Elizabeth vượt qua bà Bracken lúc này đang đứng nhăn nhó và lộ rõ vẻ không hài lòng ở cửa ra vào cùng hai bà già nữa, cả ba đều cầm vải trong tay. Họ tặc lưỡi khi cô chậm chạp bước qua, sơn đã bết thành cục ở đuôi tóc, cọ vào lưng cô và gây ra một hiệu ứng đa màu sắc đẹp đẽ.
“Cô ấy mất trí rồi hay sao thế nhỉ?” Một bà thì thào rất to.
“Không, ngược lại ấy chứ.” Elizabeth có thể nghe thấy nụ cười trong giọng nói của bà Bracken. “Tôi lại thấy chắc cô ấy đã bò lê bò toài đi tìm nó ấy chứ.”
Hai bà kia tặc lưỡi và bước đi chỗ khác, lẩm bẩm về việc Elizabeth không phải người duy nhất bị mất trí.
Elizabeth phớt lờ cái nhìn chăm chăm của Becca và tiếng hét của Poppy, “Có thế chứ!”, và đi vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại sau lưng. Nhốt mọi thứ ở ngoài. Cô tựa lưng vào cánh cửa, cố gắng lý giải tại sao người cô lại run lên như vậy. Điều gì đang khuấy động bên trong cô? Con quái vật nào đã thức dậy từ giấc ngủ dài và đang lồng lộn dưới da cô? Cô hít một hơi thật sâu qua mũi rồi thở ra chầm chậm, đếm nhiều lần từ một đến ba cho tới khi đầu gối không còn run rẩy nữa.
Mọi thứ đều đã ổn, trừ việc hơi xấu hổ khi cô bước đi trong thị trấn với bộ dạng như vừa tự nhúng mình vào một hộp sơn bảy sắc cầu vồng. Mọi thứ đều ổn cho đến khi Ivan nói gì đó. Anh nói gì nhỉ…? Anh nói… rồi cô nhớ lại và một cơn ớn lạnh chạy dọc cơ thể.
Quán rượu của Flanagan. Anh nói cô luôn tránh quán của Flanagan. Cô đã không để ý cho đến khi anh đề cập tới. Tại sao cô lại làm vậy? Vì Saoirse ư? Không, Saoirse uống ở quán Bướu Lạc đà trên đồi, phía cuối đường. Cô vẫn đứng tựa vào cửa, ngẫm nghĩ cho đến khi đầu óc choáng váng. Căn phòng quay cuồng xung quanh cô và cô quyết định phải về nhà. Nhà là nơi cô có thể kiểm soát được những gì đang xảy ra, ai có thể đến, ai có thể đi, là nơi mà mọi thứ đều có chỗ của nó và mọi ký ức đều rõ ràng. Cô cần sự trật tự.
“Cái đệm nhồi hạt xốp của anh đâu Ivan?” Calendula hỏi, ngước mắt từ chiếc ghế gỗ sơn vàng của cô lên nhìn tôi.
“Ồ, tôi chán nó rồi,” tôi trả lời. “Bây giờ xoay ghế là trò yêu thích mới của tôi.”
“Hay đấy,” cô đồng tình.
“Opal đến muộn quá,” Tommy nói, lấy cánh tay lau cái mũi thò lò.
Calendula nhìn ra chỗ khác với vẻ kinh tởm, vuốt phẳng chiếc váy màu vàng đẹp đẽ cua cô, bắt tréo mắt csa chân và vừa đu đưa đôi giày trắng tinh xảo với đôi tất viền đăng ten vừa lẩm nhẩm bài hát thầm.
Olivia đang ngồi đan ở ghế đu. “Chị ấy sẽ đến thôi,” chị bực bội.
Jamie-Lynn vươn tới chiếc bàn giữa phòng để lấy một thanh sôcôla Rice Krispie và cốc sữa, rồi khi cô ho sặc sụa, cốc sữa đổ hết ra cánh tay. Cô liếm nó đi.
“Cô lại chơi ở phòng đợi của bác sĩ đấy à Jamie-Lynn?” Olivia hỏi, nhìn cô qua miệng cốc.
Jamie-Lynn gật đầu, lại ho khù khụ trên thanh kẹo và cắn thêm miếng nữa.
Calendula nhăn mũi khó chịu và tiếp tục chải tóc cho con búp bê Baribe bằng một cái lược nhỏ.
