Nếu Không Có Gặp Anh

Chương 13: Chương 13: Muốn trái tim của cô




“Tôi nợ cô ta…” Tần Thanh Thủy cười khổ, uể oải cúi gằm đầu xuống: “Có lẽ tôi thật sự đã nợ các người, chứ bằng không…”

Chứ bằng không, sao mà bây giờ cô lại bị bọn họ luân phiên dằn vặt, vĩnh viễn không được giải thoát kia chứ.

“Lục Ngôn, anh muốn làm gì thì làm nấy đi, tôi không sao cả.” Tần Thanh Thủy nằm xuống, quay lưng về phía hai người nọ, không nhìn họ nữa: “Anh muốn tôi làm người hầu cho cô ta thì tôi làm là được. Bây giờ tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi, hai người ra ngoài đi.”

Lục Ngôn nhíu mày thật chặt, đi đến giật phắt tầm mền ra, tức giận nói: “Tần Thanh Thủy, thái độ gì thế này!”

Ấy mà vậy không thèm nhìn anh, cô ấy không coi anh ra gì à?

Tần Thanh Thủy cũng lập tức tức giận, cô ngồi thẳng dậy, nhìn Lục Ngôn chăm chú rồi nói: “Lục Ngôn, anh muốn tôi làm gì thì tôi đã làm nấy, tôi nghe lời anh lắm rồi, anh còn muốn tôi thế nào nữa?”

Trong lúc nhất thời, câu nói này của cô làm Lục Ngôn cứng người.

Anh cũng không biết vì sao, anh chỉ không thích thái độ dửng dưng của người con gái này mà thôi, cứ như…vốn không hề quan tâm gì đến anh vậy.

Nhưng rõ ràng trước đây cô ấy đã nói, người mà cô ấy yêu nhất là anh cơ mà.

Lục Ngôn giữ lấy cằm Tần Thanh Thủy, nhấn mạnh từng chữ: “Tần Thanh Thủy, tôi muốn cô biết rõ tình hình của cô bây giờ, cô là người của tôi, nghe lời tôi là chuyện hiển nhiên! Sau này đừng có mà nói chuyện với tôi bằng giọng điệu cao cao tại thượng ấy nữa, không những cô phải nghe lời, mà còn phải nghe lời một cách cung cung kính kính.”

Ngón tay anh hơi siết lại, khiến cho cằm Tần Thanh Thủy đau nhói.

Vành mắt của cô ươn ướt, nhưng nụ cười trên môi càng có vẻ mỉa mai hơn.

Ý của cô là, không những cô phải chịu đánh, mà còn phải vừa quỳ xuống đất vừa cảm ơn anh vì đã đánh mình.

Trong mắt anh ta, Tần Thanh Thủy cô ti tiện như vậy sao.

“Lục Ngôn, dù sao thì sau này tôi cũng sẽ như vậy đấy, anh không hài lòng thì đừng nói chuyện với tôi! Tôi cũng có thích gặp mặt anh đâu!”

“Không muốn gặp mặt tôi?” Lục Ngôn siết chặt ngón tay, gần như muốn bóp nát xương cằm cô: “Vậy cô muốn gặp ai, Cố Thành Danh à? Tần Thanh Thủy, bây giờ tôi nói cho cô biết, nếu cô không ngoan ngoãn làm theo lời dặn của tôi, tôi sẽ lập tức cử người đi cắt ngón tay Cố Thành Danh để nấu canh cho cô.”

Lông mi Tần Thanh Thủy run run, cô mím chặt đôi môi đỏ của mình lại.

Rốt cuộc cũng nhìn thấy dáng vẻ thỏa hiệp của cô, ngọn lửa giận trong lòng Lục Ngôn dịu lại đôi chút, anh hất cằm Tần Thanh Thủy ra, cúi đầu nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng.

“Tần Thanh Thủy, nhớ cho kỹ những lời tôi đã nói với cô ngày hôm nay, lần sau, đừng để tôi nhìn thấy dáng vẻ dở sống dở chết của cô, bằng không tự mà gánh lấy hậu quả.”

Anh nói dứt lời bèn dắt Tần Tâm Liên, đạp cửa bỏ đi.

Tần Thanh Thủy nghe thấy cửa bị đóng sập lại, làm vang lên tiếng động cực lớn bèn nhắm nghiền mắt lại.

Một tuần sau, Tần Tâm Liên xuất viện, Tần Thanh Thủy vừa vặn trở thành người hầu của Tần Tâm Liên, chăm sóc cô ta trong sinh hoạt thường ngày.

Ở trước mặt Lục Ngôn, Lục Tâm Liên thường tỏ ra dịu dàng mở miệng là xưng em, nhưng sau lưng anh ta sẽ bày ra đủ trò dằn vặt, ngược đãi Thanh Thủy. Nhìn bên ngoài, Tần Thanh Thủy không khác gì người bình thường, chỉ có sắc mặt hơi nhợt nhạt mà thôi, nhưng nếu như cởi đồ của cô ra thì mới biết, trên người cô không có chỗ nào lành lặn.

Tất cả đều là vết thương và sẹo để lại từ tay Tần Tâm Liên, kim châm và cả nước sôi.

Tần Thanh Thủy cũng không nói gì, chỉ tiếp tục chịu đựng cuộc sống như thế này giống như xác chết biết đi vậy.

Nhưng thứ mà Tần Tâm Liên muốn không chỉ là thế.

Một tháng sau, đột nhiên Tần Tâm Liên bị suy tim, phải đưa vào bệnh viện kiểm tra.

“Bị trúng độc mạn tính trong thức ăn nên tim mới bị tổn thương, bây giờ đã tạo thành di chứng nghiêm trọng, nếu không làm phẫu thuật thay tim ngay thì có thể…” Bác sĩ nhìn phiếu kiểm tra, gương mặt toát ra vẻ tiếc nuối và do dự: “Anh Lục, tôi vẫn đề nghị anh thế này, hoặc là bây giờ anh tìm nguồn tim phù hợp, bằng không chỉ có thể chuẩn bị…hậu sự mà thôi.”

“Sao lại thế?” Tần Tâm Liên ngỡ ngàng, bụm chặt đôi môi trắng bệch, cơ thể run run muốn ngã.

Lục Ngôn vội vàng đỡ cô ta lại.

“Ngôn, sinh hoạt hàng ngày của em, trước giờ vẫn do chị phụ trách, lẽ nào chị ấy muốn hại em sao? Tại sao lâu như thế rồi mà chị ấy vẫn muốn em chết chứ…” Tần Tâm Liên buồn bã nói, cầm lòng không đậu mà rơi nước mắt: “Sao chị ấy lại hận em như thế? Dù có hạ độc cũng muốn giết chết em…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.