Nó khẽ bước trong bóng đêm ngước mặt lên nhìn bầu trời đầy sao và nước mắt lại nhẹ nhàng lăn đài trên khuôn mặt xinh xắn của nó khi nhớ lại câu trả lời của Văn Tú hồi chiều . Anh đã thật sự quên nó rồi và nó cũng nhận ra rằng từ lâu tình yêu trong nó đã phai màu mất rồi chỉ tại nó quá ngốc nghếch không nhận ra thôi cứ tưởng vẫn yêu anh như ngày nào nhưng thì ra không phải như vậy . Người ta hay nói tình đầu rất mong manh dễ vờ . Hoá ra là đúng ? Tình đầu của nó đã tan vờ như giợt nước .chẳng còn gì nữa ...Nó khẽ nở một nụ cười nhạt và nhẹ lắc đầu. Thì ừ trong lòng nó rất buồn nhưng nó hài lòng sự kết thức này.
------Sáng Hôm Sau-----
Anh Tuấn thức dậy từ sớm nấu bữa sáng .khi cậu vừa mang hai tô phở ra thì nó từ lầu bước xuống . Nó nở một nụ cười thật tươi .một nụ cười khiến cho Anh Tuấn đơ người ra nhìn nó mãi . Đã lâu cậu không được nhìn thấy nụ cười như thiên thần này rồi nụ cười tươi của nó thật sự rất đẹp không biết đã khiến cho bao nhiều trái tim giá băng phải rưng động bởi vì nụ cười tươi ấy . Nó vui vẻ nói
“ôi thơm quá”
Anh Tuấn giật mình và cười cười
“Phong xuống ăn phở đi”
rồi cậu đặt hai tô phở xuống bàn . Nó bước xuống và hỏi
“là Tuấn nấu đó hả”
Anh Tuấn nhẹ gật đầu và cười nói
“ừ . Phong ăn thử rồi cho ý kiến nha”
nó nhẹ gật đầu và vui vẻ ăn sáng cùng Anh Tuấn . Rồi hai người cùng nhau đến tiệm bánh . Anh Tuấn và nó vừa đến trước cửa tiệm bánh thì gặp Hoàng Nhân cũng vừa mới đến . Hoàng Nhân vô tình quay qua nhìn thấy nó đang cười với mình .anh ta lớn tiếng hỏi
“Yến Phong .em cuối cùng cũng chịu đến rồi hả”
nó đánh nhẹ vào vai Hoàng Nhân một cái và vui vẻ nói
“hôm qua anh Văn Tú dẫn Phong đi chơi. Lâu lâu người ta mới có dịp đi chơi một lần mà”
Hoàng Nhân tỏ vẻ rất ngạc nhiên
“thằng Tú hả”
Anh Tuấn khi nghe đến cái tên Văn Tú thì cũng ngạc nhiên . Nó nhẹ gật đầu
“dạ phải . Phong đã đi chơi với anh ấy cả ngày hôm qua”
Hoàng Nhân vừa mở cửa tiệm vừa hỏi
“ủa Tú đã về Hậu Giang rồi sao”
nó và Anh Tuấn bước vào tiệm. Nó gật đầu và nói khẽ
“thật ra anh ấy đã về đây gần hai năm rồi anh Nhân”
Hoàng Nhân hỏi giọng đầy tò mò
“không phải nó và em đang yêu nhau sao”
nghe câu đó Anh Tuấn giật mình .cậu nói thầm
“thì ra người tên Văn Tú đó là người yêu cũ của cô ấy ... Hôm nay cô ấy vui vẻ như vậy thì chắc họ quay lại với nhau rồi”
nó cười cười và nhẹ lắc đầu
“Phong và anh ấy đã kết thức lâu rồi anh”
nó vừa thốt lên câu ấy thì Hoàng Nhân và Anh Tuấn liền vui mừng . Hoàng Nhân cười tươi và nói
“vậy hay quá”
nó khẽ ngạc nhiên
“sao lại hay vậy”
“thì anh có thể theo đuổi em”
Hoàng Nhân nhanh miệng nói . câu đó khiến cho nó thấy ngại và câu đó càng khiến cho Anh Tuấn cảm thấy rất khó chịu trong lòng. Hoàng Nhân đột nhiên nắm tay nó và nói khẽ
“Yến Phong .em cho anh một cơ hội nhé.anh thích em”
những lời của Hoàng Nhân vừa nói ra khiến cho nó rất ngạc nhiên . Hình ảnh ấy khiến cho Anh Tuấn bực tức trong lòng . Nó rút tay lại và bước lui lại phía sau mấy bước rồi cười cười
“anh đừng nói giỡn nữa mà”
Hoàng Nhân chưa kịp nói gì thì ông chủ Dương và mấy người thợ sữa chữa bước vào nên anh ta đành im lặng quay mặt qua chỗ khác . Ông chủ Dương bước gần nó và vui vẻ nói
