Sau khi đến Nhật, Xuân Thiên giúp tôi liên hệ với các bạn đang du học bên này, họ đã giúp tôi tìm ra Chương Tiểu Bồ!
Tôi vui mừng như muốn phát điên, bởi vì không ngờ lại tìm thấy Chương Tiểu Bồ nhanh như thế.
Chương Tiểu Bồ sống ở ngoại ô Tokyo, có điều, bây giờ cô ấy không còn tên là
Chương Tiểu Bồ nữa, khi tôi gặp cô ấy, cô ấy mặc Kimono, cúi mặt cụp mắt chào tôi, hoàn toàn giống phong cách của người Nhật Bản, cô gái tạo ra
trào lưu nhuộm tóc đỏ năm đó không còn nữa.
Chương Tiểu Bồ lúc này tên là Noriko.
Chúng tôi ngồi đối diện với nhau, trước mặt là một cốc trà xanh. Tôi không
quen ngồi chiếu Tatami của Nhật, nhưng lại cảm nhận được sự bình yên của miền quê Nhật bản, là cái gì, khiến cô ấy rửa tay gác kiếm trở thành
một người như bây giờ?
Hai năm trôi qua, mọi sự đều thay đổi, bãi biển nương dâu.
Chương Tiểu Bồ đến Nhật, đầu tư tiền vào quay một bộ phim Nhật, kết quả là bị
người ta lừa, cả món tiền lớn mất sạch, cô ấy phải vừa đi học vừa đi
làm. Không có tiền, Chương Tiểu Bồ không thể trả được tiền thuê phòng và điện nước, cuộc sống khó có thể duy trì, lại không chịu quay về, sống
lang bạt đầu đường xó chợ, tất cả những gì có giữa cô ấy và Thẩm Gia
Bạch dường như đã là chuyện của kiếp trước rồi! Cô ấy đã từng nhờ bạn bè chuyển lời tới anh, hãy quên cô đi, cô coi thường anh!
Bởi vì chỉ có thể nói như thế, cô ấy mới có thể khiến anh chịu từ bỏ!
Một người khi trái tim đã nguội lạnh, mới có thể bắt đầu một tình yêu mới.
Phương thức tốt nhất dành cho tình yêu đấy chính là lấy độc trị độc.
Cô ấy vốn cũng đã từng nghĩ tới chuyện quay về! Nhưng lại cho rằng đã đến
mức này rồi, không còn mặt mũi nào quay về nữa, hơn nữa, trái tim của cô ấy đã chết rồi.
Cuối cùng Chương Tiểu Bồ đến một vài quán bar và phòng trà để hát, giọng cô rất khá, nhưng đàn ông Nhật bản không chỉ
muốn cô hát, còn muốn cô cởi quần áo, còn muốn cô ngủ với họ, đương
nhiên, như thế thì kiếm tiền rất nhanh.
Không lâu sau, Chương Tiểu Bồ sa ngã.
Lúc đó, cô ấy gặp Sakai.
Sakai rất thích cô, bởi vì cô có phong thái cổ điển của con gái phương Đông,
còn Chương Tiểu Bồ đã chán ngấy cuộc sống nhơ nhuốc này rồi, hơn nữa,
Sakai có tiền, thế là, cô quyết định lấy anh ta.
Ai đó đã từng nói: Khi trái tim của người con gái đã chết, sẽ rất dễ dàng quyết định kết hôn.
Giây phút cô quyết định kết hôn, trong lòng Chương Tiểu Bồ rất bình tĩnh.
Đúng thế, quên hết tất cả.
Làm lại từ đầu.
Làm một người vợ hiền, cụp mắt cúi mặt, quên đi tình yêu, quên đi Thẩm Gia Bạch!
Khi cô quyết định kết hôn, Thẩm Gia Bạch đang tìm cô như muốn phát điên khắp Nhật Bản.
Khi anh tìm thấy cô ấy, cô ấy đã là gái có chồng.
Họ nhìn nhau, sắc mặt Chương Tiểu bồ tĩnh lặng như nước, giống hệt như
tiếp đón tôi, ngồi đối diện với Thẩm Gia Bạch, nói: Chào ông, mời dùng
trà.
Thẩm Gia Bạch không tin, chạy lại lắc lắc gọi cô, nhưng,
trái tim cô ấy đã tĩnh lặng như nước, người phụ nữ có khuôn mặt trầm
tĩnh đó nói: Xin lỗi, tiên sinh, tôi không thể tiếp xúc với ông được
nữa.
