Nếu Không Phải Là Anh

Chương 50: Chương 50




Sau đêm hôm đó, Huy đi tự thú về tất cả hành vi tội lỗi của mình. Trước đó vài tiếng, công an giao thông cũng đã bắt được tên tài xế đâm chết Ngọc Hân. Hành vi phạm pháp này của Huy là cố ý mưu sát, có thể sẽ rất nặng tội.

Nhưng giờ thì anh không còn lo sợ gì nữa. Người con gái anh yêu thương nhất trên thế gian đã bị chính tay anh đâm chết. Có hối hận cũng đã quá muộn màng. Thế thì, sự trừng phạt này với anh là rất thích đáng.

“Phạm nhân Nguyễn Minh Huy có người đến thăm!”

Từ phòng giam ra đến ngoài nơi thăm nuôi, Huy vô cùng thắc mắc không biết ai lại đến thăm một người đầy tội lỗi như anh. Khi trông thấy bóng dáng của Cao Nguyên, anh lại càng bất ngờ hơn.

“Cậu ở trong này vẫn ổn chứ?” Trước mặt Cao Nguyên, chàng trai tuấn tú với sức sống và khao khát làm việc mãnh liệt ngày nào đã không còn, mà chỉ còn lại những niềm đau khắc khổ trên gương mặt ấy. Anh bỗng thấy tiếc cho một kiếp đời, và càng tiếc cho tình yêu của anh.

“Thuở nhỏ, tôi còn phải sống khổ sở hơn thế này nhiều!” Huy im lặng một chút, rồi ngước mắt nhìn thẳng Cao Nguyên, khẽ nói. “Xin lỗi anh.”

Gương mặt Cao Nguyên lại bộc lộ một nỗi đau tột cùng.

“Tôi đã phá hoại gia đình anh, cướp đi sinh mạng của em gái anh…và cả người anh yêu thương nhất!”

Cao Nguyên ngước mặt lên cao như ngăn dòng lệ đang chực chờ rơi xuống.

“Đừng nhắc lại nữa! Mọi chuyện đã không thể thay đổi. Hôm nay tôi đến đây không phải vì muốn trách cứ cậu chuyện gì, tôi chỉ hy vọng, thời gian còn lại, cậu hãy sống thật tốt, như nguyện vọng của Gia Nhi!”

“Nhất định là thế!” Huy gật gật đầu. “Anh có thể giúp tôi tặng Gia Nhi kỷ vật này không?”

Huy đặt lên bàn một lọ thủy tinh mà khi vừa bước ra đây Cao Nguyên đã trông thấy anh giấu dưới gầm bàn. Trong lọ ấy chất đầy những con hạc giấy đủ thứ màu sắc.

“Trước kia cô ấy rất thích hạc giấy, nhưng chưa bao giờ tôi xếp tặng cho cô ấy cả. Giờ thì đã không còn cơ hội tận tay tặng...”

“Yên tâm! Tôi sẽ đem đến cho Gia Nhi!!!”

Ánh nắng chói chang soi sáng một mảng không gian ảm đạm trong khu nghĩa trang cao cấp. Cao Nguyên nắm tay Nguyên Dương đi chập chững từng bước, bên cạnh ông Cường quàng vai bà Xuân gương mặt khờ khạo chốc chốc lại mỉm cười gì đó một mình, còn má Lam ánh mắt buồn bã nhìn về phía xa xăm. Cao Nguyên nhớ lại, sau cái chết của Ngọc Hân, bà Xuân luôn miệng nói đó chính là quả báo của bà. Trong cơn điên điên dại dại, chính bà đã nói cho anh biết về cái chết của ông Văn, sau đó bà mất hẳn lý trí. Một năm qua, căn bệnh này dường như không thuyên giảm, mà lại còn nặng dần thêm. Bà không còn nhận ra ai là ai, không còn biết xung quanh đang diễn ra những gì.

Có lẽ thế cũng tốt. Dù sao đi nữa bà cũng sẽ không bao giờ phải chịu đựng những nỗi đau khổ của trần thế.

