Nếu Kim Quang Dao Biết Kết Cục Của Mình

Chương 7: Chương 7




Lam Hi Thần nghe được lời trêu ghẹo của Kim Quang Dao, khóe miệng cong lên, vươn tay nói.

“Đa tạ A Dao cho nhị ca cơ hội này, đương làm hộ hoa sứ giả một hồi.”

Kim Quang Dao nhìn bàn tay ngọc vươn ra trước mắt, trên mặt hiện lên nụ cười hơi hơi mê hồn, đặt tay vào trong tay đối phương: “A Dao đành nhờ ơn nhị ca!”

Kim Quang Dao cùng Ngụy Vô Tiện đi theo phía sau huynh đệ Lam thị, cùng nhau bước vào kết giới bao quanh tòa thành ăn người, chỉ thấy bên trong oán khí nồng đậm, ánh sáng mập mờ.

Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ cánh tay Kim Quang Dao, đưa cho hắn một viên đan dược, ý bảo hắn ăn vào.

Kim Quang Dao mỉm cười, không tiếng động mở miệng trả lời Ngụy Vô Tiện: “Đa tạ.”

Nhìn Lam thị song bích chiến đấu với tà túy đằng trước, Kim Quang Dao cùng Ngụy Vô Tiện đứng một góc phía sau nói chuyện phiếm.

“Ngụy công tử có biết phương pháp tụ hồn không?”

“Liễm Phương Tôn muốn tụ hồn thế nào?”

“Tàn hồn.”

“Nát đến mức nào?”

“Tan nát.”

Kim Quang Dao cùng Ngụy Vô Tiện một hỏi một đáp xong, sửng sốt phát hiện vấn đề của mình và đối phương đều rất đơn giản, hai người đều nở nụ cười.

“Nếu đã tan nát vô cùng, chỉ sợ ta không có cách nào, nhưng tình huống cụ thể vẫn phải tận mắt trông thấy mới biết chắc được. Kỳ thật lời đồn đại về ta trên phố đa phần đều là khuếch đại, Liễm Phương Tôn sẽ không tin cả chứ?”

“Mọi tin đồn đều sẽ không vô căn cứ, tài năng trời phú của Di Lăng lão tổ ở phương diện này không ai có thể phủ nhận. Ngụy công tử hôm nay không làm được, không có nghĩa sau này cũng không làm được.”

“Sống lại một đời, ta đã không định tu luyện đạo này nữa rồi. Hiện giờ thân thể này tuy tư chất không đủ, nhưng vẫn có thể tu luyện. Cầu độc mộc đi mệt rồi, vẫn là đường lớn dễ đi hơn, ít nhất người nhiều, không đến mức luôn bị xa lánh.”

“Kỳ thật tu hành ở chỗ tu tâm, mà không phải thuật pháp, tất cả chỉ là thành kiến của đại đa số người đối với số ít người mà thôi.”

“Liễm Phương Tôn đã là tiên đốc, không ngờ vẫn còn có cảm khái như vậy.”

“Tiên đốc ta đây kỳ thật cũng không thấy uy phong bao nhiêu, ngược lại phải thận trọng từng bước đi, bởi vì người cả thiên hạ đều đang nhìn vào, đi nhầm một bước, sẽ là vạn kiếp bất phục. Loại cảm giác này, Ngụy công tử hẳn là có thể hiểu. Chẳng qua hiện tại vẫn phải chúc mừng Ngụy công tử, ít nhất từ giờ trở đi, sau lưng có Vong Cơ có thể dựa vào.”

“Sau lưng Liễm Phương Tôn không phải cũng có Trạch Vu Quân sao? Ta hiện tại ngay cả thân phận của chính mình cũng không dám tùy ý bại lộ, nào so được với tiên đốc đại nhân ngài.”

Kim Quang Dao không đáp lời Ngụy Vô Tiện, trong ánh sáng nhạt dịu dàng nhìn về phía Lam Hi Thần, tươi cười trên mặt mang theo chua xót nhàn nhạt không ai hiểu, ánh mắt cũng có kiên định không ai biết.

Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ tạm thời trấn trụ oán khí của một đao linh xong, Lam Hi Thần dùng một ánh mắt ra hiệu cho Lam Vong Cơ, hai người đồng thời kéo tay Kim Quang Dao và Ngụy Vô Tiện ra khỏi tòa thành ăn người.

“Nơi này đao linh quá nhiều, hơn nữa lệ khí quá nặng, thi thể cũng gần như đều là đột tử đã phát sinh thi biến, ta và Vong Cơ sợ tiếp tục sẽ xuất hiện nhiều hung thi hơn. A Dao, đệ và Ngụy công tử đều linh lực không mạnh, không thể dùng linh khí hộ thể thời gian dài, ở bên trong lâu dễ tổn hại đến thân thể.”

“Vậy nhị ca có cách giải quyết không? Kết giới này chỉ sợ chống đỡ không được bao lâu, nếu bị phá, người dân Thanh Hà sẽ chịu khổ.”

“Hiện giờ chỉ có thể tạm thời trấn áp, nghĩ cách từ từ độ hóa.“. truyện ngôn tình

“Hết thảy nghe nhị ca. Không bằng sau khi trấn áp xong, để Lan Lăng Kim thị bỏ vốn lập miếu thờ ở phụ cận, cho Hoài Tang an bài cao tăng ngày ngày đêm đêm tụng kinh niệm phật độ hóa, cho dù cuối cùng không thể độ hóa, ít nhất cũng có thể khôi phục bình tĩnh.”

“A Dao nói có lý, nơi này dù sao cũng là địa giới Thanh Hài, cao tăng vẫn nên để Nhiếp thị an bài cho thỏa đáng. Có điều đến lúc đó bỏ vốn vẫn nên hỏi xem Hoài Tang có cần hay không trước. Hoài Tang tuổi đã không còn nhỏ, A Dao không cần lo lắng quá nhiều, Lan Lăng Kim thị phải tiêu phí không ít, đệ cũng không dễ dàng.”

“Được, mọi việc nghe nhị ca.”

Mấy ngày kế tiếp, Kim Quang Dao phụ trách cung cấp nguyên liệu vật tư, Lam Hi Thần mang theo Lam Vong Cơ với Ngụy Vô Tiện cùng nhau trấn áp hung thi và đao linh trong tòa thành ăn người.

Kim Quang Dao nhìn trưởng lão Nhiếp thị đột nhiên xuất hiện ở chỗ mình, biết hẳn là Nhiếp Hoài Tang tỉnh lại.

“Nhiếp trưởng lão, sao lại rảnh rỗi tới đây?”

“Tiên đốc, tông chủ tỉnh rồi, bảo ta tới mời ngài đến Bất Tịnh Thế.”

“Hoài Tang bảo trưởng lão chỉ mời một mình ta, hay là cả nhị ca nữa?”

“Tông chủ nói... chỉ mời tiên đốc.”

“Được, vậy đi thôi.”

Vào nhà ở liền thấy Nhiếp Hoài Tang đang nửa nằm nửa ngồi trên giường dưỡng thương, Kim Quang Dao tìm cái ghế ngồi xuống, rót cho mình một ly trà, hai bên đều không mở miệng nói chuyện.

Một lát sau, rốt cuộc Nhiếp Hoài Tang nhịn không được trước mở miệng trào phúng:

“Tam ca, thật thủ đoạn!”

“Hoài Tang cũng không kém.”

“Không bằng tam ca.”

“Ta biết.”

Nhiếp Hoài Tang nghe Kim Quang Dao không biết xấu hổ trả lời, mặt nhăn nhó một chút.

“Tam ca trở thành tiên đốc rồi, xem ra làm chuyện trái với lương tâm đều không sợ.”

“Tất nhiên không sợ, bởi vì ta không cảm thấy khi đối mặt với Nhiếp thị, ta có chỗ nào mà phải đuối lý?”

“Tam ca đối mặt với đại ca cũng không sợ hãi sao?”

“Hoài Tang cảm thấy thế nào?”

