Nếu Em Là Tuyết! Anh Nguyện Là Mùa Đông

Chương 73: Chương 73




Nhìn thấy Nhiếp Thông đang nằm ngon lành trên giường mình, tôi thở dài, mấy ngày nay đành ngủ trên sofa vậy. Tiễn Phật phải tiễn đến Tây Thiên, đã giúp người ta thì cũng nên giúp cho trót.

Con người Nhiếp Thông rất tinh ý, vẻ bề ngoài anh ta có vẻ bất cần đời, nhưng tôi biết, mọi thứ - dù là thứ nhỏ nhất cũng dễ bị rơi vào tầm mắt của anh ta. Nghĩ vậy, tôi nhẹ nén hơi thở lại, kiểng chân rón rén đi lại phía giường ngủ, nén đau chỉ lấy duy nhất một cái gối rồi đi lại sofa. Cơ mà tôi đã tốt như thế, nhưng ông trời lại chẳng tốt lại với tôi.

Vì là sofa trong phòng nên chiều dài của nó chỉ vẻn vẹn chưa tới 1m3, mà cái xác của tôi thì dài gần tới 1m7.

Thôi vậy, đành nằm xuống, co người một chút rồi nhẹ phủ chăn lên người.

Thật ra có người lạ trong phòng, tôi rất khó ngủ, vậy nên cứ trằn trọc qua lại vẫn chưa sao “thăng” được.

Phóng tầm mắt ra nhìn Nhiếp Thông đang ngủ yên trên giường, sắc đỏ trong phòng và ánh đèn ngủ nhạt càng bật lên nước da trắng và khuôn mặt điển trai của anh ta. Không hiểu sao nhìn vậy, tôi thấy lòng mình bình an lạ thường.

Không hiểu từ bao giờ, trên môi tôi nở ra nụ cười hài lòng.

Nếu anh hai tôi còn sống, bây giờ có lẽ cũng như Nhiếp Thông nhỉ?

Anh hai chắc chắn sẽ cao vì được hưởng gen của ba mẹ.

Anh ấy chắc chắn sẽ bị nhiều cô nàng chê là kém chuẩn men vì làn da trắng bóc vì không thể bắt nắng.

Anh sẽ có tóc đen giống ba hay tóc vàng giống mẹ nhỉ? ừm..tóc đen đẹp hơn chứ nhỉ?.

Tôi thích anh ấy có một đôi mắt màu xanh shapphire giống tôi cơ.

Chắc chắn anh ấy sẽ rất thông minh.

Vừa nghĩ đến đây, tôi bỗng giật mình ngồi bật dậy nhìn chằm chằm Nhiếp Thông, trong lòng tim đập thình thịch, một cảm giác mong mỏi điều gì đó mà chính tôi cũng không biết.

Lắc đầu cười nhạt một cái, làm sao có thể chứ? Người giống người là chuyện bình thường thôi.

Thở dài, dang hai tay ra rồi quăng tấm lưng xuống mặt sofa.

Choang!!!

Lại một lần nữa tôi nhảy dựng lên, oái, sao xui xẻo thế này, hiaz, chẳng là trong lúc dang hai tay ra tôi lỡ quệt trúng cái lo thủy tinh trưng trên chiếc bàn cạnh đó. Cũng may do chiếc bàn khá lùn, lọ thủy tinh không vỡ, nhưng tôi biết, nó sẽ khiến Nhiếp Thông thức giấc.

Tôi loạng choạng ngồi dậy, khẽ nhặt lọ thủy tinh lên, rồi lén nhìn Nhiếp Thông một cái. Anh ta vẫn nhắm mắt, nhưng tôi biết anh đã thức giấc.

Tự nhiên tôi thấy có lỗi quá chừng.

Đứng dậy lấy sức đẩy chiếc bàn ra, tới khi chắc chắn rằng dù tôi có đá chân cũng không thể đụng đến nó nữa mới yên tâm quay lại ghế.

Nhưng còn chưa kịp đặt mông ngồi xuống thì Nhiếp Thông đã lên tiếng: “Lại đây”.

Tôi cau mày, anh ta sao có thể làm cái giọng ra lệnh đó khi đang ở trong phòng tôi chứ. Thôi ta nhịn ta nhịn, coi như anh ta đang bị thương, nhường nhịn bệnh nhân: “Không sao đâu, tôi hứa sẽ không làm gì nữa đâu mà”.

“Lại đây”.

