Chương Tiểu Bồ tiêu hết sạch tiền của Thẩm Gia Bạch rồi mới quay về.
Cô mua nước hoa của Chanel, khi cùng đi dạo trong trung tâm thương mại Mùa Xuân Paris, Thẩm Gia Bạch có cảm giác rất nặng nề, một thứ đồ mà mấy
nghìn tệ, còn trong mắt Chương Tiểu Bồ phát ra những ánh nhìn tham lam
thèm khát, cuối cùng, cô ấy đã chọn lọ nước hoa đó. Lúc trả tiền, Thẩm
Gia Bạch nghĩ đến những tối mùa đông rét mướt đi làm gia sư cho bọn trẻ, thì ra bao nhiêu ngày tích lũy chỉ đáng một lọ nước hoa ngày hôm nay.
Nhưng anh không do dự, chỉ trách mình quá ít tiền.
Cô níu cánh tay anh nói: Con gái ai cũng thích nước hoa, nước hoa là để mê hoặc đàn ông.
Thẩm Gia Bạch mỉm cười, anh đã từng nói, không thích mùi nước hoa quá nồng đậm.
Lẽ nào cô đã quên rồi sao?
Quên thì quên, ai cũng có lúc bị tình yêu làm cho không còn tỉnh táo.
Khi cùng nhau ngồi tàu hỏa về nhà, Chương Tiểu Bồ nói: Sau này, chúng ta
nhất định phải có rất nhiều, rất nhiều tiền, cảm giác có tiền thật
thích, anh đọc tiểu thuyết Hỉ Bảo của Diệc Thư chưa, Hỉ Bảo nói, nếu
không có đàn ông, thì sẽ không có rất nhiều, rất nhiều tiền rồi. Dùng
tiền để nói chuyện tình yêu, thì ra lại có một hương vị khác.
Những lời này khiến Thẩm Gia Bạch cảm thấy không dễ chịu, nhưng anh vẫn tha thứ cho cô.
Khi yêu có thể tha thứ tất cả, đúng hay sai, thậm chí, cảm giác yêu đương mới cũng sẽ che lấp cảm giác yêu đương cũ.
Đến ga tàu, họ hẹn sẽ gặp nhau hàng ngày. Gặp nhau bên bờ biển, ngày nào cũng sẽ gặp.
Chính bởi vì lời hẹn ước này của họ, mà tôi đã gặp Thẩm Gia Bạch.
Đêm giao thừa, khi tôi đang một mình đi lang thang trên bờ biển, tôi đã gặp Thẩm Gia Bạch.
Anh đến đây để đợi Chương Tiểu Bồ, nhưng tôi lại hoàn toàn không biết điều đó.
Chúng tôi đứng ở hai đầu cách nhau khoảng năm, sáu mươi mét, dừng lại.
Đây là người con trai tôi yêu, tôi nhớ, lần đầu tiên đứng riêng với tôi.
Anh đột nhiên cười ngượng ngùng, tâm trí tôi hỗn loạn, loạn đến thế này, trên bờ biển một ngày mùa đông, chúng tôi đứng rất gần nhau, nhưng trái tim lại rất xa nhau, xa đến nỗi tôi đang đứng trước mặt anh, anh cũng
không biết tôi là ai.
Tôi cứ lặng người đứng nhìn như thế.
Ah, anh lên tiếng.
Em là Tịch Hạ phải không? Anh ngập ngừng hỏi, bởi vì không chắc chắn, vì thế, mới ngại ngùng.
Trái tim tôi đau đớn, anh đã quên tên tôi. Tôi nói, Thẩm Gia Bạch, em là Âu
Dương Tịch Hạ, chính là cô gái động vào chiếc khăn và bị anh mắng. Em là bạn thân của Chương Tiểu Bồ.
Nhớ ra rồi, Âu Dương Tịch Hạ.
Anh đến đây để gặp Chương Tiểu Bồ à?
Đúng thế, bọn anh hẹn gặp nhau mỗi ngày ở đây, giờ đã bốn rưỡi rồi, vốn hẹn nhau lúc bốn giờ. Chắc cô ấy có việc.
Đúng vào lúc ấy, di động của Thẩm Gia Bạch đổ chuông.
Anh nói: Biết rồi, em cứ làm việc đi.
Sau đó anh quay lại nhìn tôi nói: Em xem, đúng là cô ấy không đến.