Lần gặp cuối cùng, họ đối mặt với nhau, không có gì để nói, lúc này, cho dù có trăm ngàn điều muốn nói, nhưng nói với ai đây?!
Cô ấy nói với anh: Hãy quên em đi.
Cô ấy đã nói với anh: Có thể còn có người hợp với anh hơn em!
Chương Tiểu Bồ lúc này trái tim như bị dao cắt! Đúng thế! Người đối diện với
cô đã từng là người cô yêu, anh và cô đã từng có nhiều kỉ niệm, nhưng
bây giờ, cô là gái đã có chồng, sao có thể chạy tới gẫn gũi với anh? Sao có thể?
Khi Thẩm Gia Bạch đi ra ngoài, Chương Tiểu Bồ cất tiếng gọi anh trong lòng, nhưng, Thẩm Gia Bạch không quay đầu lại!
Chương Tiểu Bồ chạy đuổi theo tới cửa, nhìn Thẩm Gia Bạch biến mất, cô biết,
đời này, người con trai mà cô yêu nhất kia, lần này, thật sự, thật sự
rời xa cô rồi!
Còn duyên phận, đôi lúc, thật nông, nông tới mức
chỉ đủ để yêu một chút một chút đó thôi, khi cô thật sự yêu một người
đàn ông, thì cô lại phát hiện ra, cô sắp mất anh!
Tình này đáng nhớ, tình này đáng nhớ!
Cô ấy không nhắc đến tên tôi, không nói ra bí mật to lớn được cất giữ
trong tim, Chương Tiểu Bồ nói, nếu tôi và Thẩm Gia Bạch có duyên, thì
sớm muộn gì chúng tôi cũng gặp nhau, sớm muộn gì cũng sẽ nói ra, sự tự
tôn cuối cùng này cô ấy vẫn giữ lại cho riêng mình.
Còn lúc này,
Chương Tiểu Bồ ngồi trước mặt tôi nói với tôi rằng, Tịch Hạ, người mà
Thẩm Gia Bạch yêu không phải là mình, anh ấy yêu người con gái trong
thư! Bởi vì anh ấy từng nói, người con gái đó mới là người con gái trong mộng của anh ấy, còn mình, đã phụ lòng anh ấy.
Anh ấy đã đi đâu? Anh ấy có nói là đi đâu không?
Chương Tiểu Bồ trả lời: Không, anh ấy nói có thể sẽ ở lại Nhật, cũng có thể sẽ về.
Tôi lại thở dài, tôi biết, tôi và Thẩm Gia Bạch lại một lần nữa lỗi hẹn rồi.
Cũng có thể tình yêu là như thế, bạn luôn cho rằng bạn rất yêu anh ấy, kết
quả tình yêu chỉ là cái bóng của chính mình, bạn luôn cho rằng bạn không yêu anh ấy, còn anh ấy lại như cái bóng luôn song hành với bạn.
Không sớm một bước, không muộn một bước, khi tôi đến Nhật Bản, Thẩm Gia Bạch vừa rời xa Chương Tiểu Bồ được ba ngày.
Không ai biết anh đi đâu, với tính cách của anh, lang thang suốt đời cũng
chưa biết chừng, anh từng nói trong thư rằng, rất thích làm một người
lang thang, một người đi đến cùng trời cuối đất thì càng tốt, nếu có một hồng nhan tri kỉ bên cạnh thì càng tốt hơn.
Đấy chính là duyên phận, bạn có thể hận duyên phận không? Có thể trách duyên phận không?
Đang là tháng tư, tôi và Chương Tiểu Bồ đi ngắm hoa anh đào.
Hoa anh đào của Nhật đẹp rực rỡ, chúng tôi đi dưới những gốc hoa anh đào,
cánh hoa lả tả rơi xuống, đậu trên mặt, đậu trên quần áo.
Thế sự, đôi khi thoạt nhìn thì thấy rất tàn khốc, nhưng suy đi nghĩ lại, cũng
là một loại từ bi, chúng tôi sống bên nhau từ nhỏ, cho tới hôm nay,
người con gái ngông cuồng kia đã trở thành một phụ nữ điềm đạm trầm
tĩnh.
