Nếu Không Có Gặp Anh

Chương 15: Chương 15: Tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa




Lại mang thai thêm một lần, người ngạc nhiên nhất là Tần Thanh Thủy.

Không phải cô đã bị Tần Tâm Liên hãm hại, phá nát tử cung để cô không bao giờ có thể mang thai được nữa ư?

Hai tháng này, kỳ kinh nguyệt của cô chưa đến một lần nào, cô cứ nghĩ tại vì tử cung của mình đã hỏng, nhưng nào ngờ, lại vì đã mang thai…

Trái tim nguội lạnh của Tần Thanh Thủy, đột nhiên lại bừng lên sức sống.

Vì đứa con, cô thắp lên niềm hy vọng vào cuộc sống trong lòng.

Nhưng mà…

Tần Thanh Thủy chợt quay sang nhìn Lục Ngôn với ánh mắt cảnh giác, người đàn ông này sẽ không cho cô giữ lại đứa con!

“Lục Ngôn…” Tần Thanh Thủy không khỏi chủ động mở lời, hỏi anh ta: “Nếu như tôi nói độc trong người Tần Tâm Liên không phải do tôi hạ, anh sẽ tin chứ?”

Đôi mắt sâu thăm thẳm của Lục Ngôn nhìn cô chăm chú.

Nhìn đôi mắt lại bừng sáng lên của cô, anh biết rằng, Tần Thanh Thủy sẽ đáp lại anh đó đã trở về rồi.

Bởi vì đứa trẻ trong bụng.

“Tần Thanh Thủy, cô đang xin tôi giữ lại đứa trẻ này sao?” Lục Ngôn nở nụ cười cao cao tại thượng, vừa tự tin vừa toát lên vẻ tàn nhẫn.

Tần Thanh Thủy cúi đầu thừa nhận: “Đúng là như thế.”

“Nhưng cô lấy gì để trao đổi với tôi đây?” Lục Ngôn nhìn cô chăm chú: “Tần Thanh Thủy, cô nói cho tôi nghe, cô lấy gì để cầu xin tôi tha cho đứa trẻ trong bụng cô?”

Tần Thanh Thủy siết chặt nắm tay, cô đã mất hết tất cả từ lâu lắm rồi.

“Lục Ngôn, có phải cho dù tôi nói gì, làm gì, van nài anh như thế nào thì anh cũng sẽ không cho đứa trẻ trong bụng tôi được sống không?” Vẻ mặt cô lại bình tĩnh trở lại, cái bình tĩnh làm Lục Ngôn căm ghét nhất, anh cũng trở nên cáu kỉnh.

“Thế thì sao?” Lời nói của Lục Ngôn sắc sảo và ngập tràn vẻ chế giễu: “Tần Thanh Thủy, từ sau khi cô bị sảy thai, tôi chỉ đụng vào cô có một lần thôi, chỉ một lần là có thể trúng thưởng mang thai à, cô nghĩ rằng tôi sẽ tin hay sao, cái thai trong bụng cô là của tôi ư? Tôi từng chính mắt nhìn thấy cô âu yếm người khác, làm sao tôi chắc rằng rốt cuộc đứa con hoang trong bụng cô là thứ đồ dơ bẩn của kẻ nào để lại?”

Sắc mặt Tần Thanh Thủy lập tức trở nên trắng bệch.

Cô lùi về sau mấy bước, yếu ớt tựa mình vào tường, vẻ tuyệt vọng giăng kín ánh mắt: “Là do tôi mơ tưởng viển vông, anh muốn lấy mạng tôi…anh muốn tôi chết.”

Ánh mắt cô chạm đến một nơi nào đó, cô nhìn thấy con dao phẫu thuật lạnh căm căm.

“Lục Ngôn, tại anh ép tôi cả.” Cô thầm thì, vẻ mặt dần dần trở nên điên cuồng: “Tại anh không chịu buông tha cho tôi, tha cho đứa trẻ vô tội trong bụng tôi, đều tại anh ép tôi đến bước đường này!”

Cô lớn tiếng rống lên, rồi chộp lấy con dao phẫu thuật, nắm chặt giữa những ngón tay.

“Tần Thanh Thủy, cô muốn làm gì?” Lục Ngôn lập tức cảm thấy căng thẳng: “Bỏ dao xuống đi.”

Tần Thanh Thủy ngẩng đầu, những giọt lệ tuôn trào, làm ướt đẫm gương mặt trắng bệch của cô.

“Lục Ngôn, anh đã hai lần giết con tôi, bây giờ là lần thứ ba, anh vẫn không chịu buông tha…nếu anh vô tình như thế, vậy thì trái tim này đây, cho dù có chết tôi cũng sẽ không cho Tần Tâm Liên đâu.”

Tần Thanh Thủy nói dứt lời, cô cầm chặt con dao, trở tay đâm mạnh vào trái tim mình.

“Tần Thanh Thủy!” Sắc mặt Lục Ngôn thoắt biến, giọng nói xen lẫn vẻ hoảng hốt, anh chạy lên vài bước, đỡ lấy cơ thể mềm nhũn của Tần Thanh Thủy.

Con dao đã cắm sâu vào tim cô, dòng máu đỏ tươi tuôn trào, nhanh chóng thấm ướt cả quần áo của Tần Thanh Thủy.

Sắc mặt trắng bệch, Tần Thanh Thủy nằm trong lòng Lục Ngôn, cơ thể mềm oặt.

“Tần Tâm Liên đã phá hoại nửa cuộc đời tôi, khiến tôi bị người ta xem thường, còn khiến anh hiểu lầm tôi…bây giờ, rốt cuộc tôi có thể thở phào nhẹ nhõm. Cô ta muốn lấy trái tim của tôi, tôi cứ không cho đấy…” Nói Thanh Thủy nói dứt lời rồi nở nụ cười như được giải thoát, nhìn Lục Ngôn với ánh mắt vô thần.

“Lục Ngôn, từ nay về sau, tôi sẽ không cầu xin anh nữa, hy vọng kiếp sau…không gặp phải anh.” Đôi mắt Tần Thanh Thủy chậm rãi khép lại, tiếng nói thì thầm bên môi của cô cũng yếu ớt đến nỗi khó mà nghe rõ được: “Lục Ngôn, tôi không muốn gặp anh nữa.”

Tiếng nói cuối cùng, cũng tắt ngóm.

Gương mặt nhợt nhạt của Lục Ngôn lộ ra vẻ hoảng hốt, anh vội vàng ôm Tần Thanh Thủy lên, điên cuồng lao về phòng cấp cứu.

“Bác sĩ, cứu người cho tôi! Lập tức đến cứu người cho tôi!” Anh thất thanh kêu gào, trên gương mặt là vẻ kinh hoàng và sợ hãi mà trước nay chưa từng thấy.

Anh rất sợ người phụ nữ này sẽ chết đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.