Chúng tôi sóng bước đi bên nhau, trên bãi cát lưu lại hai hàng dấu chân.
Em thích cái gì? Bình thường hay làm gì? Anh hỏi tôi. Giọng chậm rãi.
Nghe kịch, đọc sách, mơ mộng. Tôi nói. Đúng thế, trong thư tôi đã từng nói, tôi thích nghe nhạc, đọc sách và ngồi mơ mộng.
Xem ra con gái cũng tương đối giống nhau nhỉ, Chương Tiểu Bồ nói cô ấy cũng thích nghe kịch, đọc sách và ngồi mơ mộng, em thật không hổ là bạn thân của cô ấy.
Anh yêu cô ấy lắm phải không? Tôi hỏi.
Rất yêu.
Như thế nào?
Anh quay sang nhìn tôi một cái: Như là, nếu không có cô ấy anh không sống được.
Tôi nhìn anh, đây là lần đầu tiên chúng tôi nhìn vào mắt nhau, tôi không
nói thêm được gì nữa, tay chân đã lạnh ngắt, Thẩm Gia Bạch, tại sao anh
lại không biết, người con gái đứng trước mặt anh đây mới là người con
gái anh nhớ nhung trong những lá thư?
Oh, tôi điềm đạm đáp, tình yêu hay thật đấy.
Em đã có người yêu chưa?
Tôi lắc đầu.
Em thích một người con trai như thế nào?
Tôi có thể nói gì đây? Tôi có thể nói tôi thích anh không? Tôi đã nói một
câu nghe rất mùi mẫn: Nhất định phải là một người mà cho dù em có sống
bao nhiêu năm trên thế giới này, có gặp gỡ bao nhiêu chàng trai em cũng
không thể tìm được một ai khác giống anh ấy nữa.
Tôi nhìn vào mắt anh, nhẹ nhàng nói.
Nếu như trên thế giới này có một trăm người yêu anh.
Em sẽ là một trong số đó.
Nếu trên thế giời này có mười người yêu anh.
Em cũng sẽ là một trong số đó.
Nếu trên thế giới này chỉ có một người yêu anh.
Thì người đó chắc chắn sẽ là em.
Nếu trên thế giời này không còn ai yêu anh.
Điều đó có nghĩa là em đã không còn trên thế giới này nữa…
Anh đã vỗ tay khi nghe xong bài thơ của tôi, đồng thời, tôi thấy mắt anh
ươn ướt, khi đọc to bài thơ đó, tôi đã cố gắng để ngăn dòng nước mắt của mình chảy ra, Nếu trên thế giới này không còn ai yêu anh, điều đó có
nghĩa là em đã không còn trên thế giới này nữa! Tôi đã đọc đầy thương
cảm như thế, tình yêu đau đớn như thế!
Đúng thế, cho dù bao nhiêu năm trôi qua, cho dù có gặp bao nhiêu người, anh ấy vẫn chỉ là anh ấy,
em vẫn chỉ là em, điều này đối với tình yêu, quả là một tiên cảnh tuyệt
diệu. Âu Dương Tịch Hạ, có thời gian chúng ta hãy cùng đi chơi.
Đây là lần đầu tiên tôi và anh nói chuyện với nhau, chúng tôi nói về tình yêu, nói về sự vĩnh cửu.
Tôi nói với anh rằng, cho dù trải qua bao nhiêu năm nữa, cho dù có gặp bao
nhiêu người nữa, tôi cũng sẽ không còn gặp được ai như anh. Đáng tiếc,
anh vẫn cho rằng tôi đang nói tới người khác.
Anh chỉ cổ vũ cho câu nói của tôi.
Chúng tôi chỉ ở bên nhau khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ, anh vội vàng bước đi,
gió bên bờ biển thổi mạnh, thổi tung chiếc khăn quàng cổ màu đỏ đó, tôi
đứng sau lưng anh, nước mắt lã chã rơi.
Sau khi anh đi, tôi ngồi một mình bên bờ biển tới tối.
Phải, hôm nay là đêm giao thừa, anh có nhớ lời hẹn ước không?
Có nhớ không?
Còn tôi đã chuẩn bị xong rồi, đúng giờ sẽ xuất hiện, khe khẽ, nặng tình gọi tên anh.
Phút giây giao thừa cuối cùng cũng đến trong tiếng pháo nổ vang trời.
