Kim Quang Dao và Lam Hi Thần đều bình phục lại cảm xúc, cùng nhau ngồi xuống.
“Nhị ca, thực xin lỗi, lần này ở Bất Tịnh Thế kỳ thật đệ lợi dụng huynh.”
“Có thể được A Dao lợi dụng, chứng minh nhị ca có giá trị, ta cam tâm tình nguyện.”
“Nhị ca!” Kim Quang Dao thẹn quá thành giận, hơi cao giọng rít.
“Được rồi, nhị ca không đùa với đệ nữa. A Dao, kế tiếp đệ tính toán thế nào?”
Vừa nhắc đến chính sự, ánh mắt Kim Quang Dao liền sắc bén lên:
“Trước khi đến gặp Nhiếp Hoài Tang đệ đã thu được tin tức, thế nên đệ tương kế tựu kế. Tiên môn bách gia đương nhiên không thể chỉ dựa vào một lá thư mà định tội đệ, nhưng cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này, chắc chắn sẽ đi xác minh tình huống. Tất cả chứng cứ đệ đã an bài người tiêu hủy hết, hơn nữa đệ đã bày sẵn lưới phía sau, vừa lúc có thể chờ xem tiên môn bách gia kẻ nào có dị tâm, tự mình nhảy vào, một lưới bắt hết.”
“Vậy đệ làm mình bị thương, là vì chờ lúc tin đệ trúng độc bị thương truyền ra, tiên môn bách gia lại tìm không thấy xác thực chứng cứ, tất nhiên sẽ hoài nghi có người ở sau lưng cố ý làm loạn, lá thư đó chỉ là một tờ giấy, kể cả sau này có chứng cứ xuất hiện, cũng sẽ bị hoài nghi là có người cố ý tạo giả.”
“Đúng vậy. Đệ trúng độc bị thương ở địa bàn Nhiếp thị, Nhiếp thị sẽ thành mục tiêu hoài nghi đầu tiên, Nhiếp Hoài Tang ốc còn không mang nổi mình ốc, tất nhiên cũng chẳng còn tinh lực mà tính kế đệ. Nhị ca, đệ không muốn nhường lại vị trí tiên đốc. Đệ trăm cay ngàn đắng đi đến một bước này, chỉ cần trúng độc một lần là có thể giải quyết vấn đề lá thư của Nhiếp Hoài Tang, còn có thể bắt được kẻ hai lòng. Nhị ca, đệ không thiệt. “
“A Dao, về sau đừng làm như vậy nữa. Đệ biết không, lúc đến Bất Tịnh Thế nhìn thấy đệ ngã trong vũng máu trên đất, ta lần đầu tiên biết cái gì là sợ hãi, ta thật sự sợ cứ như vậy mất đi đệ.”
“Nhị ca, thực xin lỗi, kỳ thật cũng coi như đệ tính kế huynh. Đệ biết sau khi huynh nhận được bức thư kia chắc chắn sẽ đến tìm đệ đối chất, nhưng đệ cần thời gian tới bố trí ván cờ này, cũng không muốn nhìn thấy thất vọng trong mắt huynh, cho nên đệ đã tính toán kỹ thời gian.”
“A Dao không sợ ta không đến kịp sao?”
Kim Quang Dao cười với Lam Hi Thần:
“Thế thì chính là vận mệnh đã như vậy, đệ chấp nhận.”
“A Dao!” Lam Hi Thần giận dỗi quát.
“Lừa nhị ca thôi, đệ ham sống cỡ nào huynh còn không biết sao? Trừ phi chính đệ muốn chết, nếu không đệ sẽ không làm mình mất mạng. Đệ đã sớm an bài người, nếu trong thời gian nhất định huynh không xuất hiện, đương nhiên sẽ có người tới cứu đệ.”
Lam Hi Thần biết Kim Quang Dao nói rất nhẹ nhàng, nhưng nhớ lại tình cảnh ngày đó, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
“Kỳ thật đệ không nghĩ tới nhị ca sẽ trực tiếp đưa đệ về Vân Thâm Bất Tri Xứ.”
“Nhị ca mang đệ về Vân Thâm Bất Tri Xứ, A Dao có vui không? Ta... Ta có phải quấy rầy kế hoạch của đệ rồi không?”