Âm thanh trầm trầm ấy lại vang lên, mắt anh vẫn khép. Mang theo chút đe dọa làm tôi nổi hết da gà, nhưng vẫn làm “thanh niên cứng” không thèm nghe lời.

“Tôi còn đủ sức quăng em lên giường rồi đè em xuống”.

@@ Trời ạ, đúng là làm ơn mắc oán mà, tên này cũng bá đạo giống y chang Duy Phong vậy, thật là.

Sao số tôi rủi ro quá chừng.

Hận không thể làm gì, tôi đành cuối đầu tư lự.

Có vẻ Nhiếp Thông hơi quạu vì thái độ của tôi, anh mở mắt ra nhìn tôi, một ánh mắt xanh lạnh lẽo.

Bắt gặp ánh mắt của anh ta, tôi khựng người.

Trên đầu giường có khung ảnh, một khung có ảnh ba mẹ tôi, một khung là ảnh của tôi.

Tim tôi bỗng thót lên, cơ hồ chân tay bủn rủn, lùi lại một bước chân.

Mái tóc đen của ba trong hình, mái tóc đen của Nhiếp Thông và tôi.

Nước da trắng bóc của ba mẹ, nước da trắng bóc của Nhiếp Thông và tôi.

Đôi mắt, nhất là đôi mắt, đôi mắt của mẹ và tôi trong bức hình đang hướng về tôi, đôi mắt Nhiếp Thông, nó cứ thể như là một vậy.

Giống nhau quá, một màu xanh shapphire.

Những đôi mắt đó cùng lúc xoáy vào tâm can tôi, tôi cơ hồ xiếc tay vào ống quần, thở không ra hơi.

“Lãnh Lệ Băng”

Giọng Nhiếp Thông vang lên làm tôi bình tỉnh trở lại, bật hơi thở nảy giờ đang nghẹn trong cổ ra, giật mình lúng túng: “à hả? xin lỗi”.

Nói rồi tôi ngoan ngoãn đi lại giường, Nhiếp Thông dù đang bị thương cũng cố dịch người nhường chỗ cho tôi.

Tôi nằm lên, chọn lấy một chiếc gối ôm dài ngăn giữa chúng tôi.

Tôi quay mặt ra kia, tránh đối mặt với Nhiếp Thông: “Xin lỗi, chỉ là anh rất giống một người quen của tôi”.

Nhiếp Thông không trả lời câu hỏi đó, lại đánh sang hướng khác: “Máu lấy ở đâu?”.

Bấy giờ tôi mới tỉnh hoàn toàn, cứng họng, tôi biết mình không thể nói dối Nhiếp Thông đành khai thật: “Là của tôi”.

Nhiếp Thông dường như không tin mấy, hỏi lại: “AB RH-??”.

Tôi ừm một tiếng nhỏ nhẹ.

Tiếng ừm vừa dứt, đã thấy có sức nặng giáng xuống người, giật mình suýt hét lên thì bị Nhiếp Thông bịt miệng lại, anh lạnh lùng nặn ra từng chữ như cố kìm lại cơn giận dữ của mình: “Rút đến 900cc máu”.

Tôi bị bịt miệng không nói được gì, đành lắc đầu, nhưng nghĩ lại không qua được Nhiếp Thông, lại gật đầu. Chỉ lo chạm đến vết thương của Nhiếp Thông.

Tay Nhiếp Thông hơi run, có lẽ do đau, rồi từ từ buông tôi ra, nằm xuống thở dài.

Tôi bật dậy, lập tức lao sang kiểm tra vết thương.

Nhưng tay còn chưa kịp chạm tới thì đã bị Nhiếp Thông siết chặt lại: “Tôi không cần em thương hại”.

Tôi cười nhạt, bó tay với anh ta, không biết phải nói anh ta quá tự cao hay quá ngốc nữa, mà sao thì cũng như nhau nhỉ. Tôi không buồn rút tay lại, trong lòng buồn bực, nói khẽ: “tôi không biết lí do tại sao anh ghét tôi tới vậy. Nhưng tôi muốn nói cho anh biết, Lãnh Lệ Băng tôi…không cao cả tới mức thương hại bất kì ai, cũng không thấp kém tới mức để người khác thương hại mình. Hôm nay tôi làm việc này chỉ là do anh cứu tôi mà thôi, anh nghĩ tôi dư thừa tình thương lắm hay sao mà thương hại anh”.