Chương Tiểu Bồ đi trước tôi, cô ấy quay đầu lại, sau đó
cười rất tươi, tôi chụp ảnh cho cô ấy, trong ảnh cô ấy vẫn xinh đẹp như
thế, chỉ có điều, vẻ đẹp này đã cách chúng tôi cả bãi bể nương dâu rồi.
Chúng tôi cùng ngẩng đầu, nhìn những cánh hoa anh đào bay bay, giống như tuổi thanh xuân bi thảm của chúng tôi, cũng đã bay xa, không bao giờ còn trở lại được nữa.
Còn trong lòng tôi thầm nói, Chương Tiểu Bồ, bạn
yêu quý, chúc phúc cho cậu, phải, mình thật sự chúc phúc cho cậu, bởi
vì, cậu là duy nhất, cậu xấu, cậu tốt, cũng vẫn là người bạn duy nhất
của mình, mãi mãi là bạn mình, sự quấn quýt từ năm mười sáu tuổi, là sự
si mê cả đời, là mối lương duyên cả một đời!
Chương Tiểu Bồ khẽ
ngẩng đầu, hứng lấy vài cánh hoa, cô ấy nói: Cậu có biết không Tịch Hạ,
đôi khi, cánh của thiên thần cũng sẽ bị gãy! Tại sao tình yêu lại phải
trải qua trăm cay ngàn đắng như thế? Tại sao, tình yêu đầu của một người chỉ như một thứ quả xanh trên cành cây trực rung đã rụng chứ? Tại sao,
chúng ta cứ phải đi tìm đi kiếm một người luôn đứng ở bờ bên kia? Tại
sao, khi mình yêu anh ấy, anh ấy lại không yêu mình, tại sao, khi anh ấy yêu mình, mình lại vừa hay đi ngang qua?
Cậu thấy đấy, đấy mới chính là tình yêu.
Nó lúc nào cũng giống như một đứa trẻ cứng đầu, luôn tìm cách lẩn trốn
cậu, cậu tìm đi kiếm lại và cần nó, kết quả phát hiện người đó chẳng yêu gì cậu, cậu chờ cậu đợi, kết quả chiếc xe đó đã chở người đó đi qua từ
lâu.
Tình yêu trên thế giới này, đâu có thứ gì là đúng lúc, vào
đêm trăng sáng, hoa nở, cậu đi ngang qua, anh ấy cũng ngang qua, kim
phong ngọc lộ tương phùng rồi, sau đó cùng mỉm cười: Thì ra em cũng đang ở đây?
Nghe xong những lời Chương Tiểu Bồ nói, tôi chỉ vỗ vỗ vai cô ấy: Được rồi, đừng buồn bã nữa, hãy cố gắng sống cho tốt nhé.
Tôi làm sao biết được những ý tứ mà cô ấy muốn nói trong đó!
Tôi làm sao biết được!
Cuối cùng khi chia tay, Chương Tiểu Bồ nhìn hoa anh đào bên ngoài cửa sổ
nói, Tịch Hạ, nếu có kiếp sau, chúng ta đổi cho nhau nhé, cậu làm Chương Tiểu Bồ, mình làm Tịch Hạ, mình nợ cậu, mình sẽ trả cho cậu… bởi vì,
mình có lỗi với cậu!
Chúng tôi khẽ nắm chặt tay nhau, nước mắt
tuôn rơi, tôi nói: Nếu có kiếp sau, mình vẫn làm Tịch Hạ, mình nguyện bị phụ, bởi vì, chúng ta là bạn!
…
Visa của tôi cũng đã hết hạn, không thể ở lại Nhật thêm được nữa, tôi gọi điện cho Xuân Thiên nói: Em sẽ về, hãy đợi em.
Đúng, tôi nên quay về thôi, từ khi bắt đầu trả lời lá thư đó, tôi đã luôn
đuổi theo tình yêu trong mộng của mình, nhưng đến cuối cùng, tôi đang
đuổi theo cái gì, tôi đang chạy theo cái gì?
Tôi chỉ còn lại một trái tim với vô vàn vết thương!
Chiếc đồng hồ trên cổ tay tích tích tắc tắc, mỗi lần tôi nghe thấy tiếng kêu
của nó, tôi liền nhớ tới những lời Xuân Thiên nói: Mỗi phút mỗi giây của tình yêu là mỗi phút mỗi giây anh nhớ em.
Còn tôi và Xuân Thiên, coi như có duyên phận kiếp này.