“Cô biết Opal bảo cô thế nào rồi đấy, Jamie-Lynn. Những nơi ấy toàn vi trùng thôi. Những thứ đồ chơi cô thích chính là nguyên nhân làm cô bị ốm đấy.”
“Tôi biết,” Jamie-Lynn vừa ăn vừa nói, “nhưng phải có người chơi với bọn trẻ khi chúng ngồi đợi bác sĩ chứ.”
Hai mươi phút trôi qua và cuối cùng Opal cũng xuất hiện. Mọi người nhìn nhau lo lắng. Dường như cái bóng của Opal đã thế chỗ của chị. Chị không bay vào phòng như cơn gió ban mai giống mọi khi; dường như mỗi bước đi của chị đều bị kéo xuống bởi hàng thùng xi măng nặng trĩu vậy. Những người khác lập tức yên lặng khi nhìn thấy màu xanh thẳm, gần như màu đen, đang bám theo chị.
“Chào các bạn,” thậm chí giọng Opal cũng khác, như thể chị bị nghẹt thở và đang nói vọng ra từ một nơi nào đó khác.
“Chào Opal.” Tiếng đáp lại nhẹ nhàng lặng lẽ như thể chỉ cần một tiếng thì thào quá lớn cũng sẽ làm chị vỡ vụn.
Chị dịu dàng mỉm cười, hiểu được sự động viên của mọi người. “Một người từng là bạn của tôi trong một thời gian rất dài đã bị ốm. Rất nặng. Ông sắp mất và tôi rất buồn khi mất ông,” chị giải thích.
Mọi người đều tỏ ra thương xót. Olivia thôi đu đưa trên ghế, Bobby ngừng trượt qua trượt lại trên ván, Calendula không đá chân nữa và thậm chí Tommy cũng không sịt mũi còn tôi dừng xoay ghế. Đây là một chuyện nghiêm trọng, và cả nhóm nói về cảm xúc khi mất đi người họ yêu quý. Mọi người đều hiểu. Điều đó vẫn luôn xảy ra với những người bạn thân và mỗi lần như thế nỗi buồn vẫn không hề giảm đi.
Tôi không thể góp lời vào cuộc chuyện trò. Mọi cảm xúc tôi từng có về Elizabeth dồn lại và căng phồng trong họng tôi như một trái tim mỗi phút lại được bơm thêm tình yêu để rồi càng nở ra to hơn và kiêu hãnh hơn. Cục nghẹn trong cổ họng khiến tôi không nói được, cũng như trái tim đang phồng ra của tôi ngăn không cho tôi ngừng yêu Elizabeth.
Khi buổi họp kết thúc, Opal nhìn tôi. “Ivan, mọi chuyện với Elizabeth thế nào?”
Mọi người đều nhìn tôi và tôi cảm thấy có một cái lỗ nhỏ xíu xuyên qua cục nghẹn đó giúp tiếng nói của tôi thoát ra ngoài. “Tôi để cô ấy một mình cho đến ngày mai để giải quyết một chuyện.” Tôi nghĩ đến khuôn mặt cô và trái tim tôi lại phồng lên nhanh hơn, cái lỗ nhỏ xíu trong họng đã khép lại.
Mặc dù không ai biết tình trạng của tôi, họ đều hiểu điều đó có nghĩa là “chẳng còn lâu nữa đâu”. Khi Opal vội vã thu dọn tài liệu và chạy khỏi cuộc họp khi kết thúc, tôi đoán chị cũng đang trong tình trạng giống tôi.
Chân Elizabeth nện xuống chiếc máy tập đặt đối diện với khu vườn sau nhà cô. Cô nhìn ra ngọn đồi, hồ nước và nhưng ngọn núi trải dài trước mặt rồi chạy nhanh hơn. Tóc cô bay phía sau khi cô chạy, lông mày lấm tấm mồ hôi, tay cử động theo nhịp chân và cô tưởng tượng ngày nào cũng chạy qua những ngọn đồi này, băng qua biển, chạy ra xa mãi. Sau ba mươi phút chạy và chạy mà vẫn đứng nguyên tại chỗ thì cô ngừng lại, thở hổn hển và gần như kiệt sức rời khỏi phòng tập nhỏ, và lập tức lau dọn, cọ rửa như điên từng bề mặt cho đến khi chúng sáng bóng lên.
