Chương 32: Tha thứ
Sốngtrong tâm trạng bất an mất mấy ngày, tôi cầmquyển lịch trên bàn làm việc nhẩm tính, hôm nay đã muộn chẵn mười ngày.“Bà dì”của tôi vẫn chưa đến thăm tôi, điều này khiến tôi càng thấp thỏm, lo âu.
“Xin hỏi, ở đây có người gọi cơm hộp phải không ạ?”Bên ngoài vọng vào tiếng đàn ông vang vang.
Thư ký của tôi lớn tiếng trách móc:“Ông đừng nói to như vậy,ởđây không ai gọi cơm cả.”
“Tôi xin lỗi! Thật ngại quá, chắc tôi đi nhầm phòng rồi!”Nghe giọng nói có vẻ quen quen, tôi liền đẩy cửa, thấy một người đàn ông trung niên cầm hai túi cơm hộp, nhìn ngó xung quanh.
Tôi nhìn kĩ bộ dạng của người đàn ông đó, đó là người từng cứu tôiởcông viên Lục Hồ.
Cô thư ký vừa định lên tiếng, tôi liền giơ tay ngăn lại.“Không có chuyện gì, cô mau đi làm việc đi!”
Bỏ qua ánh mắt nghi hoặc của cô thư ký, tôi nhận túi đồăn trong tay người đàn ông, hỏi:“Chú, chú định đưa đồăn đếnphòng nào, để cháu đưa giúp chú!”
Trướcsự nhiệt tình của tôi, người đàn ông ngây người,nhất thời không có phản ứng.
Biết ông ấy không nhớ ra tôi, tôi đành nhắc nhở: “Chú,chúquênrồià? Hơn hai năm trước, chú từng cứu cháuởcông viên Lục Hồ.Hôm đó trời mưa rất lớn... Chú còn nhớkhông?”
“À, cháu gái, thìra là cháu.”
“Vâng ạ!”
Lúc đưa ông ấy xuống tầng một, ông ấy vỗ bàn tay dính đầy dầu mỡ lên vai tôi, cất giọng thân thiện:“Bệnh tim củacháu đã khỏi chưa?”
“Cũng ổn định rồi ạ, hai năm nay cháu không bị phát bệnh.”
“Cháu phải cẩnthận đấy, lúc phát bệnh trông cháu rất đáng sợ…”
“Vâng ạ! Lần trước may gặp được chú...”
Trong lúc trò chuyện với ôngấy, tôi cúi đầu nhìn tên quánăn in trên túinylon,là“Mùi vị ngon”. Nếu tôi nhớ không nhầm, đây là một quán ăn nhỏ nằm trên con đường đối diện công ty chúng tôi.
“Hiện tại chú chuyên đưa đồăn cho quán này à?”Tôi hỏi.
“Đó là quán chú tự mở, mới khai trương hai ngày trước. Tuychỉlà quán nhỏ nhưng tuyệt đối không dùng dầu ăn phế thải.” Ông ấy cười, nói.“Lúc nào rảnh, nhớ đếnủng hộ chú nhé!”
“Được ạ!”
Tôi ghi nhớ tên quán ăn này. Trong đầu mải nghĩ cách làmthế nào để giúp đỡ quán ăn của ngườiđàn ông tốt bụng, tôinhất thời không đểý một người đứng sau lưng.
Sau khi tiễn ông ấy, tôi đi lênvăn phòng làm việc củaCảnh Mạc Vũ, hỏi xem anh có thử đặt bữa trưa ở“Mùi vịngon”không. Văn phòng không một bóng người, tôi quay đầu hỏi thư ký:“Tổng giám đốc vẫn chưa họp xong à?”
“Xong rồi ạ!Tổng giám đốc vừa đi ra ngoài, hình như cóviệc rất gấp.”
“Vậy hả?”Tôi không để tâm, chỉdặn dò thư ký:“Đi báovới phòng Hành chính, từ nay về sau, công ty sẽ thống nhấtđặt cơm trưa ở quán“Mùi vị ngon”bên đường đối diện, hãynhớ, một đồng cũng không được bớt của người ta.”