Từ lúc đâm vào tôi cho tới khi đến thành phố A tìm tôi, thêm cả lần đầu
tiên tiếp xúc thân mật, thậm chí nụ hôn đầu vô tâm, thật chí hết lần này tới lần khác đi mua vé tàu cho tôi, tôi trẹo chân anh đến Thượng Hải
đón tôi về, sang Anh tìm tôi… nghĩ đi nghĩ lại, những lần tiếp xúc của
tôi và Xuân Thiên nhiều hơn giữa tôi và Thẩm Gia Bạch biết bao nhiêu!
Tôi và Thẩm Gia Bạch là hai đám mây trên trời, lững lờ trôi, nhưng không bao giờ chạm vào nhau.
Tôi và Xuân Thiên, lúc nào cũng chắc chắn, cẩn thận, lúc nào cũng ở dưới
mặt đất, những lời anh nói, những việc anh làm - từng thứ từng thứ một
lướt qua tâm trí của tôi.
Tôi không thể ở lại Nhật Bản dù chỉ là một phút nữa!
Đúng thế, tôi phải về nước thôi.
Tôi phải đi tìm Xuân Thiên.
Trước khi lên máy bay, tôi nhắn tin cho anh: Anh yêu, hãy đợi em, em sẽ là cô dâu tháng năm của anh!
Khi tôi quyết định sẽ lấy Xuân Thiên, tôi nhận thấy trái tim mình thật bình thản, cứ như là một việc đang treo lơ lửng cả nghìn năm nay rồi cũng có được quyết định cuối cùng, hai mươi tư tuổi rồi, tôi không còn nhỏ nữa, cũng nên lấy chồng thôi! Không, đây không phải là lí do, quan trọng hơn cả là tôi không nên để một người đàn ông yêu tôi phải chờ đợi quá lâu
nữa.
Cũng đã đến lúc kết thúc mối tình đơn phương của tôi rồi!
Cũng nên để tình yêu của người ấy đơm hoa kết trái thôi!
Tôi lên máy bay, nhắm mắt và ngủ, tôi mơ thấy mình kết hôn, hôn lễ làm rất
long trọng, tổ chức ở một nơi rất rộng, bố mẹ tôi và bố mẹ Xuân Thiên
cầm tay tôi và Xuân Thiên, Xuân Thiên lại đỏ mặt, anh hỏi tôi, Tịch Hạ,
em có đồng ý lấy anh không?
Em đồng ý, tôi nói, em thật sự đồng ý.
Em còn yêu Thẩm Gia Bạch không?
Tôi ngập ngừng.
Em còn yêu cậu ta không?
Tôi nghẹn ngào, nhưng tôi vẫn trả lời: Yêu.
Xuân Thiên quay người bỏ chạy, tôi cầm váy, vừa chạy vừa gọi, Xuân Thiên, anh đừng chạy nữa, phía trước có vực sâu đấy.
Còn đang nói, Xuân Thiên rơi xuống vực, tôi “Á” lên một tiếng, sau đó nhìn
thấy tiếp viên hàng không hỏi tôi: Quý khách, cô gặp ác mộng phải không? Sao cô lại khóc?
Tôi khóc, tôi khóc rất thảm, nước mắt ướt hết
cả giấy thấm, khi tôi tỉnh lại, tôi nhìn thấy mặt trời Bắc Kinh, còn
Xuân Thiên, đang đợi tôi ở sân bay.
Cũng may, đây chỉ là giấc mơ. Nếu không, thật thảm biết bao.
Khi tôi đi ra, Xuân Thiên lẳng lặng đứng đó, anh đứng lặng ở đấy.
Tôi từng bước từng bước đi về phía anh, cứ như đi về phía máy quay vậy, tôi vừa đi vừa cười. Xuân Thiên, tôi gọi anh: Anh còn đứng ngẩn ra đấy làm
gì, mau đến đây giúp em mang vali đi.
Bà xã. Anh đột nhiên gọi.
Hả?
Bà xã, anh lặp lại một lần nữa.
Đáng ghét! Tôi hét lên, anh nhấc bổng tôi lên chạy ra ngoài, tôi đập đập vào vai anh nói: Vali, vali!
Đấy, đấy chính là cuộc gặp gỡ của tôi và Xuân Thiên ở sân bay, anh chàng si
tình này, cứ vác tôi như thế, tay kéo vali, sau đó ném vào trong xe, nói với lái xe: Có thể đi thẳng đến Cục Dân chính không? Tôi phải đến để
lấy giấy đăng kí kết hôn!
