--Trưa Hôm Sau. Tại Shop Thời Trang--
“sao mày tự nhiên lại muốn mua balô .không phải mày rất thích balô trắng đó sao”
Khánh Phương chỉ tay vào chiếc balô màu trắng đang đeo trên vai nó và hỏi giọng tò mò . Nó vừa bước đi vừa nói
“em đã quyết định qua Pháp học làm bánh”
Khánh Phương rất kinh ngạc
“cái gì ? qua Pháp hả ?”
nó nhẹ gật đầu và cười gượng
“dạ ...thật ra em muốn qua Pháp từ lâu rồi”
Khánh Phương lớn tiếng hỏi
“nhưng mày đã xin ba mẹ chưa”
nó nhẹ gật đầu và nói
“sáng nay em đã gọi điện thoại về cho ba mẹ và ba đã đồng ý cho em đi”
Khánh Phương quay mặt qua chỗ khác có vẻ rất tức giận . Nó nắm cách tay Khánh Phương và nói
“anh hai cũng biết từ nhỏ em đã thích làm bánh rồi mà .cho em đi mà. cho em hoàn thành tâm nguyện đi”
Khánh Phương quay lại nhìn nó và hỏi khẽ
“mày có chuyện gì buồn đúng không?”
nó buông tay Khánh Phương ra và quay người qua chỗ khác giải vờ chọn balô rồi cố cười nói
“làm gì có chứ anh hai ...em rất vui mà”
Khánh Phương khoác vai nó và nói khẽ
“tao là anh ruột của mày mà Yến Phong ...nếu không muốn nói thì thôi tao không ép . Nhưng muốn qua Pháp thì có một điều kiện”
nó nhìn Khánh Phương với ánh mắt tò mò
“điều kiện gì đây”
Khánh Phương ung dung nói
“gọi điện thoại về cho ba mẹ thường xuyên và mỗi tuần phải gọi cho tao một lần”
nó trợm to mắt nhìn và nói
“gọi cho ba mẹ là điều tất nhiên rồi nhưng gọi cho anh hai làm gì ? Báo cáo hả?”
Khánh Phương quay lưng bước đi vài bước và nói
“không thích thì đừng đi .đơn giản mà”
nó chạy theo ôm lấy tay anh hai của mình và nói
“em giỡn thôi chứ em sẽ gọi cho anh hai mà”
Khánh Phương đánh vào trán nó một cái nhẹ và nói
“khỉ con ... Thôi mau chọn balô đi”
nó vừa cười vừa nói
“anh hai trả tiền nha”
Khánh Phương thở ra và nói
“biết ngay mà .gọi tao ra đây chẳng gì tốt hết . Ok .thích gì thì cứ mua đi”
--Phòng Trọ Của Nó--
Khánh Phương chở nó về phòng trọ sau khi mua đồ xong . Nó vừa mở cửa phòng vừa nói
“anh hai vào ngồi chơi chút nhé”
Khánh Phương nhẹ gật đầu
“ừ cũng được”
rồi Khánh Phương bước vào bỏ mấy túi đồ trên tay mình xuống giường và ngồi xuống nhìn nó bằng ánh mắt buồn bã . Nó rớt một ly nước đưa cho Khánh Phương và hỏi khẽ
“anh hai sao vậy”
Khánh Phương lấy ly nước từ tay nó
“mày...muốn đi qua Pháp thật sao . Pháp xa lắm đó”
nó ngồi xuống bên cạnh Khánh Phương và nói khẽ
“dạ thật anh hai à .em muốn có một tiệm bánh riêng mình . Trong tiệm sẽ có những chiếc bánh xinh đẹp từ tay em làm ra”
sau nghe xong ước mơ của nó thì Khánh Phương cười nhẹ và gật đầu
“vậy mày tính khi nào đi”
“ngày mốt ...sáng em đã đặt vé máy bay rồi”
nó khẽ nói . Càng lúc ánh mắt Khánh Phương càng buồn
“sao nhanh vậy”
nó chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt của Khánh Phương buồn bã như vậy cả ? Nó nhẹ nhàng ôm cổ Khánh Phương và cố vui vẻ
“anh hai làm gì vậy em có phải đi luôn đâu ...đừng buồn nữa mà anh hai yêu”
Khánh Phương xô nhẹ nó ra và đứng dậy
“còn lâu tao mới buồn vì mày đó ...chỉ tại tao buồn ngủ thôi mà”
sự giải vỡ của Khánh Phương khiến cho nó phải bật cười . Nó thiệt hết cách với ông anh cứ thích tỏ mạnh mẽ này rồi .
lúc này Khánh Phương xem lại đồng hồ trên tay mình và nói
“cho tao mượn điện thoại một chút . Điện thoại tao bỏ quên ở công ty rồi”
nó lấy chiếc điện thoại cảm ứng từ túi áo khoác ra và nói
“em sợ anh hai luôn .suốt ngày bỏ quên điện thoại hoài”
Khánh Phương cầm lấy điện thoại từ tay nó .
