đi lại phía chiếc bàn đó, nhẹ ngồi xuống.
Hà Thiên My liền cười, ánh mắt cực kì xảo trá: “Uống trà đi rồi hẳn nói”.
Tôi cầm ly trà lên, cốc trà sóng sánh nhìn rất bắt mắt, nhưng trong mắt tôi, nó chẳng ngon tí nào. Ha! Hà Thiên My, e là chị hơi xem thường đôi mắt của tôi rồi đó, cho nhiều thuốc mê như vậy vào trà, làm mất màu nguyên thủy của nó quá: “Earl Grey – trà Bá Tước anh quốc sao?”.
Chị ta cười, nhâm nhi tách trà của mình: “Phải, chị nghĩ một người cao sang quý tộc như em thì phải uống loại trà cao quý này mới hợp”.
Tôi cũng chẳng chịu thua, bỏ tách trà xuống, cất giọng mỉa mai: “Chị nói đúng. Em luôn thích uống những loại trà cao quý” dừng lại một chút, đưa mắt giễu cợt chị ta: “Chỉ là em thấy thứ này không được cao quý cho lắm”.
Bàn tay cầm trà của Hà Thiên My hơi dựng lại rồi bỏ xuống: “Đúng là không qua được mắt của em”.
“Muốn gì thì vào thẳng đi, tôi không muốn dài dòng với chị” tôi chán ngấy cai kiểu mèo vờn chuột này rồi.
Chị ta hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng cười: “Tôi chỉ là muốn ở bên nhị thiếu gia để đè nén bớt những scandal của mình thôi, ai bảo cô lại thích quyến rũ anh ấy chứ?”.
Hà Thiên My ở bên Duy Phong để đè nén scandal, vậy là chị ta cũng có cặp kè với Âu Dương Duy Phong ngoài đường phố để mọi người nhìn thấy. Ấy vậy mà báo chí không đưa tin, chắc Âu Dương Duy Phong cũng bỏ không ít tiền ra để mua “cái miệng” của các nhà báo nước này.
Âu Dương Duy Phong? Chẳng lẽ anh lại dễ dàng để chị ta thao túng như thế này sao?.
Thấy tôi im lặng, chị ta tiếp tục: “Tôi biết dạo gần đây Âu Dương Duy Phong lạnh nhạt hất hủi tôi và các vụ tạp nham ở nhà tôi là do cô gây ra. Chẳng lẽ cô muốn cả thế giới này biết cô là Rose Waston hay sao?” chị ta uống một ngụm trà, mỉa mai: “Lúc đó thì sao nhỉ? Bao nhiêu phiền phức kéo tới, Haha! Tôi vẫn còn nhớ tới ‘Rose Of Evil’ đấy nhé”.
Rose Of Evil.
Tôi bất giác siết chặt tay mình, đây chính là vụ án năm tôi mười tuổi, gia nhân trong dinh thự bị giết sạch không còn một mạng.
Cô ta cũng biết rõ ấy chứ? Nhưng mà, vẫn còn non nớt lắm.
Tôi bật cười thú vị: “Chị nghĩ chị nói ra, mọi người sẽ tin sao?”.
Cô ta cả kinh nhìn tôi.
Tôi đưa mắt nhìn thẳng vào chị ta, xoáy một cái thật sâu: “Chị nghĩ trên đời này chỉ có duy nhất một ‘phiên bản’ Rose Waston hay sao? Ngây thơ quá rồi” lại tiếp: “Từ xưa những gia đình quý tộc cao sang mà chỉ có một người con kế vị duy nhất, họ thường nuôi thêm một đứa trẻ nữa, đứa trẻ đó trên danh nghĩa cũng sẽ là người kế vị, hay nói cho dễ hiểu thì là người thay thế cho phiên bản thật, để khi xảy ra bất trắc, phiên bản thay thế đó sẽ hứng chịu tất cả cho phiên bản thật sự. Việc đó nhìn về mặt tích cực thì là sai trái, nhưng với một gia tộc như Waston, bỏ chút tiền ra đổi trái thành phải, giả thành thật cũng không là gì.Vậy chị nghĩ sao?”.
Tôi đưa mắt liếc nhìn gương mặt cố gắng dấu vẻ sợ sệt của chị ta: “Cô chính là Rose Waston, chắc chắn”.
Uầy! Nói như vậy có lẽ cô ta có người quen trong công ty ông nội tôi, người này chắc hẳn rất thân với ông nội mới có thể biết được.
Tôi đứng dậy: “Tôi không có quyền thừa nhận hay phủ nhận chuyện đó. Tôi chỉ muốn nói cho chị biết, dù chị có lên báo mà nói với mọi người rằng Lãnh Lệ Băng là Rose Waston thì cũng chẳng được bao người tin chị. Bởi vì chỉ có người trong cuộc mới biết được phiên bản nào mới là Rose Waston thật sự. Và tôi tin rằng kẻ đã nói cho chị biết thân thế của tôi không dám ra làm chứng cho chị đâu, bởi vì người đó nắm chức vụ không nhỏ trong tập đoàn, sẽ không ngu ngốc từ bỏ cái vị trí biết bao nhiêu kẻ muốn leo lên, mà đi làm chứng cho chị đâu”.
“Choang!” tách trà trên bàn của Hà Thiên My rơi xuống đất vỡ nát, khuôn mặt chị ta không còn giọt cắt, bàn tay run rẩy bám lấy cạnh bàn đứng dậy: “Nếu đã vậy…tôi sẽ kéo cô cùng xuống địa ngục với tôi”.
Lời vừa dứt, một toán người mặc áo đen dần dần bước ra. Tôi sớm đã biết kết cục này nên đã chuẩn bị tinh thần rồi.
Chỉ hi vọng Âu Dương Duy Phong không phụ sự tin tưởng của tôi.