Bốn người nhà tôi ngồi quay lại gói bánh chẻo, bữa tiệc mùa xuân ồn ào,
trái tim tôi giá lạnh. Những tin nhắn của Xuân Thiên được gởi đến liên
tục, lần nào cũng viết một đoạn dài, tôi chỉ lịch sự trả lời một tin:
Chúc anh năm mới vui vẻ. Tôi ghét kiểu mặt dày của anh.
Tiếng chuông báo tin nhắn của anh trai tôi cũng vang lên không ngớt.
Tôi nói: Anh, tin nhắn. Nói xong, định mở tin ra giúp anh.
Đừng có động vào. Anh giận dữ mắng tôi.
Làm gì thế, có gì bí mật chứ?
Bỏ điện thoại xuống, anh nói, anh phải ra ngoài một lát.
Đang đón Tết, con đi đâu? Bố mẹ đều phản đối.
Con ra ngoài một lát, sẽ về ngay.
Anh mặc thêm áo, rồi đi ra ngoài, mẹ nói với theo: Mau về nhé.
Kết quả, cả đêm anh trai tôi không về nhà. Đêm giao thừa trở nên hết sức kì lạ, bố tôi liên tục gọi điện thoại, gọi điện thoại, sắc mặt mẹ để lộ vẻ trắng bệch, còn tôi trong lòng đầy tâm sự.
Chúng tôi trong lòng mỗi người đều có tâm sự.
Mười một giờ năm mươi phút, tôi ra ngoài.
Pháo hoa bắn đầy trời. Tôi nhìn về phía nam, bắt đầu đợi tiếng chuông đồng hồ điểm.
Chân và tay đều rất lạnh, trên trời sắc màu lung linh, Thẩm Gia Bạch, anh cũng sẽ ra ngoài chứ? Anh có ra ngoài không?
Tiếng chuông đồng hồ điểm mười hai giờ đúng.
Còn tôi nước mắt giàn giụa.
Tôi gần như nghẹn ngào gọi tên Thẩm Gia Bạch.
Thẩm Gia Bạch, Thẩm Gia Bạch, Thẩm Gia Bạch.
Đúng thế, chúng tôi đã hẹn ước gọi tên nhau ba lần. lúc này, tâm trạng tôi đã rất khác. Đúng thế, đã rất khác rồi.
Tôi ngồi xổm dưới đất, trong bóng tối, dưới ánh sáng của pháo hoa, tôi viết tên Thẩm Gia Bạch, viết hết lần này tới lần khác. Đột nhiên di động của tôi đổ chuông.
Tôi bắt máy trong tâm trạng mơ hồ.
Chúc
mừng năm mới, chúc cho hạnh phúc giống như đám côn trùng luôn theo sát
em. Giọng nói của Xuân Thiên từ đầu bên kia vọng tới, lại là anh!
Anh cũng vui vẻ nhé! Tôi lạnh nhạt nói.
Buồn bã thế, cẩn thận không mắc bệnh trầm cảm đấy. Em mà còn không vui, anh sẽ đến tìm em.
Đến thì đến, ai sợ chứ? Tôi nói: Anh là anh chàng lúc nào cũng thích quấy
nhiễu. Xuân Thiên đâu biết nỗi lòng tôi lúc này nhưng lại cứ gọi đến để
làm phiền, luôn xuất hiện vào những lúc tôi tuyệt vọng nhất.
Tôi
ghét anh chết đi được, anh cướp mất nụ hôn đầu đời của tôi, còn tôi lại
chẳng nhớ mùi vị của nó như thế nào. Nếu là Thẩm Gia Bạch hôn tôi thì
tôi sẽ cảm thấy thế nào nhỉ?
Nghĩ đến đây khuôn mặt tôi ửng hồng trong đêm tối.
Tôi quyết định ngày mai vẫn ra bờ biển, cho dù có gặp anh và Chương Tiểu
Bồ, chỉ cần nhìn thấy anh cũng là tốt lắm rồi. Người con trai quấn quýt
với tôi qua những lá thư kia, chắc chắn sẽ là nỗi đau suốt cuộc đời tôi. Đúng thế, sẽ không có người nào khác như anh nữa.
Từ nay về sau tôi còn có thể yêu ai nữa?
Thế giới này, ai nợ ai, đều do ông trời định đoạt.
Có lẽ tôi đã mắc nợ Thẩm Gia Bạch.
Kể từ ngày trả lời lá thư của anh, tất cả đã sai lại càng sai.