“Không có việc gì, nhị ca ra mặt thông báo cho tiên môn bách gia cũng tốt, như vậy tất nhiên sẽ không có ai hoài nghi tin tức trong bức thư kia, đều cho rằng sau lưng có người dụng tâm kín đáo. Thế nhân đều biết Trạch Vu Quân phẩm tính cao khiết, tiên môn bách gia bọn họ tin tưởng huynh hơn đệ nhiều. Nhị ca, tên tuổi của tiên đốc đệ đây còn không vang dội bằng Trạch Vu Quân huynh.”
“Vậy sau này tên tuổi của nhị ca đều tặng cho đệ dùng.”
“Nhị ca sẽ không sợ đệ lấy danh hào Trạch Vu Quân làm ác sao?”
“Ta đây cũng nhận. Nếu nhị ca thanh danh không tốt, chỉ có thể tới Kim Lân Đài cậy nhờ A Dao thôi. Đến lúc đó đành phải phiền toái tiên đốc thu lưu ta.”
“Được, đến lúc đó Trạch Vu Quân ở lại Kim Lân Đài làm hầu cận bưng trà rót nước bên cạnh ta đi.”
“A Dao, kỳ thật hầu cận này còn có một kỹ thuật phi thường đặc biệt. Tiên đốc đại nhân có muốn thử trước xem, kỹ thuật của người này có đủ tốt không?”
Kim Quang Dao thẹn thùng một hồi, lại hơi hơi thẹn quá thành giận, gắt:
“Nhị ca, chúng ta đang nói chính sự đấy!”
“Nhị ca cảm thấy loại quan hệ này, về sau là đại sự cả đời, cũng là chính sự. A Dao, ta nói kỹ thuật đặc biệt là chỉ vũ lực cao cường, có thể bảo hộ đệ, đệ tưởng ta đang nói cái gì?”
Lam Hi Thần thấy Kim Quang Dao sắp tức giận ra mặt, vội vàng nghiêm trang nói:
“Khụ khụ, A Dao, ban đầu đệ định cuối cùng nói cho ta những việc này thế nào? Hay là chuẩn bị gạt ta cả đời?”
“Đệ vốn dự tính xử lý tốt mọi chuyện xong sẽ mời huynh lên Kim Lân Đài... cộng tình.”
“A Dao, chẳng lẽ đệ không biết nếu người sống cộng tình, người bị cộng tình nhất định phải hoàn toàn tin tưởng người cộng tình, như vậy linh hồn mới có thể cộng minh, hơn nữa nếu người cộng tình có lòng khác... A Dao, đệ tin tưởng ta đến vậy sao? Không sợ ta làm chuyện gì thương tổn đệ hay sao?”
Lam Hi Thần nghe Kim Quang Dao nói thế, bước lên ôm chặt lấy hắn.
“A Dao, tâm phòng người không thể không có.”
“Đệ tin tưởng nhị ca.”
“A Dao, thi thể của đại ca...”
“Nhị ca yên tâm, đệ đã sớm an bài rồi. Đệ không phát rồ đến vậy, bằng không năm đó đệ đã không chỉ phanh thây trấn áp hắn, hủy thi diệt tích mới là biện pháp tốt nhất. Nếu năm đó đệ và Thành Mỹ cùng nhau đem thi thể đại ca đốt thành tro tàn, e rằng không ai có chứng cứ chứng minh là đệ làm.”
“Tâm địa của A Dao vẫn luôn rất thuần lương, chỉ là thế đạo bất công với đệ mà thôi.”
“Nhị ca, kỳ thật lần này bố cục đệ cũng hy vọng có thể dẫn rắn khỏi hang, chẳng qua hy vọng không lớn, nếu có thì là tin mừng ngoài ý muốn, nếu không có thì cũng không sao. Không dám quang minh chính đại xuất hiện, chứng minh ở ném chuột sợ vỡ bình, sau chuyện này chỉ sợ sẽ trốn sâu hơn, không có nguy hiểm gì quá lớn.”