Ngay sau khi đã dọn dẹp sạch sẽ ngôi nhà từ trên xuống dưới, quét mọi mạng nhện, chùi từng góc khuất thì cô bắt đầu làm tương tự với đầu óc mình. Cả cuộc đời mà cô từng trốn chạy đang rọi sáng vào những góc tối của trí não cô. Mạng nhện cùng bụi bặm đã phủ lên và giờ cô đã sẵn sàng để bắt đầu dọn sạch chúng. Có cái gì đang cố gắng bò ra khỏi nơi tối tăm đó à giờ đây cô đã sẵn sàng để giúp nó. Chạy đủ rồi.
Cô ngồi tại bàn ăn, đăm đăm nhìn khung cảnh thôn quê trải dài trước mắt, những ngọn đồi, thung lũng và hồ nước điểm xuyế hoa vân anh và đỗ quyên. Trời tối nhanh hơn vì bây giờ đã là tháng Tám.
Cô suy nghĩ rất lung tung chẳng về điều gì cả, và về mọi thứ, cho phép bất cứ thứ gì làm xáo trộn tâm trí cô có cơ hội bước ra khỏi bóng tối và tự để lộ mình. Đó là thứ cảm giác bị xáo trộn mà cô đã trốn chạy khi cô nằm trên giường cố thiếp ngủ, thứ cảm giác mà cô đã chống lại trong lúc điên cuồng lau dọn. Nhưng giờ đây cô đang ngồi ở bàn ăn như một người phụ nữ đã đầu hàng, hai tay giơ cao, bước tránh xa vũ khí của mình và cho phép mọi suy nghĩ bắt giữ mình. Cô đã hành động như một tên tội phạm bỏ trốn quá lâu rồi.
“Tại sao bác lại ngồi trong bóng tối thế này?” Một giọng nói ngọt ngào vang lên.
Cô khẽ cười. “Bác chỉ suy nghĩ thôi Luke ạ.”
“Con ngồi với bác được không?” Thằng bé hỏi, và cô cảm thấy căm ghét bản thân mình khi muốn nói không. “Con sẽ không nói hay sờ vào cái gì đâu, con hứa mà,” nó nói tiếp.
Câu nói bóp chặt tim cô – cô tồi tệ vậy sao? Đúng thế, cô biết mình tệ như thế mà.
“Lại đây và ngồi xuống đi,” cô mỉm cười, kéo một chiếc ghế bên cạnh.
Họ cùng im lặng ngồi trong gian bếp tối cho đến khi Elizabeth cất lời. “Luke, có những chuyện bác nên nói với con. Những điều lẽ ra bác phải nói với con lâu rồi nhưng…” Cô vặn ngón tay, cẩn thận tìm cách diễn đạt điều mình muốn nói. Khi còn nhỏ, tất cả những gì cô muốn là mọi người giải thích chuyện gì đã xảy ra, mẹ cô đi đâu và tại sao. Một lời giải thích đơn giản sẽ góp phần ngăn chặn hàng bao nhiêu năm băn khoăn khổ sở.
Thằng bé nhìn cô với đôi mắt xanh to dưới hàng lông mi dài, hai má phúng phính hồng hào và môi trên lấp lánh vì dính nước mũi. Cô bật cười lùa tay vào mái tóc bạch kim của thằng bé và để tay sau cái gáy nhỏ ấm nóng của nó.
“Nhưng,” cô tiếp, “bác không biết phải nói những điều đó với con như thế nào.”
“Có phải về mẹ con không?” Luke hỏi, chân đung đưa dưới bàn kính.
“Đúng thế. Mẹ con đã lâu không đến thăm chúng ta, có thể con cũng đã nhận ra rồi đấy.”
“Mẹ con đi thám hiểm,” Luke vui vẻ nói.
“À, bác không biết con có thể gọi như thế được không, Luke ạ,” Elizabeth thở dài. “Bác không biết mẹ con đang ở đâu, cưng ạ. Nó chẳng nói với ai trước khi đi.”
“Mẹ nói với con,” thằng bé nói khẽ.
“Cái gì?” Mắt Elizabeth mở to, tim đập nhanh.
“Trước khi đi mẹ con đã đến đây. Mẹ nói sẽ đi xa nhưng không nói là sẽ đi bao lâu. Con nói nó giống như đi thám hiểm và mẹ cười bảo đúng rồi.”
“Nó có nói tại sao không?” Elizabeth thì thầm, ngạc nhiên khi thấy Saoirse còn quan tâm đến việc chào tạm biệt con trai.
“Ừm,” nó gật đầu, đá chân nhanh hơn. “Mẹ nói bởi vì nó là điều tốt nhất cho mẹ, bác, ông ngoại và con vì mẹ cứ suốt ngày làm điều sai và khiến mọi người tức giận. Mẹ nói mẹ làm điều mà bác vẫn luôn bảo mẹ làm. Mẹ nói mẹ sẽ bay đi.”