“nhiều chuyện quá đi”
--7h Tối Hôm Sau--
Nó đang xếp quần áo bỏ vào chiếc balô màu cà phê mà hôm qua mới mua. Sau khi thu xếp đồ cạt xong thì nó tính đi tắm . chợt nhớ ra chiếc áo đầm màu hồng mà Khánh Phương đã mua tặng mình hôm qua . Nó vui vẻ cầm lấy chiếc áo đầm vào phòng tắm.
Khoảng 50 phút sau nó từ phòng tắm bước ra với áo đầm xoè và với mái tóc đài còn hơi ướt . Lúc đó trông nó thật xinh đẹp . Nó lấy chiếc balô trên giường đeo lên vai mình để xem có nặng lắm không ? Nó đeo lên vai mình xong bước tới tủ đồ có một tấm kiến to .
“cũng không nặng lắm ha”
nó vừa đứng ngắm nhìn mình trong tấm kiến to vừa nói . Ngay lúc này Khánh Phương chạy vào kéo tay nó đi và nói vội
“mày đi với tao”
“đi đâu vậy anh hai”
nó vừa đi theo Khánh Phương vừa hỏi...
Khánh Phương kéo nó đến quán Kanaoke và một căn phòng rồi nói khẽ
“mày vào trong đi .sẽ có bất ngờ đó”
“bất ngờ gì đây”
nó nhìn Khánh Phương với ánh mắt tò mò và mở cửa phòng bước vào . Nó vừa bước vào thì...
“Happy birthday to you. Happy birthday to you. Happy birthday. Happy birthday. Happy birthday to you. Happy birthday to you. Happy birthday to you. Happy birthday. Happy birthday. Happy birthday to you. Happy happy”
tiếng hát của nhiều người bỗng vang lên và căn phòng đây bông bóng . Thật khiến cho nó bất ngờ . Nó càng ngạc nhiên hơn khi những khuôn mặt quen thuộc với nó nhất đều ở đó hết . đó là Tấn Vũ . Bảo Nguyên . Phương Nhi . Thanh Thuỷ . Anh Thư . Huỳnh Huy . Ngọc Vy . Thanh Nhàn . Những người bạn tốt của nó chứ không phải ai xa lạ . Thanh Thuỷ bước đến gần nó và vui vẻ nói
“sinh nhật vui vẻ nhé bạn hiền”
Phương Nhi cũng bước đến bên nó và nói khẽ
“sinh nhật vui vẻ nhé Phong “
rồi cả đám vui vẻ cùng thét lên
“CHÚC MỪNG SINH NHẬT YẾN PHONG”
từ nãy nó đã xúc động lắm rồi .giờ nó nhìn mọi người và rưng rưng nước mắt
“mọi người ...”
Phương Nhi cười nhẹ và hỏi
“bạn sao vậy Yến Phong . đang vui mà”
Khánh Phương bật cười và nói
“chắc con nhỏ ngốc này cảm động quá đó”
nó vừa cười vừa hỏi
“mà sao mọi người lại ở đây”
Bảo Nguyên kéo nó đến bàn ghế và nói
“mọi người đều nhận được tin nhắn của anh Phương mới nhớ hôm nay là sinh nhật lần thứ 21 của em . anh xin lỗi nha anh quá vô tâm”
nó nhẹ lắc đầu rồi quay qua nhìn Khánh Phương với ánh mắt ngạc nhiên
“sao năm nay anh hai lại nhớ sinh nhật của em vậy”
Khánh Phương lấy tay gãi đầu
“thì...mẹ nhắc tao ...bữa mẹ gọi điện thoại cho tao nói hãy nhớ sinh nhật mày nên hôm qua tao lấy điện thoại mày chuyển danh bạ của mày qua điện thoại tao....”
rồi nó cùng với mọi người ngồi xuống ăn uống và ca hát vui vẻ . Bảo Nguyên nãy giờ cứ nhìn ra cửa với ánh mắt mong chờ . Nó ngồi kề cạnh nhìn và nói khẽ
“bạn ấy sẽ không đến đâu”
Bảo Nguyên nghe giọng nói của nó thì biết nó đang rất buồn .
“sẽ đến mà .tin anh đi”
Bảo Nguyên nói chấn an nó .