“Tam ca có thể nói cho ta biết, làm sao ngươi phát hiện ta đang bày cục không?”

“Ngươi đoán xem!”

“Kim Quang Dao, đã xé rách da mặt rồi, ngươi cần gì phải ở tiếp tục diễn kịch!” Nhiếp Hoài Tang nghe Kim Quang Dao trả lời, một búng máu trào lên trong họng, rít lên với Kim Quang Dao.

“Hoài Tang xác định dám để cho người trong thiên hạ biết Thanh Hà Nhiếp thị ngươi trở mặt với Lan Lăng Kim thị cùng tiên đốc Kim Quang Dao ta đây sao? Không bằng để tam ca giúp ngươi gửi công văn đi báo cho tiên môn bách gia nhé.”

“Ha hả, xem ra tam ca đã tính chắc hiện giờ Nhiếp thị không dám trở mặt với Lan Lăng Kim thị. Tam ca, ngày ngày đeo mặt nạ mà sống, không mệt à? Ngươi sẽ không sợ đại ca sống lại đi tìm ngươi báo thù sao? Hoặc là tam ca không sợ ta đem tin tức ngươi cưới chính muội muội của mình, còn giết chính con mình, giết chính phụ thân mình, nói cho người trong thiên hạ sao?”

“Nhiếp Hoài Tang, nếu ngươi thật sự có chứng cứ rõ ràng, chỉ sợ ngươi đã sớm nói cho tiên môn bách gia rồi, cần gì phải ở sau lưng tính kế khắp nơi chỉ để bức ta tự loạn đầu trận tuyến chứ? Đúng là ta ngày ngày đeo mặt nạ mà sống, nhưng ta làm tiên đốc đứng đầu tiên môn bách gia, Nhiếp Hoài Tang ngươi mười mấy năm qua chẳng phải cũng chỉ dám ở trước mặt ta giả dạng làm một tên hỏi một không biết ba đó sao?”

Kim Quang Dao chậm rãi uống một ly trà.

Nhiếp Hoài Tang nhìn dáng vẻ Kim Quang Dao bình chân như vại, mở miệng nói.

“Tam ca không sợ ta hạ độc trong trà sao?”

“Ngươi không có can đảm như vậy. Nếu ngươi thật sự dám được ăn cả ngã về không, vứt bỏ Thanh Hà Nhiếp thị không màng, thì mười mấy năm qua ngươi hoàn toàn có thể trực tiếp tiếp cận giết ta, không cần đứng sau lưng bố cục lâu như vậy.”

“Tam ca thật là hiểu biết ta.”

“Ngươi quên mất mấy năm ta ở Bất Tịnh Thế kia, mỗi lần ngươi với đại ca ngươi phát sinh mâu thuẫn, ngươi đều tìm ta nói hết, để ta ra mặt giải hòa cho các ngươi sao?”

“Đúng vậy, khi đó mọi người vui sướng biết bao, nhưng vì sao tam ca lại muốn phá hủy tất cả chứ?”

“Bởi vì ta không vui sướng. Nhiếp Hoài Tang, có phải trong mắt huynh đệ Nhiếp thị các ngươi, Kim Quang Dao ta chỉ có thể cả đời làm phó sứ cho Thanh Hà Nhiếp thị các ngươi, mặc cho người khác bài bố thì mới là đúng? Chỉ cần Kim Quang Dao ta bước lên phía trước một bước, chính là sai lầm, chính là không nên, chính là giở trò thủ đoạn đúng không? Dựa vào cái gì?! Chẳng lẽ chỉ bằng các ngươi sinh ra tiên môn thế gia, mà Kim Quang Dao ta nhất định phải vĩnh viễn bị các ngươi đạp dưới chân? Vương hầu khanh tướng, há cứ phải là con dòng cháu giống! Đám đệ tử tiên môn thế gia các ngươi chướng mắt ta, kỳ thật ta cũng chướng mắt các ngươi! Ngươi nói thử xem một đám các ngươi đã vì thế gian này mà làm công tích gì? Đừng nói với ta là trảm yêu trừ ma. Chỉ riêng việc mấy đại thế gia các ngươi khởi xướng Xạ Nhật Chi Chinh, mang đến thương vong vô số, chỉ sợ một chút công tích kia chưa đủ triệt tiêu tội ác của các ngươi đâu.”