Nhiếp Thông thở dài, buông tay tôi ra: “Chuyện như thế này tôi gặp nhiều rồi, không chết được đâu” rồi lại nhìn tôi: “Lúc đầu nhìn em khóc, tôi cứ tưởng em rất dễ khóc, không ngờ…”.

Khi đã chắc chắn rằng vết thương không sao, tôi mới thở dài nhìn anh ta, trong lòng lâng lâng cảm xúc gì đó: “Khóc cũng chẳng giải quyết được gì, thế giới này…chẳng đối xử tốt với ai cả”.

Nhiếp Thông tròn mắt nhìn tôi, rồi nở ra nụ cười, nụ cười đó bao gồm hàm ý gì, tôi không thể hiểu.

---

Sau khi kiểm tra xong vết thương cho Nhiếp Thông xong, Băng chỉ nói vài câu, có lẽ do quá mệt, cô liền quay ra ngủ như chết -_-

Nhìn Băng ngủ, lòng Nhiếp Thông cũng thấy yên tâm hẳn.

Băng nằm hơi nghiêng người, tư thế ngủ cao sang quý phái, Nhiếp Thông nhìn mà còn tấm tắc khen ngợi. Qủa nhiên dù có ở hoàn cảnh thế nào, lọ lem hay công chúa, cô vẫn là cô, dù có ở nơi tối tăm hay ánh sáng, cô vẫn luôn là cô. Chưa bao giờ đánh mất chính mình.

Bỗng dưng, Nhiếp Thông chỉ muốn ôm lấy thân ảnh nhỏ bé đó.

Đôi bàn tay anh đưa lên, như muốn chạm vào cô, nhưng lại không dám, chỉ sợ làm bẩn cô. Cô quá thanh khiết, quá trong sáng, còn anh…có gì ngoài một trái tim sắt đá luôn muốn giết cô.

Nhiếp Thông rụt tay lại, đặt lên đầu, nhìn lên trần nhà, thở dài. Anh không muốn cô chết, chỉ muốn mang cô đến một nơi nào đó mà nâng niu che chở.

Nhiếp Thông…giật mình mĩm cười….anh yêu cô mất rồi.

Đúng như ngài ấy nói, cô có thể khiến bất kì thằng đàn ông nào cũng phải ngây, phải say khi đến gần cô. Lúc đầu nghe nói vậy anh không tin, nhưng giờ có tin cũng muộn rồi.

Giết cô ư? Anh tự sát còn sung sướng hơn.

Nhiếp Thông sẽ không giết cô, thù hận ư? Anh không quan tâm, trả thù chẳng được gì, vì cô, anh sẳn sàng vứt bỏ nó.

Sẽ làm tất cả, chỉ cần thấy nụ cười ấy, đôi mắt đôi khi sắc xảo, đôi khi ngây thơ ngô ngố đó…

“Bất kì ai muốn giết em, anh sẽ cho kẻ đó không toàn thay, anh sẽ bảo vệ em, cho dù anh có xuống địa ngục”.

Nhiếp Thông lại đưa tay lên, anh muốn ôm cô…

Anh không thể ngưng nhớ về em.

Nhưng anh lại không thành công.

“Tôi không nghĩ anh có tư cách chạm vào Băng”.

Một giọng nói cao ngạo vang lên, nhiệt độ trong phòng như giảm xuống mấy độ, một đôi mắt đen lạnh lùng đang nhìn về phía Nhiếp Thông.

Nhiếp Thông thoáng giật mình, rồi cũng rụt tay về, lạnh lùng nhìn Duy Phong đang bước tới: “Cô ấy ngủ rồi”.

Duy Phong bước lại, ngồi xuống mép giường cạnh Băng đang ngủ, một tay chống bên eo cô, một tay khẽ chạm cằm cô, như muốn cách li Băng ra khỏi Nhiếp Thông, xác nhận cô…là của riêng một mình anh: “Chính vì cô ấy ngủ tôi mới không để cô ấy một mình ở đây”.

Nói rồi anh nhẹ luồn tay qua cổ Băng, bế cô lên trong sự ngạc nhiên xen lẫn tức giận của Nhiếp Thông.

Lỡ làm Băng thức giấc thì sao chứ? Nhiếp Thông bực bội, nhưng anh không phải là Duy Phong, anh không hiểu rằng, Băng một khi đã ngủ thì mảy may có bom nổ mới có thể đánh thức cô.

Duy Phong ném cho Nhiếp Thông một ánh mắt lạnh: “Tốt nhất nên tránh xa cô ấy ra”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.