“Vâng ạ!”
Sau khi quay về văn phòng, tôi không có cách nào để tập trung vào công việc. Đọc tài liệu một lúc, tôi lại không nhịn nổi, liếc qua quyển lịch trên bàn, trong lòng không rõ là chờmong hay lo lắng, tóm lạirất nôn nóng muốn biết kết quả. Cuối cùng, trong một giây phút không thể kiềm chế, tôi liền tới hiệu thuốc mua que thử thai đủ các nhãn hiệu. Vềđến văn phòng, tôi vội vàng vào nhà vệ sinh. Mười phút sau, mấy que thử thai có hai vạch đỏ rõ ràng bày ra trước mắt tôi. Dù kết quả nằm trong dự liệu nhưng vẫn khiến tôi thẫn thờ hồi lâu.Cho đếnkhi điện thoại di động đổ chuông, tôi mới định thần.
Là cô thư ký gọi đến. Cô ta sốt ruột báo cho tôi biết, khách hàng Cảnh Mạc Vũ hẹn gặp hôm nay đã tới, nhưng chẳng thấybóng dáng anh đâu, điện thoại di động thì tắt máy.
Bình thường, Cảnh Mạc Vũ đều cho tôi biết lịch trình của anh. Hôm nay, chắc anh đã gặp chuyện gì đó.
“Trợ lý Kim cóởđó không? Chị thử hỏi xem anh ta biết Cảnh Tổng đi đâu không.”
“Tôi cũng không tìm thấy trợ lý Kim. Tôi vừa gọi cho anhấy nhưng anhấy tắt máy.”
Mộtngườiluôn lấy công việc làm trọng như Cảnh Mạc Vũlại chơitròmất tích? Điều này chẳng giống phong cách của anh chút nào.“Chị đã gọi vào máy cá nhân của CảnhTổng chưa?”
“Tôi gọi rồi, số đó cũng tắt máy.”
“Cũng tắt máy sao?”Điện thoại cá nhân của Cảnh Mạc Vũ khôngbaogiờ tắt máy, trừ khi khôngnằm trongvùng phủ sóng.
Chẳng cóthời gian suy đoán xemanhđi đâu, tôi nói với thư ký.“Chị hãy đưa khách hàng đến văn phòng của tôi trước. Tôi sẽ về ngay.”
“Được ạ!”
“Còn nữa, chị hãy đưa lịch trình làm việc buổi chiều hôm nay của Cảnh Tổng cho tôi.”
Tôi vội vàng vềvăn phòng làm việc, cô thư ký lập tức đưa cho tôi thời gian biểu dày đặc, nhìn mà hoa mắt chóng mặt.“Hãy thông báo Tổng giám sát Từ,lát nữa đến văn phòng của tôi.”
“Vâng ạ!”
***
Bận rộn cả buổi chiều, lại trải qua một buổi tiếp kháchmệtmỏi, tôi cũng coi như miễn cưỡng hoàn thành công việc Cảnh Mạc Vũ theo lịch trình.
Ánh trăng nhàn nhạt trên bầu trời, đèn đường sáng khôngcóđiểm dừng càng tôn thêm vẻ diêm dúa của bóng đêm.
Tôiđi khỏi nhà hàng, con đường không có anh bỗng trởnên rấtdài, tiếng bước chân cũng có vẻ đơn điệu.
Chú Tài giúptôi mở cửa xe ô tô đỗ bên lề đường, hỏi tôimuốn điđâu,tôi đáp: “Chú đưa cháu về nhà đi ạ!”
Ô tô lao rất nhanh trên phố, tôi cuộn người trên ghế da, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng. Xúc cảm mềm mại khiến bao mệt mỏi và băn khoăn tan biến trong giây lát, khóe miệng tôi bất giác cong lên. Nghĩ đến bộ dạng vui mừng của ba tôi khi nhận được tin này, nụ cười trên môi tôi càng lúc càng tươi tắn. Sau đó, tự nhiên nghĩ đến người cha lòng dạ thâm sâu của con tôi, tâm trạng tôi trở nên nặng nề.
