Nếu Không Phải Là Anh

Chương 39: Chương 39




Hai năm trôi qua nhanh như một cái chớp mắt. Bỏ qua những cảm xúc thăng trầm của chuyện yêu đương, Gia Nhi biến mình thành người của công việc. Tốt nghiệp loại giỏi, cô vào làm việc trong một công ty liên doanh với nước ngoài với mức lương kha khá, cuộc sống tạm thời ổn định. Cô đã vạch cho bản thân một kế hoạch tương lai: chăm chỉ, siêng năng làm việc, tích cóp tiền lương hằng tháng, khi nào đủ khả năng mua được một căn nhà, cô sẽ đưa dì vào thành phố sinh sống. Dì đã trở thành người mẹ thứ hai trong lòng cô, thế nên cô hy vọng nửa đời còn lại của dì sẽ không còn vất vả nữa.

Cao Nguyên luôn giữ lời hứa. Hai năm, bảy trăm ba mươi ngày, hầu như gần bảy trăm ngày anh đều bên cạnh Gia Nhi. Ngoại trừ những ngày anh thật sự bận rộn đến mức không tìm được thời gian rảnh rỗi, anh vẫn “báo cáo” lịch trình làm việc cụ thể qua điện thoại với cô. Lúc đầu, cô rất dè dặt, thường nói với anh không cần ngày nào cũng trình báo với cô như thế, một nhân viên tầm thường như cô còn phải làm rất nhiều công việc, huống gì người có quyền cao chức trọng như anh. Cô khuyên anh nên để mắt và quan tâm đến Nguyên Dương nhiều hơn, dù sao cũng là giọt máu ruột thịt, trước kia cô nhận ra anh rất lạnh nhạt với con mình. Anh chỉ cười, gật gật đầu ra vẻ tuân lệnh, thế nhưng qua hôm sau, cả ngày không thấy anh liên lạc, cô cứ ngỡ anh đã đổi ý, ai dè đến gần nửa đêm, anh gọi cho cô với giọng hốt hoảng. Nguyên Dương phát bệnh nặng, phải nhập viện cấp cứu. Cô vội vàng chạy vào bệnh viện, trông thấy sắc mặt anh nhợt nhạt, ánh mắt vô cùng lo lắng thấp thỏm nhìn vào phòng cấp cứu, trán vã mồ hôi. Lúc ấy ba mẹ anh đã cùng đi du lịch thưởng ngoạn cảnh đẹp của Nhật Bản, cho nên cô tránh được việc đối mặt với bà Xuân.

Bác sĩ nói Nguyên Dương bị viêm họng cấp tính nên sốt cao, chỉ cần uống thuốc đều đặn và nghỉ ngơi theo chỉ định sẽ sớm khỏe lại ngay. Gia Nhi trách anh, cô cau có nói khẳng khái rằng từ nay về sau anh đừng tốn thời gian vô ích, làm những việc vô nghĩa cho cô nữa. Nếu vẫn còn muốn là bạn bè thì tốt nhất anh hãy chăm sóc chu đáo cho Nguyên Dương. Anh giật mình, không ngờ cô lại có phản ứng mạnh mẽ đến thế. Suy nghĩ lại, quả là anh đã quá lơ là với con mình. Thế là, anh đành ngoan ngoãn nghe lời cô, nếu không có việc gì quan trọng thì hạn chế đến công ty cô tìm, đặc biệt chú ý đến Nguyên Dương nhiều hơn. Nhưng có một việc anh khăng khăng không thể hạn chế được, đó là hằng ngày anh vẫn sẽ liên lạc với cô. Không được gặp mặt, thì anh cũng chỉ mong được nghe giọng nói ấm áp của cô.

Gia Nhi đồng ý. Chợt nghĩ, mình là ai mà lại có quyền yêu cầu hay đòi hỏi anh những chuyện này. Cô cảm thấy bản thân thật vô lý.

Dường như sự xuất hiện của Cao Nguyên đã trở thành thói quen của Gia Nhi. Dần dần cô quên mất sự tồn tại của cảm giác ngượng ngùng và e dè. Những cuộc gọi trong điện thoại của cô hầu hết đều là tên anh. Thỉnh thoảng anh lại đến công ty đưa cô đi ăn uống, dạo công viên. Ngày chủ nhật, anh còn đưa cả Nguyên Dương đi chơi cùng. Cảm giác mệt mỏi của một tuần làm việc căng thẳng cũng tan biến.