“Ý của A Dao là, sau lưng Hoài Tang còn có người khác? Ngẫm lại thì, sau khi đại ca hạ táng mới biến thành hung thi, còn đi từ Thanh Hà đến Lan Lăng, điểm này quả thực rất khả nghi. Nhiếp thị hẳn có kinh nghiệm rất phong phú để trấn an người chết vì đao linh nhập thể thế này, vậy mà đại ca sau đó lại biến thành hung thi, hơn nữa còn là hung thi cực kỳ lợi hại, chắc chắn không phải chuyện Hoài Tang có thể làm được một mình. Xem lại bộ dáng của Nhiếp trưởng lão, chứng minh trong Nhiếp thị biết việc này không nhiều lắm, có lẽ Hoài Tang căn bản không dám cho những người khác của Nhiếp thị biết, dù sao đại ca cũng đã từng là tông chủ Nhiếp thị. A Dao hoài nghi của đệ rất có khả năng. Có thể vận chuyển xa như thế, giấu diếm được mọi người bày ván cờ lớn như vậy, một mình Hoài Tang chỉ sợ rất khó, chắc chắn là có thế lực nào hợp tác với nó rồi. Ngay cả thi thể của đại ca mà Hoài Tang cũng dám lấy ra cho người ta luyện hóa, thật là... mất tâm trí.”
“Nhị ca nói không sai, phương diện này thành tựu của Ngụy công tử đã xem như vô cùng lợi hại, nhưng ngay cả Quỷ tướng quân Ôn Ninh hắn luyện ra cũng không bằng khối hung thi đại ca đây. Nếu Hoài Tang có năng lực có thể luyện ra hung thi đại ca lợi hại như vậy, nó cần gì phải ngụy trang thành một kẻ hỏi một không biết ba suốt mười mấy năm? Đệ đã lấy việc sau khi đại ca hạ táng lại biến thành hung thi ra thử Hoài Tang. Nó vẫn luôn lảng tránh vấn đề này, chứng minh nó biết đại ca vì sao lại biến thành như vậy, chột dạ. Hơn nữa nó cũng không biết cách khống chế hung thi, bằng không lần này nó sẽ không bị thương. Kỳ thật lần này nó bị thương là do quân cờ đệ cho chôn trong Quan Âm trong miếu thử, phát hiện nó cũng chưa tu luyện công pháp lợi hại. Đệ an bài người chuyên môn điều tra kẻ sau lưng Hoài Tang, không có kết quả gì mấy, nhưng cũng vừa lúc nghiệm chứng, thế lực sau lưng chỉ sợ che dấu rất sâu.”
“A Dao, ta cảm thấy khối hung thi đại ca này lợi hại như thế, không phải loại bình thường có thể luyện ra được, ít nhất kẻ luyện hung thi này nghiên cứu phương diện này không thấp hơn Ngụy công tử, có lẽ còn mạnh hơn... Chẳng lẽ thật sự là dư nghiệt của Ôn thị?”
“Nhị ca, đệ hoài nghi chưa chắc là dư nghiệt Ôn thị, bởi vì năm xưa Ôn Nhược Hàn của Kỳ Sơn Ôn thị cũng không lợi hại đến vậy, hơn nữa lúc trước đệ nằm vùng ở Bất Dạ Thiên cũng không thấy ai lợi hại hơn thế. Loại thiên phú dị bẩm như Ngụy công tử đây, dù sao cũng là thế gian khó tìm. Vả lại nếu thật sự là dư nghiệt Ôn thị, hẳn phải hận thấu xương kẻ đã từng giết chết Ôn Nhược Hàn là đệ đây, phương pháp tốt nhất để giết chết đệ, chẳng lẽ không phải là luyện thêm vài hung thi lợi hại tương tự sao? Lúc ấy cùng nhau xông lên, chỉ sợ đệ chưa đợi Thành Mỹ khống chế được hung thi thì đã bị xé nát rồi.”
“Ý A Dao là, kẻ phía sau này không muốn lấy mạng đệ, ít nhất lúc ấy không muốn đệ chết?”
“Đúng vậy, đệ suy đoán kẻ sau lưng này ngay từ đầu đã không muốn mạng của đệ, mà là muốn đệ bị quản chế tại đây, làm Nhiếp Hoài Tang có thể xác định cái chết của đại ca có liên quan đến đệ, là để bọn họ có thể hợp tác sâu hơn một bước. Hơn nữa nói không chừng kẻ sau lưng này ban đầu là muốn hợp tác với đệ cũng nên, dù sao đệ đã là tiên đốc, chỉ là quan hệ của đệ với nhị ca quá tốt, quan hệ giữa Kim Lăng và Giang Trừng cũng càng ngày càng tốt, Kim Lam Giang ba nhà kết minh càng ngày càng khăng khít.”