Một tháng trở lại đây, Cảnh Mạc Vũ mỗi ngày như xa như gần, đều ở nơi tôi có thể chạm tới. Có lúc anh bá đạo ôm tôi vào lòng, khiến hơi thở của tôi đều là mùi của anh. Có lúc anh lại dịu dàng giúp tôi kéo cao cổ áo để che cơn gió lạnh mùa đông. Có lúc anh dịu dàng hôn lên trán tôi. Có lúc anh đè tôi xuống giường, hoàn toàn không cho tôi cơ hội hít thở…
Tôi biết anh đã bước chín trăm chín mươi chín bước, chỉ đợi tôi tiến bước cuối cùng về phía anh. Nhưng từ đầu đến cuối, tôi vẫn không chịu đi bước cuối cùng đó. Nỗi tuyệt vọng và đau khổ trong quá khứ luôn khiến tôi cảm thấy mình đang đứng trên đỉnh núi sương mù dày đặc. Tôi phải dè dặt dò từng bước một vì chỉ cần sơ sẩy là rơi xuống vực sâu.
Nhưng bây giờ, tôi buộc phải thực hiện bước cuối cùng này bởi tôi quá hiểu Cảnh Mạc Vũ. Dù tôi có khả năng làm một người mẹ đơn thân, anh cũng tuyệt đối không dễ dàng từ bỏ quyền nuôi dưỡng. Vì vậy, tôi không còn sự lựa chọn nào khác, dù phía trước là vực sâu vạn trượng, tôi cũng phải bước bước này.
Mải chìm trong suy nghĩ, tôi bất giác về đến nhà lúc nào không hay. Đèn ở phòng khách sáng trưng, nổi bật trong đêm tối cô độc. Ba tôi vẫn ngồi bên cửa sổ như thường lệ. Mái tóc dày của ông giờ chỉ còn vài sợi lưa thưa, sắc mặt ngày càng kém. Chỉ khi thấy tôi và Cảnh Mạc Vũ về nhà, cặp lông mày nhíu chặt của ông mới dãn ra.
“Ngôn Ngôn, con về rồi à? Có lạnh không con? Mau uống cốc nước nóng cho ấm bụng.”
“Ba!” Tôi đi đến trước mặt ông, quỳ xuống trước ghế ông đang ngồi. “Con muốn báo cho ba một tin vui.”
Bắt gặp bộ mặt tươi cười rạng rỡ của tôi, đôi mắt đục mờ của ông vụt qua một tia sáng. “Lẽ nào…”
Tôi nói chậm rãi: “Con có thai rồi.”
Ba vô cùng hưng phấn, ông cười một lúc mới thốt ra một câu: “Là của Mạc Vũ à?”
Tôi khóc không được mà cười cũng chẳng xong.
Kể từ khi bị bệnh, tôi rất ít khi thấy ông vui như hôm nay. Ông còn nghĩ đến chuyện đặt tên cho đứa bé: “Gọi là Cảnh… À không, cháu của ba phải mang họ Ngô…”
“Nếu ba thích họ Cảnh thì cứ đặt họ Cảnh đi, chắc anh ấy sẽ đồng ý thôi.”
“Họ gì cũng được, chỉ cần gọi ba một tiếng ông là được rồi.”
“Vâng ạ!” Dù xảy ra chuyện gì đi nữa thì cũng không quan trọng bằng tâm trạng vui vẻ của ba tôi.
Trò chuyện đến tận đêm khuya, tôi mới dỗ được ba đi ngủ. Sau đó tôi xuống nhà, một mình ngồi trên sofa xem tivi. Vô tình nhướng mắt, tôi liền bắt gặp một hình bóng không biết đứng ở cửa ra vào từ bao giờ. Người đó nhìn tôi chăm chú, sắc mặt nhợt nhạt vô cùng.