“căn tiệm hôm nay là xong rồi .chúng ta địch thức ký hợp đồng nhé”
nó vui mừng nói
“dạ vậy hay quá rồi”
-----1h Trưa----
ông chủ Dương và nó đang ngồi ký hợp đồng của hai tiệm bánh . Anh Tuấn và Hoàng Nhân ngồi kề bên vui mừng . Ông chủ Dương ký tên xong thì nói
“vậy là xong mọi chuyện rồi”
nó nhẹ gật đầu và vui vẻ nói
“dạ mong hợp tác vui vẻ ạ”
ông chủ Dương cười tươi và nói
“thôi mấy đứa đi ăn trưa đi .cũng trễ rồi”
“dạ”
nó và Anh Tuấn với Hoàng Nhân nhẹ gật đầu rồi đứng dậy bước ra khỏi tiệm . Đang đi thì...
“Yến Phong”
Văn Tú đứng bên kìa đường cầm cơm hộp và gọi lớn .nó quay qua nhìn thấy anh thì liền cười thật tươi
“anh Văn Tú”
rồi nó chạy qua đường chỗ Văn Tú đang đứng .ngay lúc đó có một chiếc xe hơi màu đen trông rất cũ đang chạy thẳng về phía nó . Anh Tuấn liền chạy ra ...chiếc xe đó dừng lại và bỗng nhiên có một đám người chạy xuống bắt nó lên xe . Anh Tuấn lao tới và hỏi
“các người là ai .sao lại bắt Yến Phong”
Văn Tú và Hoàng Nhân vừa chạy tới và thét lớn lên
“YẾN PHONG”
đám người đó thấy có người đang chạy tới nên đành bắt Anh Tuấn lên xe và chạy đi nhanh . Văn Tú và Hoàng Nhân cố sức chạy theo sau chiếc xe . Anh Tuấn và nó trên xe ra sức vùng vẩy nhưng đám người đó vừa cao to vừa hung dữ nên nó và Anh Tuấn bị đánh mất xỉu ...
xe chạy quá nhanh nên Văn Tú và Hoàng Nhân không thể nào đuổi kịp . Văn Tú đã bị ngã giữa đường . Anh tức giận đánh mạnh xuống mặt đắt
“khốn kiếp”
Hoàng Nhân chạy tới đỡ Văn Tú đậy và hỏi
“Tú .mày không sao chứ”
Văn Tú nhẹ lắc đầu và nhìn theo hường chiếc xe ...
Sau khi nó tỉnh lại thì thấy mình và Anh Tuấn đang bị trối trong căn nhà rất tối và rất cũ hình như đã rất lâu không ai ở. Nó hốt hoảng
“Tuấn . Tuấn có sao không . Tuấn . Anh Tuấn .mau tỉnh lại đi mà . Anh Tuấn”
nó gọi mãi mà Anh Tuấn vẫn không tỉnh lại . Lúc này có người bước vào
“mày tỉnh rồi hả .mau nhỉ”
“là cô”
nó kinh ngạc khi người đang trước mặt nó bấy giờ chính là Ngọc Hạnh cô gái hung dữ hôm qua đã gây sự với nó và Văn Tú . Ngọc Hạnh cười đểu và lấy chiếc điện thoại cảm ứng từ túi quần ra
“để tao chụp cho mày một tắm nha .chắc anh Tú đang rất lo đấy”
nó thấy thái độ của Ngọc Hạnh có vẻ cô ta đang có âm mưu gì đó . Nó vội hỏi
“cô đang muốn làm gì anh Văn Tú .mau thả tôi ra”
Ngọc Hạnh thẳng tay tát vào mặt nó một cái hết sức mạnh
“mày im đi”
Văn Tú và Hoàng Nhân với ông chủ Dương đang ngồi trong tiệm bánh lo lắng và suy nghĩ ai đã bắt nó và Anh Tuấn đi . Hoàng Nhân đứng ngồi không yên
“thật ra là ai chứ . Yến Phong dễ thương vậy đâu có thù hận với ai đâu”
bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại của ông chủ Dương vang lên khiến cho mọi người giật mình .ông chủ Dương cầm điện thoại lên xem và nói
“là quản lý tiệm bánh Savory gọi đến”
Văn Tú buột miệng hỏi
“có phải người quán ly đó tên Tấn Vũ không ạ”
Hoàng Nhân nhìn và hỏi
“mày cũng quen anh Vũ nữa à”
Văn Tú nhẹ gật đầu và nói khẽ
“để con giải thích với anh ấy “
“cũng được “
ông chủ Dương đưa điện thoại cho Văn Tú và nói . Văn Tú bấm nhẹ nghe .
