Nó đang dọn dẹp phòng cho hắn, phải nói phòng hắn cực hoành tráng luôn,
toàn hàng cao cấp. Ngay khi đặt chân vào phòng hắn là có một bộ sa lông
lớn sang trọng, một bàn lớn có một dàn máy tính và chúng được kết nối
với nhau để làm gì đó thì nó chưa biết. Bên cạnh đó còn có cả một cái kệ sách cỡ bự toàn sách hiếm không à. Đi vào bên trong thì là giường ngủ
của hắn, to và đẹp chục người nằm vẫn vừa. Nhà tắm của hắn thì ngay sau
cánh cửa ở trong căn phòng chứa cái giường của hắn kia, tủ đồ quần áo
cao cấp của hắn cũng trong đó.
- Cũng có con mắt nghệ thuật gớm.
Nó nhận xét khách quan rồi bắt đầu dọn dẹp. Nó làm mọi thứ thật tỉ mỉ từng chút, đến đâu sạch đến đó. Hắn thì ung dung mà thấy vui khi bắt nó làm
việc không công ình. Hôm nay hắn về nhà sớm và vừa bước vào phòng thì
hắn ngạc nhiên khi nó đang đứng ở trước cái kệ sách và nhìn chằm chằm
vào một bức ảnh.
- Cô đang làm gì vậy?
Hắn lên tiếng làm nó hơi giật mình quay ra nhìn hắn. Nó nhìn hắn.
- Đính ám sát người ta bằng kiểu đó à?
- Tôi hỏi cô đang làm cái gì cơ mà?
Nó đưa bức ảnh cho hắn, hắn cầm lấy rồi lại vất bức ảnh lại cho nó.
- Đốt nó hay làm gì cũng được.
- Cô gái đó là ai vậy?
- Bạn gái cũ.
- Ô hô, người như anh mà cũng yêu với đương à?
Nó cười đểu nhìn hắn. Hắn chẳng nói gì ngồi ngay xuống ghế sa lông và mở
laptop làm việc luôn. Hắn không nhìn nó những vẫn trong trạng thái nói
chuyện với nó.
- Tôi chia tay cô ta rồi.
- Chia tay hay không kệ anh nói với tôi làm chi?
Nó bĩu môi rồi cầm bức ảnh và đi ra ngoài. Nó nói cũng phải sao hắn phải
nói với nó làm gì? Hắn muốn nó không hiểu lầm hay gì sao? Nếu nói hắn
không chú ý đến nó thì không phải mà ngược lại hắn thấy nó đặc biệt và
cũng thích nó. Có phải hắn yêu nó không? Cũng chẳng biết được vì trong
tim hắn luôn muốn phủ nhận rằng hắn không yêu nó. Vì thế nên hắn thử cặp với người con gái khác để nó không xuất hiện trong đầu hắn nhưng mà
ngược lại còn vô tác dụng là đằng khác.
Nó đang tung tăng xuống
nhà, nó thường hay mặc quần short ngắn và áo cộc tay hoặc áo sơ mi
sơ-vin với quần cạp cao. Nó không ưa váy vó gì hết, nó thấy mặc vậy nhìn kì kì lại hơi gì đó mắc cỡ. Vì vậy chẳng bao giờ nó mặc váy. Nhưng
những bộ trang phục bình thường nó mặc tuy giản dị nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp trời sinh của nó.
- Nhi….
- Dạ?
Nó chạy đến chỗ bà quản gia và khoác lấy cánh tay bà. Nó quý bà lắm vì bà là người chăm sóc nó suốt mà.
- Cháu có nghĩ đến việc đi xem mắt không?
- Xem mắt ấy ạ?
Nó ngạc nhiên nhìn bà, bà nhìn nó cười hiền.
- Cháu cũng 25 rôi còn trẻ gì nữa mà suốt ngày chạy nhảy như con nít vậy. Lấy chồng rồi thay đổi tính nết là vừa.
- Cháu không thích, cháu thích ở gần bà thôi à.
- Bà thay thế được chồng cháu suốt ấy?
- Dạ vâng.
Nó cười thật tươi làm bà cũng cười theo. Tối đó nó trở về căn nhà nhỏ của
mình ngay sau nhà hắn và ôm cái máy tính của mình mà cứ dán chặt mắt vào đó. Nó thoáng ngạc nhiên nhưng rồi nét mặt lại thay đổi chuyển sang
lạnh lùng hơn nữa. “Ba à, hãy đợi con nhé. Con nhất định sẽ cứu ba cho
bằng được. Con hứa đó ba à.”