Elizabeth ngồi ở chân cầu thang nhìn ra khu vườn trước nhà ngoài cửa sổ. Đồng hồ trên tường chỉ 6h50. Trước đây Ivan chưa bao giờ đến muộn và cô hy vọng anh không sao. Mặc dù vậy, ngay lúc này cảm giác tức giận trong cô đã lấn át nỗi lo lắng dành cho anh. Cách hàng xử của anh hôm thứ Bảy khiến cô nghĩ rằng anh vắng mặt vì hèn nhát hơn là chơi xấu. Suốt ngày hôm qua cô đã nghĩ đến Ivan, đến việc không được gặp bạn bè, gia đình hay đồng nghiệp của anh, đến sự thiếu vắng những âu yếm lứa đôi, và trong màn đêm tĩnh lặng, khi vật lộn để tìm được giấc ngủ, cô nhận ra mình đang cố chạy trốn bản thân mình. Cô cảm thấy mình biết vấn đề là gì: hoặc Ivan đang có một mối quan hệ khác, hoặc anh không sẵn sàng bắt đầu một mối quan hệ.
Cô đã phớt lờ mọi cảm xúc vặt vãnh mà cô đã có trong suốt thời gian quen anh. Việc Elizabeth không đặt kế hoạch, không biết chính xác mối quan hệ này sẽ đi đến đâu là một điều khác thường. Cô không thoải mái với những sự thay đổi lớn lao này. Cô thích sự ổn định và thói quen, những thứ Ivan không có. Vậy đấy, giờ đây khi ngồi ở cầu thang đợi chờ một tâm hồn tự do, hệt như cha cô đã làm, cô dám chắc chuyện này sẽ không đạt được thành quả gì. Và cô chưa từng kể cho Ivan biết những nỗi sợ hãi của cô - vì sao? Vì khi cô ở bên anh, mọi nỗi sợ hãi dù rất nhỏ đều biến mất. Anh chỉ cần xuất hiện, nắm tay dẫn cô bước vào một chương thú vị khác của cuộc đời cô, và mặc dù đôi khi miễn cưỡng và thường xuyên e dè khi đi theo anh, song cô chưa hề sợ hãi nếu có anh ở bên. Chỉ khi không có anh, như lúc này đây, thì cô mới đặt câu hỏi cho mọi chuyện.
Cô lập tức quyết định giữ khoảng cách với anh. Tối nay cô sẽ nói chuyện với anh một lần cho xong. Họ khác nhau hoàn toàn: cuộc sống của cô toàn xung đột, còn theo những gì cô thấy thì Ivan cố tránh nó càng xa càng tốt. Từng giây tích tắc trôi qua, và đến phút trễ hẹn thứ năm mươi mốt của anh thì dường như rốt cuộc cô không cần phải nói chuyện với anh nữa. Cô ngồi trên bậc cầu thang trong bộ quần áo mới màu kem giản dị, màu sắc cô chưa từng mặc bao giờ, và cảm thấy mình thật ngốc nghếch. Ngốc nghếch vì đã nghe lời anh, đã tin anh, vì đã không đọc đúng những dấu hiệu và tệ hơn nữa là đã yêu anh.
Sự tức giận che lấp nỗi đau của cô nhưng điều cô không muốn nhất là ngồi một mình ở nhà và bộc lộ nỗi đau. Cô không giỏi việc đó.
Cô cầm điện thoại lên và quay số.
"Benjamin, Elizabeth đây," cô nói nhanh trước khi có cơ hội để rút lại lời. "Tối nay anh có thích đi ăn sushi không?"
"Chúng ta đang ở đâu đây?" Ivan hỏi, thong thả bước dọc con phố rải sỏi lờ mờ ánh đèn trong trung tâm thành phố Dublin. Những vũng nước nhỏ đọng trên bề mặt gồ ghề của một khu đất gần như chỉ có nhà kho và xưởng công nghiệp. Một ngôi nhà gạch đỏ đứng lẻ loi ở giữa.
"Cái nhà đó trông ngộ nhỉ, lẻ lẻ loi loi," Ivan nhận xét. "Có vẻ cô đơn lạc lõng quá," anh tiếp.
"Đó là nơi chúng ta sẽ đến," Opal nói. "Chủ nhà không chịu bán nó cho những công ty xung quanh. Ông ấy vẫn ở đó mặc kệ nhà xưởng mọc lên."
Ivan nhìn ngôi nhà nhỏ. "Tôi cá là người ta đã đề nghị một cái giá khá hời. Với số tiền người ta trả, ông ấy có lẽ tậu được cả một dinh cơ ở Đồi Hollywood ấy chứ." Anh nhìn xuống đất khi đôi giày thể thao Converse màu đỏ của anh giẫm phải một vũng nước, "Tôi đã quyết định rằng sỏi là thứ tôi thích nhất."
Opal nhoẻn miệng cười khẽ. "Ồ, Ivan, anh dễ yêu quá đấy, anh có biết không hả?" Chị bước tiếp, không chờ câu trả lời. Thế cũng tốt, vì Ivan cũng không chắc.
