Hắn trố mắt ra đầy ngạc nhiên
-‘cô quên hai từ nô lệ rồi à ?đừng quên rằng muốn yên ổn học thì đừng có bát nháo với tôi nhé !’
Nó nhếch mép lên cười thật đểu , nó sát mặt-rất sát vào hắn :
-‘vậy để tôi nói cho cậu biết nhé ! hêr ! cậu nghĩ cậu có quyền đuổi học tôi sao ?’ nó đứng dậy nghênh mặt lên :
-‘ ARISTOCRARY đó là tên của trường , nhưng đó cũng là tên của một tập
đoàn lớn ở hoa kì , tập đoàn ARISTOCRARY hùng mạnh-một trong những tập
đoàn hàng đầu thế giới về mọi mặt , hêr ! 50% cổ phần trường còn lại là
của tập đoàn ARISTOCRARY !’
-….
-‘haha ! chắc cậu cũng biết người nắm quyền tập đoàn đó là Jame Waston !’ một lần nữa , nó tiến lại gần hắn , sát mặt lại :
-‘đó là ông nội tôi .còn tôi –đệ nhất đại tiểu thư và cũng là người sau này sẽ nắm quyền ARISTOCRARY-Rose Amelia Waston..’
Nói rồi nó quay lưng đi , không thèm giải thích gì thêm nữa…
“Rose Waston! tôi tìm được em rồi !”
Nó từng bước-từng bước xuống lầu , nó mệt mỏi lắm , nó vốn dĩ không
muốn nói đâu , tại hắn quá đáng lắm .nó cảm thấy hắn xúc phạm nó . nó
ghét nhất là nghe lời người khác , ở nhà thì lúc nào cũng cả đống bảo vệ , đến trường thì bị hắn gắn hai chữ “nô lệ”. đủ rồi ! nó muốn tự do
cũng không được sao ! nó nghĩ đến Việt Nam thì cái danh hiệu cháu gái
của Jame Waston sẽ biến mất –chỉ còn lại một nữ sinh bình thường như bao nữ sinh khác , nhưng tại sao lai không được vậy ? chẵng lẽ từ bây giờ
nó phải sống như hồi bên Mĩ sao ? đi đâu cũng cả chục tên bảo vệ , lâu
lâu thì gặp cánh nhà báo rùm beng lên , đến trường thì nhiều bạn bè thật ! nhưng chỉ toàn là thứ xua nịnh! nó căm phẫn cuộc sống đó .
Nó
ngã quỵ xuống chân cầu thang , ngồi khép mình lại , nó cảm thấy cô đơn
lắm , nó lại nhớ tới ba mẹ nó .nhưng nó không khóc , vì đó là điều nó
cấm kị nhất
Chợt có một bàn tay mềm mại chạm vào vai nó , nó quay
lại , thì ra là cô morelli , cô đang nhìn nó bằng ánh mắt lo lắng
lắm.không nói gì , cô ôm nó vào lòng , ấm áp lém ! nó tự nhủ không biết
cảm giác được ôm mẹ có ấm áp như vậy không ?
Cô đưa nó vào phòng cô ….
-‘cháu có thể chia sẽ , nếu cháu muốn ..’ cô nhẹ nhàng nhìn nó
Nó im lặng ,nhưng rồi nó vẫn kể cho cô nghe . nhưng nó không kể những
chuyện Khánh đã làm cho nó , nó chỉ kể những cô đơn mà nó chịu.
-‘đừng buồn nữa , Anne mà biết cháu buồn thì cô ý sẽ buồn lây đó’ cô vẫn nhẹ nhàng nhìn nó.
Nó ngạc nhiên , trố mắt ra :
-‘cô biết mẹ cháu ?’
-‘ ừ ! cô biết ! cô và Anne chơi rất thân nữa là khác !’
Nó nhìn cứ nhìn chằm chằm cô , cô mĩn cười :
-‘cô và mẹ cháu lớn lên bên nhau ! thân lắm ! nên ngay khi nhìn cháu , cô đã biết cháu là Rose rồi ?’
-‘ơ ? sao cô biết ạh ?’ nó lung túng
Cô Morelli lại mĩm cười :
-‘đôi mắt shppire của cháu đấy nhóc ! không khác gì mẹ , và cả mái tóc bồng bềnh màu vàng nâu nữa kìa !’
-‘đừng buồn nhé ! mẹ cháu luôn muốn cháu sống thật mạnh mẽ , tại sao
cháu không nói cho ông biết những cô đơn của cháu , ước muốn tự do của
cháu..’
Nó lắc đầu , đôi mắt nhìn ra xa xăm
-‘từ nhỏ , cháu đã không muốn làm ông thất vọng . nên cháu luôn luôn nghe lời ông , cháu
học tất cả những gì ông muốn.piano , cắm hoa , vi tính , vẽ , hát …học
đến từng dáng đi cho tới cách đứng , học từ cách uống trà tới cách cầm
nĩa , cháu học tất cả . đọc qua hàng ngàn cuốn sách triết lí , chỉ mong
làm ông vui .đôi khi mệt mỏi , cháu cũng không dám nói vì cháu không
muốn ông thất vọng , cháu muốn sống sao cho xứng đáng với cái danh “cháu gái của Jame Waston” xứng đáng với cái họ Waston cháu đang mang.’
Cô Morelli thở dài …
-‘ủa mà hình như cô biết rất nhiều về mẹ cháu ? đúng không cô ? cô kể cháu nghe với !’
-‘cháu không biết gì về mẹ sao ?’ cô ngạc nhiên.
Nó lắc đầu tỏ vẻ ngơ ngác
-‘ngoài cái tên Anne Waston và những tấm ảnh thì cháu không biết gì hết !’
-‘không ai kể cháu nghe sao ?’
-‘dạ không !’
-‘cả bên ngoại ?’
-‘vâng ! bên ngoại rất lạnh nhạt với cháu ! nên cháu rất ít gặp họ >.
-‘mẹ cháu tên đầy đủ là Anne Amelia Johnson , cũng là một tiểu thư
trong một gia đình quí tộc . tính mẹ cháu cũng như cháu , thích tự
do.cô ý xinh đẹp , trang nhã , thanh cao . được rất nhiều chàng trai để ý , nhưng cô ý chỉ yêu một mình ba cháu thôi , và hai người đó đã đến với nhau , mặc cho sự ngăn cảng của hai bên dòng họ’.
-‘ngăn cảng ? tại sao lại ngăn cảng hả cô ?’
-‘vì hai gia tộc này là kẻ thù của nhau’
-‘kẻ …kẻ thù sao??’
-‘phải ! trước khi ba mẹ con quen biết nhau , hai gia tộc này đã có thù trước rồi , không biết hiểu lầm nhau chuyện gì , nhưng nó không bao giờ được hóa giải cả ,thế nhưng ba mẹ cháu vẫn đến với nhau bằng tất cả tấm lòng ,mẹ cháu đã bỏ nhà đi theo ba cháu khi vừa tốt nghiệp đại học ,
tình yêu của họ đã vượt qua tất cả , tuy gia đình bên nội cháu chấp nhận , nhưng bên ngoại thì không , nên họ mới lạnh nhạt và có vẻ không thừa
nhận cháu đấy !’
Nó không nói gì , chỉ lẵng lặng đi ra phía cửa sổ , nó nhìn ra hư vô , và nó tự nhủ khi nào nó mới có được cái gọi là gia
đình ..