“alo .ông chủ Dương cho con hỏi Yến Phong và Anh Tuấn đâu rồi sao nãy giờ con gọi mãi không được vậy”
“em là Tú bạn của Yến Phong đây anh Vũ... Yến Phong ...cô ấy ...”
“Yến Phong bị làm sao .cậu mau nói đi”
“dạ..cô ấy đã bị bắt rồi ...lúc nãy có đám người đến tiệm bánh bắt Yến Phong và một người tên Tuấn gì đó lên xe đi mất...”
“hả ? Cái gì ? vậy Yến Phong đang gặp nguy hiểm rồi .anh sẽ xuống dưới ngay”
Sau khi nói chuyện điện thoại với Văn Tú xong thì Tấn Vũ vội bấm tìm số điện thoại của người thân nó nhưng làm sao có chứ ? Bỗng nhiên Tấn Vũ nhớ đến Gia Hân bạn thân của nó .không còn cách nào khác nên Tấn Vũ đành cho Gia Hân thôi.
“alo anh Vũ .có chuyện gì vậy ạ”
“Yến Phong đang gặp nguy hiểm .em có thể đi cùng anh xuống Hậu Giang không”
..........
Gia Hân nghe mà như sét đánh ngang tai .mấy cái tô đang trên tay cô bỗng nhiên rớt xuống đất hết. Tiếng vỡ khiến Bảo Vy đang làm việc bên trong giật mình chạy ra hỏi
“chuyện gì vậy Hân”
vừa bước ra thì Bảo Vy thấy vẻ mặt Gia Hân tài xanh và còn rưng rưng nước mắt mữa . Bảo Vy bước tới gần và hỏi khẽ
“mày bị sao vậy Hân”
“tao phải đi xuống Hậu Giang mấy ngày .mày xin nghĩ đùm tao nha”
Gia Hân vội nói rồi chạy đi nhanh . Bảo Vy chạy theo hỏi
“thật ra chuyện gì vậy”
nhưng Gia Hân đã chạy mất bóng ...
---reng reng---
Tiếng chuông tin nhắn vang lên từ trong túi áo khách của Văn Tú . Anh lấy điện thoại ra xem thì thấy tin nhắn của Ngọc Hạnh .anh bực mình bỏ chiếc điện thoại xuống bàn không thèm xem . Một lúc sau điện thoại của anh bỗng nhiên xuất hiện đòng chữ
“anh mà không xem thì Yến Phong của anh có bị gì hay biến mất mãi mãi anh đừng hối hận nha”
Văn Tú thấy dòng chữ ấy thì liền cầm lấy điện thoại lên bấm vào xem tin nhắn đầu tiên . Hoàng Nhân thấy vẻ mặt của Văn Tú tài xanh khi xem cái gì đó trong điện thoại nên hỏi
“có chuyện gì vậy”
Văn Tú khẽ nói
“tao biết ai bắt Yến Phong rồi”
“ai”
“mày xem đi”
Văn Tú đưa điện thoại của mình cho Hoàng Nhân xem . Hoàng Nhân cầm xem thì thấy hình nó đang bị trối
“Yến Phong... Miệng cô ấy chảy máu kìa . người gửi tắm hình này là ai”
Văn Tú lấy lại điện thoại và nói khẽ
“là Ngọc Hạnh hung dữ đó”
Hoàng Nhân mở to mắt nhìn Văn Tú và lớn tiếng
“mày điên rồi hả .con nhỏ hung dữ đó mà mày cũng đám dụng nữa à .lần này Yến Phong bị mày hại chết rồi”
“tao thề sẽ không để Yến Phong có bất cứ chuyện gì”
Văn Tú vừa nói vừa bấm gọi cho Ngọc Hạnh với vẻ mặt lạnh lùng.