Tôi sợ đến mức suýt nữa nhảy dựng lên. Tôi trừng mắt, cất giọng trách móc: “Nửa đêm nửa hôm anh muốn dọa chết người hay sao?”
Có lẽ thấy phản ứng của tôi hơi quá khích, Cảnh Mạc Vũ tưởng tôi bị dọa chết khiếp. Anh nói bằng một giọng khẩn trương và quan tâm: “Anh làm em sợ à? Em không sao chứ?”
“Không sao!Sau này anh đừng dọa người như vậy, sẽ cóán mạng đó.”Tôi nửa đùa nửa thật.
Cảnh Mạc Vũ không hề mỉm cười, sắc mặt nặng nề, ánh mắt u tối. Nhận ra sự bất thường của anh, tôi thấy hơi bất an.“Anh sao thế? Chiều nay anh đi đâu? Tại sao điện thoại không mở máy?”
“Anh đến thành phố T một chuyến, trên máy bay không được mở di động.”
“Ờ.”Tôi trầm mặc một, hai giây rồi mỉm cười nói với anh:“Chúng ta tái hôn đi!”
“…”Cảnh Mạc Vũ dùng tất cả sức lực ôm tôi vào lòng. Thời khắc này, không có điều gì chân thực và thỏa mãn như vòng tay của anh.
“Bởi vì... em có thai rồi!”
“Có thai?”
Người anh cứng đờ. Tôi không bắt được tia hưng phấn trong đáy mắt anh như tôi nghĩ. Mặc dù anh cũng cố gắng làm vẻ mặt vui mừng nhưng nhìn vẫn rất miễn cưỡng.
“Anh sao thế? Xảy ra chuyện gì à?”
“Hôm nay anh đến bệnh viện thành phốT.”
Sau giây phút hoảng hốt ngắn ngủi, tôi như nhìn thấy nỗi đau đang bị kìm nén tới cực hạn trong lòng anh.
“Ngôn Ngôn, tại sao em không nói cho anh biết em bị bệnh tim? Tại sao em không nói với anh, chức năng tim của em không bình thường, em không thể sinh con? Tại sao em không cho anh biết, lúc phá thai, em đã phát bệnh và suýt nữa chết trong phòng cấp cứu?”
“Sao anh biết?”
“Nếu không phải anh tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa em và người đàn ông bán cơm hộp ở công ty, có phải em định giấu anh cả đời?”
“Em…” Tôi đưa mắt về phía phòng ngủ của ba tôi. “Chúng ta về phòng nói chuyện đi!”
Tôi kéo Cảnh Mạc Vũ về phòng, khóa trái cửa.
Cảnh Mạc Vũ kể với tôi, anh vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa tôi và người đàn ông đó nên mới biết tôi mắc bệnh tim nhưng giấu anh. Sau đó, anh suy đoán, Văn Triết Lỗi là bác sĩ khoa Tim mạch ở bệnh viện thành phố T, chắc chắn anh ta nắm rõ bệnh tình của tôi. Vì vậy, anh lập tức bay tới thành phố T. Ở bệnh viện thành phố T, anh đã tìm thấy bệnh án của tôi bị Văn Triết Lỗi giấu đi. Anh cũng gặp bác sĩ khoa Phụ sản, người phá thai cho tôi năm đó.
Lúc đó anh mới biết, trong mấy tháng chúng tôi kết hôn, tôi đã phải trải qua chuyện gì.
Thật ra bây giờ nhớ lại, tôi cảm thấy những chuyện tôi từng trải qua trong quá khứ không còn quan trọng. Quan trọng là tôi vẫn còn tình cảm với anh, vẫn yêu anh. Hơn nữa, chúng tôi đã có con. Bất kể tương lai như thế nào, chúng tôi cũng sẽ không buông tay đối phương.
“Ngôn Ngôn, chúng ta có thể không cần đứa con này…” Cảnh Mạc Vũ nhìn tôi bằng ánh mắt kiên định chưa từng thấy.