Mộ Ngọc Hân và Gia Nhi được đặt nằm cạnh nhau. Thỉnh thoảng có người đến viếng người thân, đi ngang qua khu vực này, họ đều lắc đầu, tặc lưỡi, ánh mắt tiếc thương cho số phận của hai cô gái trẻ, mặc dù họ chưa bao giờ biết hai cô gái này đã chịu phải những nỗi đau đớn nào.

“Hân! Anh và ba mẹ đến thăm em đây!” Anh đặt một đóa hoa lan trắng xuống mộ Ngọc Hân. “Nhi! Anh đưa cả má Lam và Nguyên Dương đến nữa này, trước kia người em thương nhất trong gia đình anh là má Lam phải không?”

“Gia Nhi! Không ngờ sau bao lâu không gặp lại cô, khi gặp lại rồi thì âm dương cách biệt.” Má Lam vừa nói vừa đặt đóa hoa hồng trắng mà Gia Nhi thích nhất, sụt sùi nói.

“Má Lam, con đã nói không được khóc mà.”

“Thật sự tôi không kiềm lòng được. Nhìn hai người họ kìa, chỉ mới hai mươi ba tuổi, vẫn còn rất trẻ, tại sao lại ra nông nỗi này?” Bà lại khóc lớn hơn, gục vào vai Cao Nguyên.

“Cuộc đời luôn luôn nghiệt ngã. Tất cả đã được sắp đặt sẵn rồi, bà cũng đừng buồn nữa.” Ông Cường trầm ngâm.

Thật sự khi về Việt Nam, ông đã biết Cao Nguyên chính là con ruột của ông, nhưng lại không dám nhận. Giờ thì mọi chuyện đã rõ ràng, chỉ tiếc rằng gia đình không còn như xưa nữa.

Họ đứng im lặng tại đó khoảng mười lăm phút, sau đó ra về. Cao Nguyên vẫn muốn ở lại thêm một chút, anh bế Nguyên Dương trên tay, khẽ nói.

“Con gái à, con gọi mẹ đi nào!”

Cao Nguyên chỉ nói bừa, không ngờ Nguyên Dương lại bập bẹ gọi rành rọt “Mẹ! Mẹ!” khiến anh giật mình.

“Con ngoan lắm! Sau này con phải luôn luôn nhớ đến mẹ, nhớ nhé!!!”

Cô bé không biết trả lời, nhưng dường như hiểu lời của anh nói, chợt nhoẻn miệng cười.

“Nhi! Có lẽ thời gian sau này anh sẽ ít đến thăm em. Anh và ba đã quyết định di cư sang Mỹ sinh sống, tiện thể tìm bác sĩ chữa bệnh cho mẹ. Anh đã rút khỏi cổ phần ở công ty, từ giờ về sau trên thương trường sẽ không còn ai nhớ đến anh nữa. Nhưng anh không cần, điều anh cần nhất vẫn chỉ là em. Em lại rời xa anh quá vội. Anh thực sự rất nhớ em!” Anh ngừng lại một chút, để cho nước mắt chảy, sau đó cười gượng gạo. “Xin lỗi, anh quên mất em không thích nhìn thấy anh khóc! Thôi, anh phải đi rồi! Điều cuối cùng và duy nhất anh vẫn muốn nói với em là: anh mãi mãi yêu em, vợ yêu của anh!”

Trước khi rời khỏi, anh không quên đặt lọ thủy tinh đầy hạc giấy vào giữa hai ngôi mộ của Ngọc Hân và Gia Nhi. Anh nhìn bức di ảnh của cả hai lần cuối cùng, rồi quay mặt bước đi.

Bất chợt anh sực nhớ đến một người. Nếu sau này có dịp về lại Việt Nam, anh sẽ tìm tay bartender đó, để nói với anh ta một câu, cảm ơn anh ta đã mang đến cho anh một thiên thần. Thiên thần đã ở bên cạnh anh một khoảng thời gian dài, cho anh tận hưởng vị ngọt bùi cay đắng của một tình yêu thật sự. Sau đó thiên thần đã mang trái tim anh rời khỏi thế gian này.

Trong tâm trí Cao Nguyên chợt văng vẳng vang lên tiếng nhạc xập xình của thời khắc ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.