“cũng mong vậy”
nó cười cười và quay mặt qua chỗ khác . Thanh Nhàn lúc này bỗng khóc hichic khiến cho nó hoảng hốt
“Nhàn sao vậy . Sao lại khóc”
Thanh Nhàn vừa khóc vừa nói
“chị đi mà chẳng nói với em một tiếng nữa . Em ở kề bên phòng chị mà”
Ngọc Vy lúc này cũng khóc hichic và nói
“phải đó chị Phong . Sao chị đi xa mà chẳng nói với ai hết vậy . Bộ chị tính bỏ em luôn sao”
Huỳnh Huy ôm lấy vai của Ngọc Vy và nói khẽ
“thôi mà Vy . đừng khóc nữa mà”
Thanh Nhàn vừa khóc vừa hỏi
“chị đi rồi thì em biết làm sao ? Ở trên đây em chỉ thân với chị thôi”
nó đứng dậy bước qua chỗ Thanh Nhàn và Ngọc Vy đang ngồi và cúi người xuống rồi nói khẽ
“hai đứa đừng khóc nữa mà . chị xin lỗi vì đã không nói nhưng chị không muốn nói là vì chị sợ nhìn thấy cảnh này .nhịnh đi ngoan nào”
Huỳnh Huy nhìn nó với ánh mắt buồn và nói
“hay là em đừng đi qua Pháp nữa đi Yến Phong”
nó ngước mặt lên nhìn Huỳnh Huy và nhẹ lắc đầu . Thanh Thuỷ và Phương Nhi đông tâm nói
“đừng đi mà Yến Phong”
nó đứng dậy cố vui vẻ nói
“thôi mà mọi người ...hay là chúng ta chụp hình nhé... Anh hai ơi...”
nó tính kêu Khánh Phương chụp hình đùm nhưng nhìn qua nhìn lại chẳng thấy Khánh Phương ở đâu hết . Nó đơ người ra và hỏi
“ủa anh hai của Phong đi đâu mất rồi”
Tấn Vũ lúc này lên tiếng nói
“à Phương ra ngoài rồi ...để anh chụp cho”
Khánh Phương đang chạy khắp nơi hình như muốn tìm ai đó ! Anh ấy chạy mãi tới khi anh ấy chạy ngang qua đoạn đường vắng thì chợt đứng lại nhìn và thở đài . Văn Tú và Anh Tuấn say rượu nằm ngủ dưới cây cốt điện . Khánh Phương chạy tới hỏi
“hai cậu làm gì mà uống say như vậy”
Văn Tú nhầm mắt mở mắt và nói
“anh Phương đó hả ? uống bia với tụi em đi”
Khánh Phương bực mình kéo cổ áo Văn Tú lên và thét lớn lên
“Yến Phong .sắp bỏ qua Pháp rồi kìa mà hai cậu còn ở đây uống bịa được nữa hả?”
Văn Tú và Anh Tuấn nghe mà như sét đánh ngang tai...
Lúc nó đang cùng với mọi người chụp hình vui vẻ thì có một người phục vụ nam bước vào với hộp quà màu xanh . Nó quay qua nhìn và hỏi giọng đầy ngạc nhiên
“Quốc Tuấn ...sao anh lại ở đây”
Quốc Tuấn ( người bạn trai cũ của nó ) nhìn nó với ánh mắt buồn và nói khẽ
“lúc trưa anh thấy chiếc bánh sinh nhật có khắc tên Trần Yến Phong nên anh đã biết chắc là em và chạy mua quà cho em . Chúc em sinh nhật vui vẻ”
rồi anh ta đưa hộp quà trên tay mình cho nó . Nó cầm lấy hộp quà tữ tay Quốv Tuấn và cười nhẹ
“cảm ơn anh...không ngờ anh vẫn còn nhớ Phong...”
Quốc Tuấn nhẹ lắc đầu và nói
“anh và em vẫn là bạn mà”
nó nhẹ gật đầu và mỉm cười
“anh làm việc ở đây hả ?”
Quốc Tuấn nhẹ gật đầu
“ừ ...khi em chia tay anh thì anh đã đổi công việc luôn”
lúc này Văn Tú và Anh Tuấn với Khánh Phương vội bước vào . Nó quay lại và buột miệng kêu khẽ
“anh Văn Tú...”
Huỳnh Huy và Quốc Tuấn nghe tới cái tên Văn Tú thì liền ngạc nhiên quay qua nhìn . Huỳnh Huy hỏi thầm
“người đó là người mà cô ấy đã yêu suốt hai năm qua hay sao ? Mình có điểm nào không bằng anh ta chứ ?”