“Em đã khỏi bệnh rồi, bác sĩ nói em có thể sinh con.” Thấy anh không tin, tôi hơi sốt ruột. “Lần này em thực sự không nói dối anh. Hai năm nay, sức khỏe của em hồi phục rất tốt.”
“Anh vừa mời một chuyên gia tim mạch có tiếng ở Mỹ. Ngày mai ông ấy sẽ đến thành phố A và kiểm tra toàn diện cho em.”
Tuy tôi cho rằng bệnh tình của tôi không nghiêm trọng, chẳng cần mời chuyên gia gì đó sang khám nhưng giọng điệu căng thẳng và lo lắng của Cảnh Mạc Vũ vẫn khiến tôi cảm thấy ấmlòng.
Trong đêm tốitĩnh lặng, chúng tôi trầm mặc nhìn nhau, anh không cần thốt ra bất cứ câu gì,tôi cũng nhìn ra tình cảm khác biệt trong mắt anh. Tôi đột nhiên buột miệng hỏi câu trước đây ngày nào tôi cũng hỏi một lần:“Anh có yêu em không?”
“Ờ...”Lại là đáp án như tôi suy đoán. Nhưng tôi không ngờ ngừng một, hai giây, anh nói tiếp:“Anh yêu em! Sau khirời xa em, anh mới phát hiện anh đã yêu em từ lâu, từ trướckhi chúng ta kết hôn...”
“Anh... nói thật chứ?”Câu nói của anh khiến tôi có cảm giác không chân thực, cảnh vật xung quanh như biến thànhảo ảnh trong giấc mộng. Tôi cố gắng níu tay áo Cảnh Mạc Vũ,mới cảm thấy yên lòng.
“Thật đấy. Anh cũng không biết bắt đầu từ khi nào, có lẽ kể từ lúc anh hứa sẽ mãi mãi ở bên em, thế giới của anh hình như chỉcó một người phụ nữ là em, anh không có hứng thú với bất cứ người đàn bà nào khác. Mỗi ngày đều nhớ em, lo em bị người khác ức hiếp, lo buổi đêm em gặp ác mộng, ngủ không ngon giấc, lo em chỉăn thịt, dinh dưỡngmấtcân đối... Anh chưa từng nghĩ, nếu một ngày chúng ta xa nhau, cuộc sống sẽ trở nên thế nào.”
Viền mắt tôi ướt đẫm. Cảnh Mạc Vũ nâng mặt tôi, hôn giọt nước đọng ở khóe mắt tôi.“Ngôn Ngôn, trải qua hai năm xa cách, anh càng tin rằng, anh không thể sống thiếu em...”
Tôi dùng sức gật đầu, nhắm mắt tựa vào vai anh, trong lòng yên bình và thanh thản vô cùng.
Một đêmngủ ngongiấc.Chiều ngày hôm sau,chuyêngia tim mạch quyền uy do Cảnh Mạc Vũ mời đến tiến hành kiểm tra toàn diện quả timcủa tôi.Lúccókếtquả, sắc mặt của vị chuyên gia tóc nâu mắt xanh có vẻ rấtkhó coi.
“Bác sĩ, bệnh tình của vợtôi cónghiêm trọng khôngạ?”Cảnh Mạc Vũ cất giọng đầy lo lắng.
Vịchuyên gialiếcanh một cái, vẻ mặt vô cùng nghiêmtúc. “Vincent,tôi biết cậu giàu có, tôi cũngbiếtcậu rất yêu vợmình,nhưng phiền cậu hãy nghĩ đếncảm nhận của các bệnh nhân khác của tôi. Bọn họ có người đang trải qua nỗi đau đớn tột cùng, có ngườisắpđối mặt với cái chết, đang chờ tôi cứu mạng.Vậy mà cậu mờitôikhẩncấpsang bên này chỉđểkhám bệnh ộtngười có quảtim gần như bình thường!”