Cô và anh cứ bên nhau như thế. Cô không từ chối nhưng cũng không tỏ thái độ chấp nhận tình cảm của anh. Cao Nguyên cũng hiểu tâm tư và suy nghĩ của cô, thế nên anh cũng không hối hả ra sức tấn công và tán tỉnh như trước nữa. Bên nhau với một thứ tình cảm chưa được đặt tên, thế mà đôi khi trong lòng cả hai đều cảm nhận được sự ấm áp lạ thường.

Chẳng hiểu sao Gia Nhi có cảm giác Cao Nguyên thay đổi rất nhiều. Anh không còn thái độ khinh khỉnh với những người ở tầng lớp khác nữa. Anh biết quan tâm đến gia đình, ít tranh cãi với mẹ và cô em gái bướng bỉnh. Anh còn tận tâm chuẩn bị bữa tiệc sinh nhật linh đình cho Nguyên Dương. Không khí của buổi tiệc rất ấm cúng, vì cô không thể đến tham dự nên chỉ xem qua đoạn video mà cả nhà anh cùng quay lại. Cô trông thấy gương mặt anh rạng rỡ bế Nguyên Dương trên tay, bên cạnh là bà Xuân và má Lam cũng vui cười không kém. Ông Cường cũng có mặt trong video, phong thái vẫn không thay đổi, vẫn thư thái đứng một bên cười hiền hòa nhìn gia đình. Sau đó Ngọc Hân bắt nhịp bài hát Happy Birthday, cả nhà vừa vỗ tay vừa hát vang.

Có lẽ không chỉ riêng anh thay đổi.

Gia Nhi bất chợt hỏi.

“Tất cả mọi người đều có mặt trong video, thế ai là người cầm máy quay vậy?”

Cao Nguyên đang chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, vẫn còn trong trạng thái lâng lâng khó tả của niềm hạnh phúc, anh nói luôn. “Chồng sắp cưới của Ngọc Hân đấy!!!”

Bất chợt có một khoảng lặng, sắc mặt cô dần thay đổi.

“Ơ…hết rồi! Tắt thôi!” Anh nhận ra vẻ mặt đã trầm hẳn của Gia Nhi, biết mình lỡ lời, anh vội tắt máy. Đáng lý anh phải nghĩ đến điều này sớm hơn.

“Em không sao!” Cô gượng cười, ánh mắt nhìn xa xăm.

Anh suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng quyết định hỏi. “Em vẫn còn nhớ cậu ấy sao?”

Cô thở hắt ra, rồi lại hít sâu một hơi thật mạnh, giọng nói đã nhuốm phần u sầu.

“Chuyện tình cảm thật sự rất khó diễn tả. Hai năm qua, em vùi đầu vào công việc, không để trong lòng mình có bất kì khoảng trống nào để nhớ đến Huy. Thế mà, mỗi khi em nghe được tên anh ấy, dù chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, hoặc những lần đi trên con đường năm xưa cả hai cùng sánh bước, trông thấy dáng người giống hệt anh ấy lướt qua, tim em lại đập mạnh từng cơn, cảm giác lồng ngực đau nhói. Em đã đuổi theo hình bóng ấy, rồi lại hụt hẫng khi chỉ là người giống người. Nhưng nếu đúng là anh ấy thật, em cũng chẳng biết phải đối mặt ra sao. Em đã quyết định chia tay, chấp nhận đau lòng, thì em cũng phải chịu đựng được nỗi cô đơn trống trải của cảm giác nhớ nhung đó.” Nước mắt cô đã rưng rưng.

Anh im lặng nghe cô nói, ân cần đưa tay lau nước mắt cho cô. “Em lại khóc nữa rồi! Anh thật đáng trách khi bỗng dưng lại lôi chuyện cũ ra tra khảo em! Không được khóc nữa! Anh mua kem cho ăn!”