ánh mắt của Huỳnh Huy hơi tức giận và cầm ly bia trên bàn lên uống hết một hơi luôn. Ngọc Vy nhìn thấy Huỳnh Huy như vậy thì biết trong lòng cậu ta vẫn còn chút tình cảm với nó . Khánh Phương lúc này lên tiếng nói
“đông đủ hết rồi gọi người đem bánh kem vào đi”
“để tôi lấy bánh vào”
Quốc Tuấn vội nói và quay lưng đi . Lúc anh ta đi ngang qua Văn Tú đã cố ý dụng mạnh vào vai Vân Tú với ý muốn khiến cho Văn Tú té ngã chơi nhưng không thành công . Văn Tú kịp lấy thăng bằng và cùng Anh Tuấn chạy đến trước mặt nó. Anh Tuấn vội hỏi
“Phuong muốn qua Pháp thật sao?”
giờ nó mới thấy mặt Văn Tú và Anh Tuấn đều bị thương . Nó hoảng hốt hỏi
“hai người bị làm sao vậy . sao lại bị thương như vậy”
Anh Tuấn cầm lấy đôi vai nó và lắc đầu
“Phong trả lời Tuấn đi . Có thật là Phong muốn qua Pháp không?”
nó nhìn và nhẹ gật đầu
“là thật . Ngày mai 7 giờ sáng Phong sẽ đi”
Anh Tuấn cúi đầu thật thấp và nói khẽ
“Phong đừng đi được không ? Tuấn không muốn xa Phong đâu”
nó rưng rưng nước mắt và cười nhẹ
“Phong xin lỗi ...nhưng không thể”
Anh Tuấn buông nó ra và quay người qua chỗ khác . Văn Tú nãy giờ im lặng nhìn nó . Lúc này anh bước gần nó hơn và nói khẽ
“sinh nhật vui vẻ nhé”
cả tất mọi người ở đó đều ngạc nhiên . Sao anh không giữ nó lại nhỉ ? Nó bật cười và nói
“đúng là anh Văn Tú . cảm ơn anh”
ý của Văn Tú và nó chẳng ai hiểu cả ? Lúc này Quốc Tuấn đẩy chiếc bánh kem hai tăng vào rồi bài hát chúc mừng sinh nhật một lần nữa được vang lên bởi những giọng ngọt ngào của bạn bè nó ...thật lòng nó rất vui rất cảm động nhưng nó cảm thấy hình như thiếu cái gì đó ! Thiếu một người nào đó ! Một người rất quan trọng với nó. Bảo Nguyên nhìn đồng hồ và hỏi thầm
“sao giờ vẫn chưa tới nữa .không lẽ cô ấy không tới thật sao?”
sau khi hát xong thì Anh Thư vui vẻ nói
“mau cầu nguyện đi Yến Phong”
nó nhẹ gật đầu và từ từ nhắm mắt lại cầu nguyện . Ai ai cũng tò mò muốn biết nó đang cầu nguyện điều gì ? Chắc trong lòng nó vẫn mong một người nào đó sẽ gặp nó để nói một lời tạm biệt...
Cả đêm Gia Hân chẳng thế ngủ được . Cứ lăn qua lăn lại suy nghĩ hoài. Trong lòng cô thật sự rất buồn khi nghe Bảo Nguyên nói nó sắp qua Pháp . Cô biết nó vì buồn tình bạn của hai người mới muốn rời khỏi Việt Nam nơi đau buồn này . Cô nằm lăn qua lăn lại khiến cho Bảo Vy đang nằm ngủ kề bên phải giật mình thức dậy . Bảo Vy bật ngồi dậy hỏi giọng hơi bực mình
“mày bị sao vậy Hân .khuya rồi sao không ngủ đi .cứ lăn qua lăn lại như thế ai mà ngủ được”
Gia Hân ngồi dậy tựa lưng vào tường và buồn bã nói
“tao xin lỗi...”
Bảo Vy nhìn và hỏi
“thật ra mày có chuyện gì vậy”
Gia Hân thở đài và nói khẽ
“ngày mai Yến Phong sẽ qua Pháp”
Bảo Vy gật đầu và nói
“tao hiểu rồi . Mày vừa không muốn vừa muốn đi tiễn bạn ấy phải không?”
Gia Hân nhẹ gật đầu với vẻ mặt buồn bã. Bảo Vy đánh nhẹ vào vai Gia Hân một cái và nói
“mày đi đi .nếu không thì sẽ hối hận đó”
Gia Hân ngồi im lặng nhìn Bảo Vy rất lâu ...
************hết chuơng 29*************
Có ai đó có thể giữ nó lại hay không ? Kết quả cuối cùng sẽ sao đây . Nó ở lại với mọi người hay là sẽ đi đến một nơi xa lạ đây . Câu chuyện của chúng ta sẽ kết thức thế nào đây . Sứ mời mọi người đọc chương cuối ( Nếu Chúng Ta Gặp Lại Nhau) nhé ^^