Bị quởtrách một hồi, Cảnh Mạc Vũ tựa hồkhông hiểu ý của chuyên gia, anh hỏi bằng giọng nghi hoặc:“Ýcủa bác sĩ là, tim của vợ tôi hoàn toàn khỏe mạnh?”
Thấy Cảnh Mạc Vũ không hềtỏ ra áy náy, vị chuyên gia quyền uy cũng không tiện nóiquánặng lời, chỉbình thản cùng anh thảo luậnvềbệnh trạng của tôi: “Không thể nói làhoàn toàn khỏe mạnh, nhưng kết quả kiểm tra cho thấy, chức năng tim của côấy bình thường, nếu không mệt mỏi quá độvà bịđả kích nặng nề, côấy sẽ không có vấn đềgì.”
“Vậy nếubị đả kích hoặc mang thai và sinh con thì sao? Liệucónguy hiểm đếntính mạng không?”Cảnh Mạc Vũ lại hỏi.
“Theo lý lẽ thông thường, tâm trạng không ổn định sẽdẫn đếnnhịp tim không đều, dùng thuốc kịp thời sẽ chẳngxảy ra vấn đề lớn.”Chuyên gia xem kếtquả khám thai của tôi.“Về việc mang thai,tôi không dám khẳng định không cóbất cứ nguy hiểm nào. Tuy nhiên,trong số những người có hoàn cảnh giống vợ cậu bâygiờ, cho đếnnay vẫn chưa xuất hiệnmột trường hợp phát bệnh tim trong quá trình mang thai và sinh con. Cậu hiểu ý tôi rồi chứ?”
Đúng là chuyên gia quyền uy có khác. Lời nói của ông ta khiến bệnh nhân yên lòng hơn những câu đùn đẩy trách nhiệm của các bác sĩ thông thường như:“Có thể nguy hiểm đếntính mạng, hy vọng cô suy nghĩ cẩn thận, tự mình quyết định...”
Tôi gật đầu, nhìn chuyên gia bằng ánh mắt cảm kích.“Tôi hiểu, cám ơn bác sĩ.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cười cười với Cảnh Mạc Vũ.“Em đã nói không sao mà anh cứ không tin, bây giờ thì anh tin rồi chứ?”
Cảnh Mạc Vũ gật đầu, nhẹ nhàng đặt tay lên tay tôi. Lúc này tôi mới phát hiện lòng bàn tay anh ướt đẫm mồhôi. Hóa ra, người điềm đạm, bình tĩnh như Cảnh Mạc Vũ cũng có lúc căng thẳng, sợ hãi.
Chuyên gia quyền uy khám bệnh cho tôi xong, không kịp ăn bữa cơm do chúng tôi sắp xếp, lập tức lên máy bay vềMỹ để tham gia một ca mổ quan trọng. Trước khi lên đường, ông nghiêm mặt cảnh cáo người trợ lý, sau này phải hỏi rõ bệnh tình của bệnh nhân, đừng lãng phí thì giờ của ông.
Tôi chu môi nói với Cảnh Mạc Vũ:“Anh nghe rõ chưa? Người ta nói anh đó, nhà tư bản!”
“Anh cho rằng, bệnh tật không phân biệt nặng nhẹ, nên đối xử bình đẳng mới đúng!”
***
Từ sân bay vềnhà, Cảnh Mạc Vũ đột nhiên nghĩ tới một việc quan trọng.“Đúng rồi, hộ chiếu của em còn ở trong ngăn kéo phải không? Để anh cầm đi làmvisađi Mỹ cho em.”
“Visa ư?Anh định đưa em đi Mỹ?” Sức khỏe của ba tôi như vậy, tôi làm gì có tâm trạng đi Mỹ. “Chúng ta đợi một thời gian nữa rồi tính.”
“Chúng ta đi đăng ký kết hôn, sẽ không lâu đâu, hai, ba ngày là đủ rồi.”
“Đăng ký kết hôn?”