"Chúng ta làm gì đây?" Anh hỏi lần thứ mười kể từ khi họ rời văn phòng. Họ đứng đối diện với ngôi nhà phía trên kia đường và Ivan quan sát Opal ngắm nghía nó.
"Chờ đợi," Opal đáp điềm tĩnh. "Mấy giờ rồi?"
Ivan nhìn đồng hồ. "Elizabeth sẽ phát điên lên với tôi mất," anh thở dài. "Hơn bảy giờ một chút."
Đúng lúc đó, cửa ra vào của ngôi nhà gạch đỏ mở ra. Một ông già đứng tựa vào ngưỡng cửa, dường như dùng nó để làm nạng. Ông nhìn đăm đắm ra bên ngoài, mắt dõi về xa như đang nhìn vào quá khứ.
"Theo tôi," Opal nói với Ivan và băng qua đường bước vào nhà.
"Opal," Ivan thầm thì. "Tôi không thể vào nhà người ta được." Nhưng Opal đã biến vào trong.
Ivan vội băng qua đường và dừng lại ở cửa. "Ờ, xin chào, tôi là Ivan." Anh chìa tay ra.
Đôi tay người đàn ông vẫn bám vào ngưỡng cửa, đôi mắt đẫm lệ nhìn thẳng về phía trước.
"Được rồi," Ivan nói ngượng ngập, rụt tay lại. "Tôi phải đi qua để vào với Opal." Người đàn ông không chớp mắt và Ivan bước vào trong. Ngôi nhà bốc mùi cũ kỹ. Nó có mùi giống như một người già đã sống ở đó với đồ đạc cũ, không điện đóm và có một chiếc đồng hồ quả lắc. Tiếng đồng hồ tích tắc là âm thanh lớn nhất trong ngôi nhà yên tĩnh. Tiếng và mùi thời gian là cái thần của ngôi nhà, một đời người sống để lắng nghe những tiếng tích tắc kia.
Ivan tìm thấy Opal trong phòng khách, đang nhìn những bức ảnh lồng khung bày rải rác trên mọi bề mặt trong căn phòng.
"Nơi này cũng tệ như văn phòng của chị vậy," anh trêu. "Chị nói đi, có chuyện gì thế?"
Opal quay sang phía anh và mỉm cười buồn bã. "Lúc trước tôi đã nói tôi hiểu anh cảm thấy thế nào."
"Phải."
"Tôi đã nói tôi biết cảm giác yêu một người là như thế nào."
Opal thở dài và lại đan hai bàn tay vào nhau, dường như chị đang phải dốc hết sức mình để kể chuyện. "Vậy đấy, đây là nhà của người đàn ông mà tôi đã yêu."
"Ồ," Ivan nói nhỏ.
"Tôi vẫn đến đây hàng ngày," chị giải thích, nhìn quanh căn phòng.
"Ông già kia không khó chịu khi chúng ta đột nhập vào thế này à?"
Opal hơi nhoẻn miệng cười. "Đó là người đàn ông tôi yêu, Ivan ạ."
Ivan há hốc miệng. Cửa ra vào đóng lại. Những bước chân chậm chạp giẫm trên ván sàn cọt kẹt, tiến lại gần phía họ. "Không thể nào!" Ivan thì thào. "Ông già đó ư? Nhưng ông ấy già lắm rồi - ông ấy ít ra cũng phải tám mươi tuổi ấy chứ!" Anh choáng váng thì thầm.
Ông già bước vào phòng. Một tràng ho khù khụ buộc ông phải đứng lại và hình hài nhỏ bé của ông run lên. Ông cau mặt lại vì đau rồi tì tay lên thành ghế, ông từ từ ngồi xuống.
Ivan hết nhìn người đàn ông lại nhìn Opal, trên khuôn mặt toát lên vẻ kinh hoàng không thể che giấu.
"Ông ấy không nhìn hay nghe thấy anh đâu. Đối với ông ấy, chúng ta là những người vô hình." Opal nói to. Câu nói tiếp theo của chị đã thay đổi cuộc đời Ivan mãi mãi. Mười chín từ đơn giản anh vẫn nghe chị nói hàng ngày nhưng chưa bao giờ được thốt ra theo cách đó. Chị hắng giọng và anh nghe thấy chút run rẩy trong giọng nói của chị khi chị át tiếng đồng hồ tích tắc, "Hãy nhớ, Ivan, bốn mươi năm trước khi gặp tôi, ông ấy không già. Mà như tôi bây giờ."
Opal quan sát khuôn mặt liên tục thay đổi cảm xúc của Ivan. Anh đi từ hoang mang, choáng váng, hoài nghi cho đến thương cảm, và ngay khi anh áp dụng những lời nói của Opal vào trường hợp của anh, thì đó là sự tuyệt vọng. Mặt anh nhăn nhúm, xanh lét và Opal vội lao tới đỡ lấy thân hình đang run lên của anh. Anh bám chặt vào chị.
