Nếu Không Có Gặp Anh

Chương 4: Chương 4: Không cần quan tâm cô ta




Ngón tay Tần Thanh Thủy run rẩy, móng tay cô đã bị gãy, trên đầu ngón tay đều là máu.

Trên khuôn mặt tái nhợt của cô đều là mồ hôi, những sợi tóc ướt đẫm dán lên mặt, đôi môi nứt nẻ, khóe miệng cũng đều là máu, dáng vẻ muốn thê thảm bao nhiêu chính là thê thảm bấy nhiêu.

Nhưng cái này vẫn chưa phải là kết thúc, cô còn bị đưa đi cắt thận.

“Cái này có phải là quá miễn cưỡng không, cô ấy vừa làm phẫu thuật phá thai xong, mất rất nhiều máu….” Ngay cả một bác sĩ đứng bên cạnh cũng do dự.

Cô y tá kia nói một cách thờ ơ: “Anh lo lắng cái gì, chồng của cô ta còn không quan tâm đến chuyện sống chết của cô ta; nếu không, sao có thể thúc giục chúng ta nhanh chóng sắp xếp chứ, có lẽ bản thân vị kia cũng muốn người phụ nữ này chết sớm một chút….”

Lông mi của Tần Thanh Thủy run rẩy, từ từ nhắm mắt lại, che giấu đi sự tuyệt vọng và đau khổ trong đáy mắt.

Cô không thể thoát được, ngay cả đứa bé có mối quan hệ huyết thống với Lục Ngôn còn không giữ được, đừng nói đến cô chính là người mà anh ghét nhất….

Cuộc phẫu thuật này, cho dù thật sự lấy đi mạng của Tần Thanh Thủy, sợ là Lục Ngôn cũng không có đến nửa phân do dự.

Sợi dây trên cổ tay và cổ chân cô rất nhanh đã được cởi ra, có mấy y tá đi vào, khiêng Tần Thanh Thủy lên cáng, không dừng lại, chuyển thẳng đến phòng phẫu thuật thay thận.

Bên trong, Tần Tâm Liên đang ngồi trên giường phẫu thuật bên cạnh để chuẩn bị, Lục Ngôn đỡ eo cô ta, hai người thân mật dựa vào nhau nói chuyện.

Tần Thanh Thủy mở mắt, liếc nhìn cảnh tượng đau lòng kia, sau đó lại nhắm mắt lại, trên khuôn mặt tràn đầy sự thê lương.

“Ngôn, em vẫn ổn, hay là đợi mấy ngày nữa rồi làm phẫu thuật được không, em sợ cơ thể của chị không chịu được…” Giọng nói dịu dàng đầy sự quan tâm của Tần Tâm Liên vang lên, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta cũng vô cùng sạch sẽ và ngây thơ.

“Cô ta không sao, anh không muốn dạ dày của em bị đau….” Lục Ngôn dịu dàng trả lời, dùng một giọng điệu ôn hòa mà từ trước đến giờ Tần Thanh Thủy chưa bao giờ nghe thấy.

Trên khuôn mặt bình thản của Tần Thanh Thủy vẫn không thể kìm nén được hiện lên sự đau đớn.

“Phẫu thuật, sẽ làm ngay giờ.” Lục Ngôn lại lên tiếng, ánh mắt rơi trên khuôn mặt tái nhợt của Tần Thanh Thủy, không nhìn thấy sự ấm áp, chỉ có sự lạnh lùng.

“Ngôn, chị như vậy thật sự sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Tần Tâm Liên vẫn tỏ ra tốt bụng, lương thiện.

“Không sao, cho dù cô ta có thực sự xảy ra chuyện, hoặc đơn giản là chết, cũng là cô ta nợ em.” Giọng nói của Lục Ngôn rất lạnh lùng: “Nếu như không phải là năm đó cô ta tính kế em, hại em xảy ra tai nạn xe, em cũng sẽ không trở thành như thế này….”

Tần Thanh Thủy lặng lẽ nắm chặt ngón tay, tai nạn xe lần đó, chính là Tần Tâm Liên vu cáo hãm hại cô, nhưng Lục Ngôn không tin cô, Lục Ngôn, chính là muốn mạng của cô….

“Phẫu thuật, bắt đầu đi.” Lục Ngôn để lại một câu, sau đó rời khỏi phòng phẫu thuật.

Sau đó một y tá đi qua, tiêm thuốc mê cho Tần Thanh Thủy.

Thuốc mê phát huy tác dụng, khi Tần Thanh Thủy sắp hôn mê, cô đột nhiên nghe thấy giọng nói đáng ghét, độc ác của Tần Tâm Liên: “Cắt cả hai quả thận của cô ta cho tôi, sau đó ném cho chó ăn! Tôi không muốn cái thứ bẩn thỉu của cô ta….”

Không cần?

Hàm ý chính là, thận của cô ta, thực ra không có vấn đề gì cả!

Cái được gọi là phẫu thuật thay thận chỉ là cô ta đang cố ý chỉnh Tần Thanh Thủy mà thôi!

Không…..

Tần Thanh Thủy muốn vùng vẫy, nhưng thuốc mê đã phát huy tác dụng, ngay cả một ngón tay cô cũng không nhấc lên được, đừng nói đến chuyện vùng vẫy….

Nhưng cô không cam lòng, bị Tần Tâm Liên tính kế như vậy, cô ta đã hại cô vô cùng thê thảm rồi, không thể để cô ta đạt được nữa.

Cho dù là chết, cô cũng không muốn để Tần Tâm Liên thành công.

Nếu như cô chết rồi, liệu Lục Ngôn có một chút hối hận và thương cảm nào không?

Là anh ép cô làm phẫu thuật liên tiếp….

Tần Thanh Thủy cứ suy nghĩ mơ hồ như vậy, màn hình hiện thị nhịp tim bên cạnh, đột nhiên vang lên một cảnh báo.

“Không xong rồi, nhịp tim của bệnh nhân đột nhiên hạ xuống!” Vẻ mặt của bác sĩ thay đổi rất lớn: “Nhanh dừng phẫu thuật lại! Cấp cứu!”

Tần Tâm Liên ở bên cạnh cũng nhảy xuống giường, cô ta có chỗ nào là yếu ớt cơ chứ, thậm chí còn không cần gây mê, vì cô ta vốn không có ý định làm phẫu thuật, cái gọi là phẫu thuật đối với cô ta mà nói chẳng qua chỉ là đóng kịch mà thôi.

“Không được cấp cứu!” Tần Tâm Liên đè thấp giọng nói: “Cô ta chết càng tốt, cứ để cho cô ta chết!”

Các bác sĩ liếc nhìn nhau, lặng lẽ rút tay về.

Tần Tâm Liên đã cho bọn họ một số tiền lớn, bọn họ phải nghe lời.

Tần Thanh Thủy cứ nắm trên giường mổ như vậy, nhịp tim đang từ từ đập chậm lại.

Trên màn hình thiết bị đặt bên cạnh, đường cong biểu thị nhịp tim đang dần trở thành một đường thẳng….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.