Tôi tưởng việc tái hôn của tôi và Cảnh Mạc Vũcũng giống như lúc kết hôn, chỉcần anh bỏ chút thời gian, cùng tôi đếnCục Dân chính điền vào bảng thông tin, làm một cuốn sổ đỏ.Cả quá trình, chúng tôi chẳng cần nói nhiều cũng có thểtrở thành vợ chồng.
Hay là Cảnh Mạc Vũ không những đổi tên họ mà còn chuyển sang quốc tịch Mỹ nên mới phải đưa tôi điMỹkếthôn?
Tôi lên baidu tra cứu, rõ ràng ở Trung Quốc cũng có thể làm thủ tục kết hôn. Chỉ cần đại sứ quán Mỹ cấp cho anh giấy chứngnhận độc thân bằng hai thứ tiếng Anh - Trung và hộ chiếu củaanh là chúng tôi có thể đăng ký kết hôn như bình thường.
Tôi chỉtay vào nội dung chỉdẫn trên màn hình vi tính cho Cảnh Mạc Vũ xem nhưng anh chỉliếc qua, lãnh đạm nói:“Kết hônởTrung Quốc chẳng được bảo đảm gì cả, ly hôn còn đơn giản hơn đuổi việc nhân viên.Anh thấy luậtlệhôn nhân của Mỹvẫn đáng tin hơn.”
“Này, sao anh chưa kếthôn đã tính đến chuyện ly hôn rồi?”
“Đề phòng bất trắc.”
Tôiđột nhiên có ảo giác mình vừa leo lên thuyền của đạotặc.Có điều, một khi đã lên rồi, tôi cũng không cần bận tâmnhiều như vậy. Tôi ngẫm nghĩ rồi nói:“Không cần làmvisa. Visa em làm lần trước chắcvẫn chưa hết hạn.”
“Lần trước?Em từng đi Mỹ sao?”
Tôivuốtmái tóc lòa xòa.“Chưa từng.”
Cảnh Mạc Vũ nhìn tôi hồi lâu, ánh mắt anh khiến tôi không thể che giấu tâm tư.“Tại sao?”
“Em sợ cách anh quá gần. Ở gần anh, em sẽ làm những chuyện không lý trí, quấy rầy cuộc sống bình yên của anh...”Tôi chậm rãi nói.
Năm đầu tiên sau khi Cảnh Mạc Vũ bỏ đi là năm tôi khốn khổ nhất.
Tôi bán mạng làm việc để mình không có thời gian nhớanh. Nhưng mỗi khi nghe ai đó gọi tiếng“anh”, tôi sẽ nghĩ đếnCảnh Mạc Vũ. Có người nhắc tới“Ngô gia”, tôi lại nghĩ đếnanh. Có người nói“nước Mỹ”, tôi cũng nhớ tới anh. Thậm chí có người gọi tôi là“Cảnh Tổng”, tôi cũng vô thức nhìn xung quanh. Biết rõ là không thể nhưng tôi vẫn ảo tưởng, anh đang đứng đâu đó gần tôi.
Một lần, công ty cần điWashingtonđặt thiết bị, tôi đã làmvisađể đi cùng đoàn.Ý định của tôi là tìm cơ hội gặp anh một lần, dù chỉđược nhìn anh từ xa. Cuối cùng, chỉ vìsợ làm phiền anh nên tôi đã trả lại vé máy bay. Sau đó, thời gian cứ thế trôi đi, nhớ nhung biến thành thói quen. Tôi không cố ý quên anh, vậy mà anh dường như đã thật sự bước ra khỏi cuộc sống của tôi, ngày càng trở nên xa vời…Tôi tưởng mình đã thoát khỏi chiếc lồng sắt của tình yêu nhưng thật ra, đó chỉ là lừa mình dối người mà thôi.
Tôi đang thất thần, Cảnh Mạc Vũ đã tiến lại gần tôi.“Nếuem đã quyết định“quấy rầy”, thì hãy“quấy rầy”đếncùng đi!”
Đúng vậy, một khi đã quyết định yêu anh,bấtkể đúng sai thế nào, cũng là sự lựa chọn của tôi. Đã yêu thì yêu đếncùng.