Ngày mùng một đầu năm, tôi đi ra bờ biển.
Tôi không biết họ hẹn mấy giờ, bờ biển không một bóng người, gió biển rất
lạnh, rất nhức nhối, tôi vừa đi vừa nghĩ, Thẩm Gia Bạch, anh đang ở đâu?
Còn đang do dự, tôi nghe thấy tiếng cười và tiếng gọi của Chương Tiểu Bồ,
họ đang đạp xe từ phía xa lại, Chương Tiểu Bồ ngồi ở trước xe đạp của
Thẩm Gia Bạch, tiếng gọi sắc lẹm của cô ấy xuyên qua bầu trời, che lấp
cả tiếng sóng biển, đúng thế, cô ấy đang khoe khoang hạnh phúc của mình.
Tịch Hạ, Tịch Hạ, cậu cũng ở đây à?
Tối nay cùng tụ tập đi, mình gọi thêm mấy người bạn cũ nữa. Được không?
Tôi mỉm cười, trên mặt để lộ vẻ ngượng ngùng, khó tin, tôi không muốn đi.
Đi đi, đi đi, cùng nhảy disco, nhất định sẽ rất vui. Thật đấy.
Tôi vẫn còn đang do dự, Thẩm Gia Bạch đứng bên cạnh nói: Đến nhé, Tịch Hạ.
Được, tôi liếc nhìn Thẩm Gia Bạch một cái, ánh mắt Chương Tiểu Bồ phức tạp,
cô ấy ha ha cười lớn, kéo tay Thẩm Gia Bạch nói: Anh bảo đi chụp ảnh cho em mà? Đi, cùng đi chụp ảnh thôi, ở đây lạnh quá, Tịch Hạ, tối nay ở
bar Xanh nhé, không gặp không về. Nói xong, cô ấy kéo Thẩm Gia Bạch đi.
Tôi quá hiểu ý của cô ấy.
Trên bãi biển cô độc, chỉ còn lại một mình tôi.
Khi chuông điện thoại reo, tôi đang trên đường quay về.
Là anh. Xuân Thiên, lại là anh ta.
Tôi hỏi: Anh còn có chuyện gì nữa?
Âu Dương Tịch Hạ, thái độ của em thật không hay chút nào, đang là Tết, sao em có thể lạnh lùng với bạn học như thế, anh đích thân đến tận nơi để
chúc Tết em đây, mau ra ga tàu đón anh đi, anh ngồi tàu cả một đêm đấy.
Hả? Tôi nói, Xuân Thiên, anh nói gì?
Anh đến rồi, đến thăm em, chẳng phải em bảo anh cứ đến đi còn gì?
Nhưng đấy là lời nói trong lúc tức giận, anh đến thật sao? Anh bị làm sao thế? Thật chẳng ra thể thống gì cả.
Nhưng Xuân Thiên đã đến thật rồi.
Anh chàng đáng ghét đó, sao lại dễ tin đến thế. Nhưng tôi phải đi đón anh, bởi vì dù sao anh cũng vì tôi mà đến đây.
Tôi gọi điện cho anh trai, anh gắt: Có chuyện gì, anh đang ngủ.
Anh dậy đi, mau ra ga tàu đón bạn với em, bạn em đến.
Trai hay gái?
Tôi lắp ba lắp bắp: Trai, trai.
Em rể đến rồi! Anh reo lên: Anh dậy ngay đây, em đừng vội.
Anh đúng là mồm quạ đen, tôi mắng anh trai, không phải như thế đâu.
Anh lái xe đến, đón tôi rồi đi thẳng ra ga. Nhìn thấy Xuân Thiên bước từ
tàu xuống, anh nói: Trông cũng không có gì đặc biệt, nhưng nhìn thì rất
có khí chất, có phải cũng làm chân cán bộ gì gì trong trường không? Tôi
gật đầu: Chủ tịch hội sinh viên. Anh đã nói rồi mà, nhìn đã thấy quan
cách, nhưng khi tìm hiểu yêu đương với em chắc không bắt em họp đấy chứ?
Anh nói linh tinh gì thế, tôi mắng anh, chỉ là bạn em thôi.
Anh tôi trêu: Bạn học gì mà xa xôi như thế chạy tới đây để thăm em, thần
kinh chắc, anh thấy, cậu ta quả là si tình. Hai từ si tình khiến tim tôi nhói đau, lẽ nào tôi cũng là người si tình sao?