Elizabeth nín thở và nhớ lại cô từng nói với đứa em gái bé bỏng rằng hãy bay đi khi mọi việc ở nhà trở nên khó khăn. Cô nhớ cô đã ngoái nhìn cô em sáu tuổi như thế nào khi cô rời nhà đến trường đại học và nói đi nói lại với nó là hãy bay đi. Mọi cảm xúc dâng lên trong cổ cô.
“Thế con nói sao?” Elizabeth cố cất lời, luồn tay vào mái tóc măng tơ của Luke và lần đầu tiên trong đời cảm thấy một sự thôi thúc mãnh liệt muốn được bảo vệ thằng bé hơn bất kỳ thứ gì khác trên đời.
“Con bảo chắc mẹ nói đúng,” Luke đáp thật thà. “Mẹ bảo con đã lớn rồi và giờ con phải trông nom bác và ông ngoại.”
Nước mắt cô tuôn ra. “Nó nói thế sao?” Cô khịt mũi.
Luke đưa tay lên và nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
“Con không phải lo đâu,” cô hôn tay thằng bé và vươn người ôm nó, “bởi vì bác sẽ trông nom con, được chứ?”
Tiếng đáp của nó nghẹn lại khi đầu nó ghì sát vào ngực cô. Cô vội buông thằng bé ra để nó thở.
“Cô Edith sắp về rồi,” nó háo hức nói sau khi đã thở một hơi sâu. “Con không chờ nổi để xem cô ấy mua quà gì cho con nữa.”
Elizabeth cười, cố gắng bình tĩnh lại và hắng giọng, “Chúng ta có thể giới thiệu cô ấy với Ivan. Con có nghĩ là cô ấy sẽ thích cậu ấy không?”
Luke nhăn mặt. “Con không nghĩ là cô ấy có thể nhìn thấy cậu ấy.”
“Chúng ta không thể giữ cậu ấy cho riêng mình được, con biết mà Luke,” Elizabeth cười.
“Dù sao thì khi đó Ivan cũng chẳng còn ở đây khi cô ấy về” nó nói thêm.
Tim Elizabeth thót lên, “Con nói thế là sao? Cậu ấy nói gì à?”
Luke lắc đầu.
Elizabeth thở dài. “Ôi Luke, con thân với Ivan không có nghĩa là cậu ấy sẽ bỏ con, con biết đấy. Bác không muốn con lo lắng về điều đó. Trước đây bác cũng đã từng lo lắng như thế. Bác đã nghĩ rằng tât cả những người bác yêu quý rồi sẽ bỏ đi.”
“Con sẽ không bỏ đi.” Luke nhìn cô âu yếm.
“Bác cũng hứa là sẽ không bỏ đi đâu cả.” Cô hôn lên trán thằng bé, rồi hắng giọng. “Con biết những việc mà con và cô Edith hay làm với nhau, chẳng hạn đi đến vườn thú hoặc rạp chiếu phim, những thứ tương tự như thế chứ?”
Luke gật đầu.
“Con có phiền không nếu thỉnh thoảng bác đi cùng?”
Luke cười sung sướng. “Được chứ ạ, như thế thì rất hay.” Nó nghĩ một lát. “Chúng ta bây giờ giống nhau đúng không bác? Mẹ con bỏ đi cũng giống như mẹ bác bỏ đi, đúng không ạ?” Nó hỏi, phà hơi ra chiếc bàn kính rồi lấy ngón tay viết tên mình trên lớp hơi mờ.
Người Elizabeth bỗng lạnh toát. “Không,” cô cáu kỉnh nói, “không giống chút nào.” Cô đứng dậy, bật đèn và bắt đầu lau bệ bếp. “Họ là nhưng người hoàn toàn khác nhau, không giống một tí nào.” Giọng cô run rẩy trong khi cô giận dữ cọ rửa. Khi nhìn lên để xem Luke thế nào, cô bắt gặp bóng mình trong tấm gương nhà kính và sững lại. Không còn sự điềm tĩnh, không còn cảm xúc, trông cô giống như một người phụ nữ bị ám ảnh đang chạy trốn sự thật, chạy trốn thế giới.
Và rồi cô đã biết.
Và những ký ức ẩn nấp trong góc tối tâm hồn cô bắt đầu chầm chậm bò ra trước ánh sáng.