"Đó là điều tôi muốn nói với anh, Ivan," chị thì thầm. "Anh và Elizabeth có thể chung sống vô cùng hạnh phúc trong cái kén của hai người mà không ai biết được, nhưng anh đã quên mất một điều là năm nào cô ấy cũng có sinh nhật còn anh thì không."
Cả người Ivan bắt đầu run lên bần bật và Opal phải giữ anh chặt hơn. "Ôi Ivan, tôi xin lỗi," chị nói, "tôi rất xin lỗi."
Chị vỗ về anh khi anh khóc. Và khóc theo.
"Tôi gặp anh ấy trong hoàn cảnh tương tự như anh và Elizabeth," Opal giải thích khi nước mắt anh đã ngừng rơi.
Cả hai ngồi trtên ghế tựa trong phòng khách của người yêu Opal, Geoffrey. Ông vẫn im lặng ngồi trên chiếc ghế sát cửa sổ, nhìn quanh phòng và thỉnh thoảng lại ho lên một tràng dữ dội khiến Opal phải lao đến vỗ về ông.
Chị xoắn một chiếc khăn giấy trong tay, mắt và má ướt đẫm khi chị kể lại câu chuyện của mình, những lọn tóc lòa xòa quanh mặt.
"Tôi đã phạm phải từng sai lầm mà anh phạm phải," chị khịt mũi, cố gắng mỉm cười, "thậm chí tôi còn mắc phải sai lầm mà anh sắp mắc tối nay."
Ivan nuốt nước bọt một cách khó khăn.
"Khi chúng tôi gặp nhau anh ấy bốn mươi tuổi, Ivan ạ, và chúng tôi đã sống với nhau hai mươi năm cho tới khi mọi chuyện trở nên quá khó khăn."
Đôi mắt Ivan mở to và trái tim anh lại ngập tràn hy vọng.
"Không, Ivan ạ," Opal lắc đầu buồn bã và chính giọng nói yếu ớt của chị đã thuyết phục anh. Nếu chị nói một cách cứng rắn thì có lẽ anh đã đáp lại với thái độ tương tự nhưng giọng nói của chị lại thể hiện rõ nỗi đau. "Anh sẽ không thành công đâu," chị không cần nói gì thêm.
"Có vẻ như ông ấy đi du lịch rất nhiều," Ivan nhận xét, ngắm những bức hình xung quanh. Geoffrey trước Tháp Eiffel, Geoffrey trước Tháp Nghiêng Pisa, Geoffrey nằm trên bờ biển cát vàng ở một đất nước xa xôi nào đó, mỉm cười tươi tắn, và trong mọi bức ảnh dù ở độ tuổi nào thì trông ông cũng hạnh phúc và khỏe khoắn. "Ít nhất ông ấy cũng có thể tiếp tục sống và một mình làm tất cả những điều này," anh mỉm cười động viên.
Opal nhìn anh bối rối. "Nhưng tôi ở cùng anh ấy mà, Ivan." Trán chị nhăn lại.
"Ồ, thế thì thú vị thật." Anh ngạc nhiên. "Chị chụp ảnh à?"
"Không." Mặt chị xị xuống. "Tôi có mặt trong ảnh mà, anh không nhìn thấy tôi sao?"
Ivan lắc đầu chậm rãi.
"Ôi..." Chị ngắm nghía chúng và xem một bức ảnh khác trên tay Ivan.
"Tại sao ông ấy không nhìn thấy chị nữa?" Ivan hỏi, nhìn Geoffrey cầm một vốc thuốc viên cho vào miệng uống.
"Vì tôi không còn là tôi trước đây nữa, có thể đó là lý do tại sao anh không nhìn thấy tôi trong ảnh. Ông ấy tìm kiếm một người khác; mối liên hệ chúng tôi từng có đã không còn nữa," chị đáp.
Geoffrey đứng lên khỏi ghế, lần này ông tóm lấy chiếc gậy và bước đến cửa trước. Ông mở ra và đứng ở ngưỡng cửa.
"Nào, đến lúc phải đi rồi," Opal nói, rời khỏi ghế và bước đến hành lang.
Ivan nhìn chị vẻ không hiểu.
"Khi chúng tôi mới quen nhau tối nào tôi cũng đến thăm anh ấy từ bảy giờ tới chín giờ," chị giải thích, "và anh ấy biết tôi không mở được cửa nên luôn đứng đó chờ tôi. Kể từ khi chúng tôi quen nhau ngày nào anh ấy cũng làm như thế. Đó là lý do anh ấy không bán nhà. Anh ấy nghĩ đó là cách duy nhất để tôi tìm thấy anh ấy."
Ivan quan sát hình dáng già nua run rẩy lại chăm chú đứng nhìn ra xa xăm, có lẽ ông đang nghĩ tới ngày họ nô đùa trên bãi biển hay tới thăm Tháp Eiffel. Ivan không muốn điều đó xảy ra với Elizabeth.
"Chào chị, Opal," giọng nói khàn khàn của anh khẽ cất lên.
"Tạm biệt, anh bạn yêu quý." Opal hôn lên má anh và anh khẽ nhắm mắt lại. "Hẹn gặp chị ngày mai."