Nếu Không Phải Là Anh

Chương 9: Chương 9: Kẻ đáng đươc yêu




Tối hôm đó, Gia Nhi và Cao Nguyên như hai vợ chồng đang trong tình trạng chiến tranh lạnh, hai người lặng lẽ việc ai nấy làm.

Gia Nhi chơi đùa cùng Nguyên Dương. Cô bế bé đi vòng vòng quanh nhà, hát cho bé nghe những bài hát trước đây mẹ cô vẫn thường hát cho hai chị em cô nghe. Bé Dương cũng có vẻ đã dần quen thuộc và quý mến người mẹ bất đắc dĩ này, mặc cho Gia Nhi làm đủ trò, bé vẫn tựa vào vai cô cười lộ cả hai nướu răng còn non, sau đó lại còn cắn nhẹ vào vai cô, trông dễ thương đến mức Gia Nhi cứ muốn ôm siết vào lòng. Hình ảnh này người ngoài nhìn thấy sẽ dễ lầm tưởng họ là hai mẹ con thật. Gia Nhi cứ bế bé Dương suốt cho đến khi bé ngủ gục trên vai, cô mới đặt bé xuống nôi và nghỉ ngơi.

Gia Nhi ngồi nhìn Nguyên Dương đã say giấc, cô nhoẻn miệng cười. Trước đây cô cũng chăm sóc cho Gia Tuấn – em trai mình suốt một thời gian dài. Buổi trưa đi học về nhà, cô lại trông em còn người dì đi làm thuê cho một gia đình giàu có ở gần nhà đến chiều, có khi đến gần khuya dì mới về nhà. Dì cũng giống như người mẹ thứ hai của cô. Từ ngày mẹ mất, dì đã lao tâm lao lực chăm sóc cho hai chị em, kiếm được bao nhiêu tiền thì đưa cho cô đóng tiền học phí, lại còn đưa Tuấn đi bệnh viện trị bệnh. Nhưng ngặt một nỗi, tiền ít nhưng bệnh thì càng nặng, uống bao nhiêu thuốc vẫn không chữa được. Đã nhiều lần cô đề nghị với dì nghỉ học để phụ dì làm việc kiếm thêm tiền, nhưng dì nhất quyết không cho, khăng khăng chịu đựng cho cô ăn học. Em trai cô thì tiếp tục sống một cuộc sống không có tương lai, thế mà giờ đây lại mắc thêm căn bệnh này, cô bỗng cảm thấy mình thật có lỗi với mẹ và dì. Cũng vì lẽ này, cô đặc biệt có tình cảm với Nguyên Dương, chỉ không hiểu vì lý do gì bé bị mẹ bỏ rơi khi mới vừa sáu tháng tuổi.

Trong khi đó, Cao Nguyên vẫn ngồi trên sofa ở phòng khách chăm chú đọc báo, đọc chán thì lại xem tivi, dường như anh cũng chẳng có chút tình cảm nào với đứa bé mang họ của anh cả.

“Rè…rè…rè…”

Chiếc điện thoại bỗng rung bần bật trên giường. Gia Nhi với tay lấy, có tin nhắn mới. Cô nhìn vào màn hình, là tin nhắn của Huy.

“Anh muốn gặp em, công viên cũ nhé. Không gặp không về!”

Trên màn hình đồng hồ hiển thị tám giờ mười phút. Gia Nhi sực nhớ, từ lúc gặp anh ở ký túc xá đến nay cô vẫn chưa liên lạc với Huy, cô cũng không biết phải giải thích ra sao cho anh hiểu. Trong lòng cô chợt thổn thức, cô biết tính Huy, anh đã muốn gặp cô thì nhất định phải gặp. Nhưng làm sao cô có thể rời khỏi đây trong khi Cao Nguyên vẫn còn ngồi lì dưới phòng khách. Thôi thì dù sao cũng phải nói rõ ràng với anh ta.

“Anh Nguyên…”

“Hở?”

Cao Nguyên tay bấm remote chuyển kênh liên tục, trả lời nhưng mắt vẫn không nhìn Gia Nhi. Cô tự hỏi, Chủ tịch như anh thật sự không có việc để làm à?

“Tôi muốn ra ngoài một lát, tôi sẽ về ngay.”

“Sao?” Lúc này anh mới chịu tắt tivi, quay sang nhìn cô, nhíu mày. “Ra ngoài làm gì?”

“Tôi…tôi có hẹn với bạn.”

“Bạn nào? Trai hay gái?”

“Đâu có liên quan đến anh?”

“Trả lời rõ ràng tôi sẽ cho cô đi!” Anh nói như ra lệnh.

“Thật ra thì…anh đã gặp rồi.”

“Tôi gặp rồi à?” Anh hỏi ngược lại, rồi ngước nhìn lên trần nhà, tay sờ cằm tỏ vẻ suy nghĩ. “À, là cậu nhóc ở ký túc xá đêm đó ư?”

Gia Nhi gật gật đầu. “Vậy tôi đi nha!”

“Khoan đã!” Cao Nguyên đứng lên, vươn vai như người vừa làm việc mệt mỏi. “Cô không được đi!”

“Tôi đã trả lời rõ ràng rồi cơ mà!” Cô cảm thấy thật khó chịu với cái người đàn ông nói hai lời kia.

“Cậu ta là bạn trai của cô à?”

“…”

“Này, tôi hỏi lần thứ 2 rồi đấy! Lần trước cô cũng im lặng. Im lặng là đồng ý phải không?”

“Tôi chỉ muốn biết tôi có thể đi không?”

“Không! Nhất định là không!”

“Một lần này thôi...tôi…tôi xin anh đấy.”

Chợt Gia Nhi nắm lấy tay áo của Cao Nguyên, mắt long lanh, giọng nói có pha lẫn sự nghẹo ngào. Ở đời, đàn ông con trai sợ nhất là nhìn thấy người con gái của mình rơi lệ. Gia Nhi không phải chính thức là “người con gái của anh”, nhưng mỗi lần gặp tình cảnh này, chẳng hiểu sao anh lại động lòng. Anh thở dài, nghĩ mình cuối cùng cũng đã sập bẫy. Xem như bản thân mình thương hại cô ta.

“Thôi được rồi. Tôi đưa cô đi!”

“Không cần đâu. Tôi tự đi được mà.”

“Tùy cô. Đi rồi thì đừng về đây nữa.” Cao Nguyên đút hai tay vào túi quần, bỏ đi một mạch.

“Được rồi! Được rồi! Anh muốn sao cũng được!” Cô hậm hực đi ra cổng trước chờ anh. Trong khi đó, Cao Nguyên nhếch mép cười đắc thắng, bỗng có chút cảm giác lâng lâng khó tả lan trong lòng mỗi khi anh nhìn thấy cô bực tức nhưng phải cam chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.