“thế nào .hình thấy rõ không”
“mau thả Yến Phong ra”
“không thích thả đó thì sao hả”
“rốt cuộc cô muốn gì hả”
“muốn gì hả ? muốn anh chết được không”
nghe Ngọc Hạnh nói câu đó thì nó liền nói lớn
“không được đâu anh Văn Tú .cứ mặt kệ Phong đi”
Ngọc Hạnh tức giận tát vào mặt nó một cái thật mạnh
“tao đã bảo mày im miệng rồi mà”
cái tát tay của Ngọc Hạnh khiến nó muốn ngất đi nhưng vẫn cố nói
“anh Văn Tú...đừng làm lời của cô ta..”
Anh Tuấn khi thấy Ngọc Hạnh tính ra tay đánh thêm nó một lần nữa thì liền thét lớn lên
“đừng mà .tôi xin cô đừng đánh Yến Phong nữa mà .cô ấy sắp chịu hết nổi rồi”
Văn Tủ và Hoàng Nhân nghe mà thật xót xa cho người con gái yếu đuối như nó khi bị đánh nhiều như vậy . Văn Tú thét lớn qua điện thoại
“XIN ĐỪNG LÀM HẠI CÔ ẤY . tôi xin cô đừng làm hại Yến Phong mà”
tất cả mọi người đều nhận ra giọng nói của Văn Tú có chút gì đó hơi nghẹn ngào . Văn Tú nói tiếp
“Hạnh à .tôi xin cô đừng làm hại Yến Phong mà .cô muốn tôi làm gì tôi đều đồng ý hết”
Ngọc Hạnh và nó khẽ ngạc nhiên khi nghe Văn Tú thốt lên những lời đó . Không ngờ anh vì muốn cứu nó mà đồng ý làm tất cả . Ngọc Hạnh tức giận hỏi lớn
“anh vì con nhỏ này mà đồng ý làm tất cả ư .nó thật sự quan trọng với anh như vậy sao”
Văn Tú vội nói
“phải . cô ấy là người duy nhất khiến cho tôi cảm thấy ấm áp .làm ơn đi Ngọc Hạnh .mau thả Yến Phong ra đi .tôi xin cô đó”
Ngọc Hạnh rơi nước mắt và nói giọng đầy thù hận
“vậy em cho anh phải hối hận . TỤI MÀY ĐÂU .VÀO ĐÂY XỬ CON NHỎ NÀY ĐI”
cả đám côn đồ lúc này chạy vào với vẻ mặt thèm khát .hình như muốn cưỡng hiếp nó . Cả đám cứ tiến gần khiến cho nó sợ đến mức bật khóc
“các người muốn gì . đừng đến gần tôi .đừng mà”
nó vừa khóc vừa cố lui lại phía sau . Anh Tuấn muốn cứu nó nhưng bị vài tên kéo ra và đánh đạp . Những tên khác vừa sờ mặt nó vừa hôn nó . Nó vừa khóc vừa la lên
“tránh ra .tránh ra .anh Văn Tú . cứu Phong với . ANH VĂN TÚ”
lúc này Hoàng Nhân và Văn Tú với Anh Tuấn cùng thét lớn lên
“YẾN PHONG”
Hoàng Nhân vội giật lấy điện thoại từ tay Văn Tú và nói
“Ngọc Hạnh . anh là Nhân đây .anh xin em làm ơn hãy thả Yến Phong đi mà .cô ấy và Tú chỉ là bạn bè thôi chứ không phải là quan hệ như em nghĩ đâu”
Văn Tú cũng thét lớn lên
“cô làm ơn đừng làm hại Yến Phong .cô ấy vô tội mà nếu muốn trách thì trách tôi đi .là tôi làm tổn thương cô mà”
bỗng nhiên Ngọc Hạnh tất điện thoại . Văn Tú vừa tức giận vừa lo lắng .anh lấy tay vơ hết những gì trên bàn xuống đất như phát điên lên vậy .ừ thì anh thật sự muốn phát điên lên khi nghĩ đến nó sẽ bị ăn hiếp một cách tan nhẫn . Anh mới nghĩ tới đó thì trái tim anh nhói đau . Cảm giác như có ai đó cầm con dao đang đâm vào tim anh vậy...
*****************hết chuơng 24***********************