“Tam ca đây là đang coi thường cả Cô Tô Lam thị của Hi Thần ca?”

“Nhị ca đương nhiên bất đồng. Nhị ca tuy xuất thân thế gia, lại ôn nhuận như ngọc, phẩm tính cao khiết, có thể nói là tấm gương cho tiên môn bách gia. Cô Tô Lam thị vẫn luôn dạy học và giáo dục, vốn là công đức vô lượng, Hoài Tang cũng từng đến Vân Thâm Bất Tri Xứ cầu học đấy thôi. Nhưng Thanh Hà Nhiếp thị ngươi thì khác. Ta chưa bao giờ nghe được một chút công tích nào của Nhiếp thị, chỉ nghe nói trong tòa thành ăn người có vô số người đột tử biến thành hung thi. Ngươi đừng nói với ta những thi thể trong đó đều là các ngươi bỏ tiền ra mua, lúc trước Nhiếp trưởng lão đã nói hết với ta rồi.”

“Tam ca, ngươi sẽ không sợ ta phơi bày gương mặt thật của ngươi cho Hi Thần ca thấy sao? Sẽ không sợ ta nói cho huynh ấy biết đại ca là ngươi lập kế giết hại sao?”

“Ngươi có thể đi thử xem? Nhiếp Hoài Tang, kỳ thật chính ngươi cũng ở sợ hãi. So với vạch trần gương mặt thật của ta, ngươi càng sợ nhị ca biết gương mặt thật của ngươi hơn chứ? Còn việc đại ca chết, kỳ thật, Hoài Tang, ngươi cũng có phần đấy!”

“Ngươi đang nói bậy gì đó? Sao ta có thể tiếp tay giết chết đại ca?!”

Kim Quang Dao nhìn Nhiếp Hoài Tang, cười lạnh. Nhiếp Hoài Tang, công tâm không phải chỉ có ngươi biết. Luận tài nói hươu nói vượn, ngấm ngầm giở trò, mưu ma quỷ kế chính là sở trường của Kim Quang Dao ta.

“Bởi vì ngươi không biết cố gắng! Ngươi nhìn xem, người cùng thế hệ với ngươi ai ai cũng là nhân tài, sớm tu luyện thành công kết đan, mà ngươi thì sao?! Chậc chậc chậc, còn không bằng ta đây tu luyện sau. Nhiếp Hoài Tang, ngươi nói ngươi có phải quá vô dụng hay không? Đều là tông chủ, ngươi nhìn Giang Trừng xem. Năm xưa Giang gia sau Xạ Nhật Chi Chinh còn tổn thất nghiêm trọng hơn cả Nhiếp thị ngươi, nhưng hiện giờ thế nhân nhắc tới, có ai không nói một câu Giang tông chủ niên thiếu thành công? Mà nhị ca và ta thì ngươi càng không cần phải so. Nhưng khi người đời nhắc tới tông chủ Thanh Hà Nhiếp thị, chỉ biết nói một câu: Đó chẳng là tên hỏi một không biết ba sao? Ngươi nói đại ca ngươi vì sao đao linh phát tác nhanh như vậy? Có phải bởi vì ngươi thường xuyên không học vấn không nghề nghiệp, làm hắn thường xuyên lửa giận công tâm máu sôi trào, ác tính tuần hoàn mới có thể tăng mạnh lệ khí trong thân thể hắn không? Nếu ngươi khiến hắn yên tâm được một chút, hắn cũng không đến mức phải đến trước mặt ta tìm cảm giác tồn tại, ngày ngày tìm ta gây phiền toái. Kim Quang Dao ta lại không phải thánh nhân Bị đại ca ngươi nhục mạ mẫu thân sau đá xuống Kim Lân Đài lại còn phải mang ơn đội nghĩa với các ngươi hay sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.