Anh điên à, chúng ta còn chưa chụp ảnh mà.
Anh chỉ sợ muộn rồi không kịp.
Kịp, kịp.
Vội vàng không ăn được đậu phụ nóng đâu.
Nhưng anh sợ chẳng còn đậu phụ mà ăn ấy!
Còn còn còn! Tôi kéo tai anh nói: Lần này, em không đi đâu nữa, chúng ta
kết hôn rồi sinh con, mua một căn nhà có khu vườn nhỏ dưới chân núi
Hương Sơn, anh trồng cây, em dệt vải, chúng ta làm một đôi vợ chồng hòa
thuận!
Tôi nhìn thấy mắt Xuân Thiên ướt nước, anh lấy ra một
chiếc nhẫn lấp lánh, sau đó đeo vào ngón tay tôi: Lần này, xem em còn có thể chạy đi đâu?!
Tôi gục đầu vào vai anh, Xuân Thiên, em quá mệt quá mệt rồi.
Khi tôi đẩy cánh cửa ra, tôi nhìn thấy căn hộ mới mua của tôi và Xuân Thiên.
Rèm cửa sổ màu trắng, sàn gỗ, bộ sofa màu đỏ, những bức ảnh của tôi được phóng to – từ nhỏ tới lớn, treo ở lối vào.
Xuân Thiên nói, căn hộ này đã có từ một năm trước rồi, có điều, thường chỉ
một mình anh ở, căn hộ này vẫn đang chờ đợi chủ nhân của nó!
Tôi còn có thể nói gì? Chỉ còn biết ném người xuống bộ sofa êm ái, sau đó lấy tay ôm mặt.
Đi đâu tìm được người tốt thế này? Đi đâu có thể tìm được?
Xuân Thiên ôm tôi từ phía sau, chúng tôi cứ lặng lẽ nghe tiếng trái tim của mình đập như thế.
Xuân Thiên nói, Tịch Hạ, nếu em hối hận, vẫn còn kịp.
Anh yêu em, anh nói, chính bởi vì yêu em, cho nên anh có thể bao dung tất
cả, anh không nhẫn tâm nhìn thấy người con gái mình yêu bị tổn thương,
nếu em hối hận, thật sự là vẫn còn kịp.
Lần này, tôi nhẹ nhàng
lắc đầu, sau đó quay người lại nói với anh: Em đã bỏ lỡ rất nhiều lần
rồi, không muốn lỡ thêm một lần nữa.
Đêm đó mặt trăng đỏ nhô lên, Xuân Thiên nói, anh đã nhặt được một bảo bối! Bởi vì, anh vốn không nghĩ tôi lại quay về từ Nhật.
Sự mất đi và có lại đó khiến anh vui sướng muốn phát điên.
Tôi hỏi anh tại sao lại ngốc như thế, anh nói với tôi rằng: Tình yêu vốn đã là một việc ngốc nghếch rồi, nếu tình yêu là một đóa sen, thì, anh
chính là tâm sen đắng ngắt kia, trước sau vẫn chỉ chờ đợi đóa sen đó nở.
Nói rồi, anh khe khẽ nâng cánh tay tôi lên: Ngốc ạ, hình xăm này, anh biết
từ lâu rồi, nếu em muốn mặc áo cộc tay thì em hãy tẩy nó đi, cho dù quá
trình ấy rất đau đớn, nếu em không muốn thì chúng ta sẽ giữ nó lại.
Tẩy, tôi nói, em phải tẩy.
Xuân Thiên đưa tôi đi tẩy.
Cũng giống như năm đó khi tôi xăm nó, quá trình tẩy nó đi cũng rất đau đớn, tôi cắn răng, không khóc.
Cánh tay của tôi đã lại sạch sẽ như cũ, những vết xăm đó không để lại sẹo.
Xuân Thiên ôm tôi nói: Em yêu, anh hi vọng trong trái tim em, hình xăm cũng không để lại sẹo, được không?
Tôi nhìn anh, rồi đưa mắt nhìn ra xa, Thẩm Gia Bạch, anh đang ở đâu? Phải mất bao lâu em mới có thể quên được anh?
Sắp rồi, em sắp thành cô dâu tháng năm.
Thẩm Gia Bạch, anh đang ở đâu?