“Ơ…anh nghĩ em là con nít hay sao mà lại muốn dỗ dành bằng kem?” Cô quẹt giọt lệ còn đọng trên mí mắt, rồi đấm vào vai anh một cái rõ đau.

Rành rành cả hai đều không phải là trẻ con, thế mà, người xung quanh công viên đều bắt gặp được hình ảnh, cả hai ngồi trên chiếc xích đu, cười đùa tranh nhau ăn một hộp kem ngon lành.

Kể từ lần Huy ra tay nghĩa hiệp, cứu Ngọc Hân thoát khỏi lưỡi dao sắc bén, anh chiếm được tình cảm của tiểu thư, con gái Tổng giám đốc. Hiển nhiên, sau đợt thực tập và tốt nghiệp ra trường, anh được tuyển thẳng vào công ty Thiên Tân tiếp tục làm việc.

Thời gian đầu chia tay Gia Nhi, có đôi khi anh cũng đi tìm cô, nhưng chỉ dám đứng từ xa nhìn theo bóng dáng bé nhỏ đó. Anh biết, một khi cô đã quyết định, không có gì là thay đổi được. Dẫu sao, anh cũng không muốn quay đầu. Tình cảm giữa hai người, anh đành chôn sâu tận trong đáy lòng, mãi mãi ghi nhớ.

Huy chẳng phải là người chóng quên và mau tiếp cận điều mới mẻ. Khoảng thời gian đó, Ngọc Hân bỏ qua lòng tự trọng vốn có mà theo đuổi anh. Anh đã từng cứu cô, cô ghi lòng tạc dạ mang ơn suốt đời. Nhưng cô yêu anh, đó là tình cảm mà trong lòng cô từ lâu đã có sẵn. Cô dám quyết định nài nỉ ông Cường cắt chức Giám đốc nhân sự của cô, để cô trở thành nhân viên bình thường như Huy, để được ngày ngày cùng làm trong một bộ phận với Huy. Hai vợ chồng ông đã khuyên răn hết lời, cô vẫn nhất mực không thay đổi ý định, ngay cả Cao Nguyên cũng phải vào can thiệp. Thế nhưng bản tính tiểu thư đã thấm sâu trong máu, Ngọc Hân đòi sống đòi chết khiến cho bà Xuân hoảng sợ và đồng ý. Nhưng bà không chấp nhận con gái mình làm nhân viên bị cấp trên sai khiến, bà đành bảo ông Cường chuyển Huy sang bộ phận nhân sự, thế thì mọi chuyện sẽ được ổn thỏa.

Một điều khó khăn nữa là, Huy không đồng ý, anh chỉ thích làm ở bộ phận kinh doanh như những ngày thực tập. Vả lại, anh nói rằng, anh vào làm việc, mong muốn được thành công trong một môi trường công tư phân minh, nếu như chuyển sang bộ phận khác mà không có lý do thỏa đáng với các nhân viên khác, chẳng những anh mà cả ban điều hành công ty cũng phải nhận những điều tiếng không hay.

Cao Nguyên thật lòng rất ghét Huy, nhất là sau khi anh biết được chuyện Huy bán đứng người yêu mình, mặc dù người bị uy hiếp là em gái của anh, nhưng có thể dùng cách khác để cứu, hà cớ gì phải dùng tính mạng Gia Nhi để đánh đổi. Thế mà trong chuyện này, anh thấy Huy cũng có lý. Nhất định không thể vì chuyện tư mà ảnh hưởng đến công ty. Cuối cùng anh nhường quyền quyết định lại cho ông Cường, cũng có nghĩa là bà Xuân sẽ có một phần quyết định trong đó. Bà nghĩ ra, trưởng phòng kinh doanh là My, con gái của bạn thân bà lâu nay, bà bèn bảo ông thăng chức Giám đốc nhân sự cho cô ấy, còn vị trí trưởng phòng đó sẽ do Hân đảm nhiệm. Dù sao My cũng là chỗ thân tình, bà luôn xem cô ấy là con gái, bà không lo Hân sẽ bị cô chèn ép.

Xem như Hân được thỏa lòng mong ước. Ngày ngày hăng hái đi làm đều đặn và đúng giờ. Thậm chí có khi còn vào thật sớm để mua thức ăn sáng cho Huy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.