Nếu Không Phải Là Anh

Chương 27: Chương 27




Những ngày ở quê lo tang lễ, Gia Nhi không ăn uống được gì, mà thực chất là cô chẳng có tâm trạng để nuốt nổi thứ gì, cứ uống nước lọc cho qua. Có vẻ cảm giác đau đớn quá lớn đến nỗi lấn át cả những cảm giác thông thường của một con người. Đến khi Huy trông thấy cô gần như gục ngã trước linh cửu của em trai, anh và dì phải khuyên nhủ cô hết lời, áp đặt sẽ không cho cô đưa Gia Tuấn đi nếu cứ bướng bỉnh nhịn đói.

Trước khi về ký túc xá, Huy ghé thăm Gia Nhi xem bệnh tình của cô như thế nào, sẵn tiện trả lại chiếc ba lo mà Cao Nguyên đã đưa. Anh bắt gặp cô đang ngồi thẫn thờ trên giường, đôi mắt sưng húp. Anh đoán ra ngay Gia Nhi lại không nén nỗi đau thương khi nghĩ về em mình.

“Nhi!” Huy ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy bàn tay gầy guộc. “Em có nhớ đã hứa với anh chuyện gì không?”

Cô gật đầu, nhưng nước mắt cứ lăn dài trên má. “Nhưng em vừa nằm mơ thấy Tuấn, em không thể chịu đựng được. Em thật sự rất nhớ, rất nhớ em trai của em. Tại sao ông trời lại nhẫn tâm như vậy, nỡ cướp mất người em yêu thương nhất? Em không đành lòng.”

Huy siết tay cô thật chặt. “Anh hiểu cảm giác của em mà. Nhưng em nhớ dì đã nói gì không? Tuấn ra đi rất thanh thản, chẳng có đau đớn, chẳng có ưu phiền. Em từng kể với anh, từ nhỏ Tuấn đã phải sống những ngày tháng ngây ngây dại dại, không được đi học, không được chơi đùa như bao đứa trẻ khác, ngoài em và dì, Tuấn hoàn toàn biệt lập với thế giới xung quanh. Em trách ông trời cướp đi người em yêu thương, thế em có nghĩ rằng thực chất ông ấy đang giải thoát cho Tuấn không? Hay là em cứ nghĩ như thế này, Tuấn không thuộc về thế giới của chúng ta, em chỉ có thể chọn một trong hai. Một là Tuấn tiếp tục bên cạnh em, sống tiếp những ngày không có tương lai, sau này đến lúc em có gia đình riêng, phải lo toan thêm những chuyện khác, liệu em có đủ thời gian chăm sóc cho cậu ấy nữa không? Hai là phải em chấp nhận để cậu ấy trở về bên một thế giới khác, một nơi thích hợp hơn, an yên hơn.” Anh ngưng lại, đưa tay lau những giọt nước mắt thấm đẫm trên má cô. “Em vẫn sẽ chọn cách thứ hai chứ?”

Gia Nhi lại gật đầu.

“Em có quyền nhớ đến Tuấn, có quyền khóc hay buồn, nhưng tuyệt đối không được suy sụp. Em vẫn còn dì luôn yêu thương em và còn…anh nữa. Em đành lòng để cho anh ngày ngày nhìn thấy em đau buồn sao?”

“Anh…anh tha thứ cho em à?” Cô sụt sịt nói.

“Em có biết hôm nay anh gặp ai không? Cao Nguyên đó! Anh ấy đã kể cho anh nghe tất cả mọi chuyện xảy ra giữa hai người, còn nhờ anh đưa lại quần áo và sách vở cho em nữa.” Huy đưa ánh mắt tha thiết nhìn Gia Nhi. “Anh xin lỗi! Người cần tha thứ là anh mới phải, anh đã không tin tưởng em, lại còn dùng Ngọc Hân làm tổn thương em. Anh thật ngốc!”

Cô mỉm cười nhẹ nhõm, bất chợt nhớ đến Cao Nguyên, cô cảm thấy có chút áy náy. “Chắc là anh Nguyên phải khó khăn lắm mới có thể nói rõ mọi chuyện cho mẹ anh ấy biết.”

“Nhưng nói ra tất cả sự thật sẽ tốt hơn cứ giấu giếm mọi thứ. Anh tin anh ấy sẽ vượt qua được. Còn trách nhiệm của em hiện tại đã kết thúc rồi, em đừng nghĩ đến nữa.”

“Ừm. Ngày mai em sẽ ra ngân hàng chuyển số tiền còn lại vào tài khoản của anh ấy.”

“Anh sẽ đưa em đi.”

Gia Nhi vòng tay ôm lấy Huy, đã lâu rồi cô không cảm nhận được sự ấm áp như thế này. Khoảnh khắc ấy, cô cứ ngỡ sẽ không có gì ngăn cản được tình yêu giữa hai người, không ai được quyền chen ngang phá vỡ hạnh phúc mà cô đã vất vả gìn giữ. Song, tương lai là một ẩn số vô cùng khó lường, huống gì tình cảm lại là con số không tuyệt đối. Thế nên, chuyện suốt đời suốt kiếp, ai có thể dự tính trước được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.