“Cho nên lấy lui làm tiến, Hoài Tang kỳ thật là lựa chọn tốt nhất.”
“Đúng vậy. Tông chủ của một trong tứ đại thế gia, linh lực thấp kém, dễ dàng khống chế, mà quan trọng nhất là, Nhiếp Hoài Tang hận đệ thấu xương. Nếu chúng ta đều không gặp giấc mộng biết trước tương lai này, dựa theo phương hướng phát sinh trong Quan Âm miếu, sau khi đệ chết, trong mấy đại thế gia, người có khả năng được đề cử thành tiên đốc đời kế tiếp nhất chính là Nhiếp Hoài Tang. Lan Lăng Kim thị thì Kim Lăng tuổi nhỏ; Vân Mộng Giang thị thì Giang Trừng tính tình nóng nảy, hắn đắc tội người của tiên môn bách gia cũng không ít hơn đệ bao nhiêu; Cô Tô Lam thị thì huynh tự bế quãng đời còn lại, Vong Cơ không am hiểu bày mưu lập kế; chỉ có Thanh Hà Nhiếp thị là có thể nhân cơ hội này làm vài chuyện, sau đó cho người khuếch đại thổi phồng truyền bá ra, cộng thêm sai người bôi nhọ đệ một chút. Dù sao đệ thành lập vọng đài gây tổn hại đến ích lợi của thế gia, tiên môn bách gia có một đống kẻ hận đệ.”
“Lúc này Hoài Tang chỉ cần từ sau lưng đi đến trước mặt mọi người, hứa hẹn một vài ích lợi cho thế gia, lại tổ chức vài công việc, chỉ cần nó không làm lỡ gì, người khác sẽ cảm thấy lúc trước nó vẫn luôn như vậy là bởi vì A Dao chèn ép.”
“Nhị ca với đệ nghĩ giống nhau. Tình hình cụ thể phát sinh trong Quan Âm miếu, đệ nghĩ Vong Cơ và Ngụy công tử chắc chắn sẽ không nói ra; cho dù Kim Lăng nói là Nhiếp Hoài Tang đứng sau lưng tính kế đệ, người khác cũng sẽ không quan tâm; mà với tính tình của Giang Trừng thì khinh thường nói ra bên ngoài; còn nhị ca lại bắt đầu tự bế quan, không hỏi chuyện nhân gian.”
“Mặt khác, người trong tiên môn cũng sẽ không biết quan hệ của chúng ta có thay đổi, như thế Hoài Tang có thể danh chính ngôn thuận, dưới sự tiến cử của tiên môn bách gia trở thành tiên đốc đời kế tiếp.”
“Thế nên nhị ca, huynh nói xem, Hoài Tang đây chẳng phải là lựa chọn tốt nhất sao? Còn việc Hoài Tang và kẻ sau lưng đến tột cùng là ai ở tính kế ai, sau này ai được lợi hơn, vậy phải xem Nhiếp Hoài Tang rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh. Hiện tại thiên hạ thái bình, đệ kỳ thật càng lo lắng Tu Chân giới sẽ bởi vậy mà một lần nữa xuất hiện biến cố, rốt cuộc quyền lực là thứ này sẽ khiến người mê muội. Chẳng hạn như đệ hiện tại rất thích vị trí tiên đốc này, có đôi khi sẽ nghĩ đến những kẻ đó, sau lưng thì đệ, trước mặt lại phải ngụy trang thành rất tôn kính đệ. Nhị ca, huynh nói xem, có phải đệ xấu lắm không?”
Lam Hi Thần không trả lời vấn đề của Kim Quang Dao, mà nghiêm trang hỏi ngược lại:
“Khụ khụ, A Dao hoài nghi gì với người phía sau chưa?”
“Nhị ca, biết hay không cũng đâu còn quan hệ gì nữa. Dù sao hiện tại Hoài Tang đã không còn là uy hiếp với đệ, chúng ta hà tất nhất định phải biết hết rõ ràng mọi việc. Loại tiểu nhân không dám xuất hiện chính diện này, huynh biết đấy, đệ luôn luôn không thèm để ý. Huống hồ, chẳng phải nhị ca vừa mới nói về sau sẽ bảo hộ đệ sao?”