Anh bước lên
phía trước bắt tay Xuân Thiên, họ thân mật trò chuyện, cứ như chẳng liên quan gì đến tôi vậy, anh tôi mắng: Con bé này, sao chẳng biết phép tắc
gì thế. Tôi hờ hững đáp: Là anh ta tự đến!
Đúng đúng, Xuân Thiên ngoan ngoãn nói, là em tự đến, chủ yếu là vì, là vì chưa từng được trải qua mùa đông ở vùng biển bao giờ.
Một lí do chính đáng biết bao, cuối cùng tôi cũng phải cười. Được, tôi nói, nếu chưa từng nhìn thấy biển bao giờ, vậy thì cứ giao cho anh trai em,
ngày mai anh ấy sẽ đưa anh đi xem.
Xuân Thiên cười ngượng ngùng, sau đó nói: Anh chúng ta bận, cứ để người nào rảnh rỗi đưa anh đi được rồi.
Anh mới là kẻ rảnh rỗi. Tôi phản bác.
Đúng, anh chính là kẻ nhàn rỗi. Nếu không, sao anh có thể đến đây tìm em?
Sau khi sắp xếp khách sạn cho Xuân Thiên xong, anh tôi nói: Em đừng như
vậy, người ta từ xa đến, cũng nên quan tâm một chút. Tôi cãi: Ai bảo anh ta đến, em không đi. Anh tôi phê bình: Em thật chẳng ra sao.
Không thể không nghe lời anh. Ai bảo tôi sùng bái anh chứ, anh là người con
trai mà tôi sùng bái, phóng khoáng, mềm mỏng, rất đàn ông, tôi vẫn luôn
không hiểu tại sao anh không ra nước ngoài, còn cả chuyện đêm giao thừa
anh đã đi đâu nữa, anh không chịu kể. Nhưng anh nói gì, tôi đều phải
nghe.
Cuối cùng, tôi là người đưa Xuân Thiên ra biển.
Anh
chàng Bắc Kinh này chưa từng nhìn thấy mùa đông trên biển, anh chạy như
bay lao về phía biển, không sợ lạnh, lại còn cởi giầy, sau đó lao xuống
nước.
Ốm vì lạnh mất, tôi gọi, anh bị cảm thì làm thế nào?
Tôi đứng phía sau anh hét gọi. Anh nói: Không sao, anh chỉ tiếc là không cảm được thôi, nếu cảm, em có thể chăm sóc cho anh.
Em mặc kệ. Tôi giận dỗi ngồi xuống bờ cát, sau đó nghe bài hát mới nhất
vừa down được. Bị ảnh hưởng từ mẹ, tôi rất thích nghe Kinh kịch, càng
ngày càng say mê.
Đến cuối cùng tôi vẫn cứ thích Kinh kịch. Từ
thái độ coi thường ban đầu cho đến sự yêu thích ngày hôm nay là cả một
quá trình lâu dài, cũng giống như đối với một người, không biết là có
bao nhiêu tình cảm, nhưng cuối cùng cũng quên đi sự nghiệt ngã của năm
tháng, vào một giây phút ngẫu nhiên nào đó, cũng phải cảm thấy thương
xót, từ bi.
Mùa hè nóng rực, trong con hẻm của thành phố chật
hẹp, lười biếng nằm trên ghế xếp, trong làn gió mát, bên tai vọng lại
những làn điệu Bì Hoàng cổ xưa. Vào giây phút đó, dường như, thời gian
cũng trở nên đẹp hơn, trần ai cũng muốn nhảy múa…
Chu Tác Nhân đã từng nói, “Ngoài những thứ đồ cần thiết dùng hàng ngày ra, thì chúng ta còn phải có một chút những thứ vô dụng như trò chơi và niềm vui, như
thế cuộc sống mới có ý nghĩa”. Lúc đó, tôi đã hiểu, trò chơi và niềm vui vô dụng kia, chính là Kinh kịch, sau đó tôi đọc cuốn Từ khi tôi diễn
kịch của u Dương Dữ Sảnh mới biết, những người say mê Kinh kịch rất
nhiều. u Dương Dữ Sảnh là hiệu trưởng đầu tiên của trường kịch Trung
Quốc, trước kia có viết Nam u Bắc Mai, ông sớm sang Nhật du học, cùng Lí Thúc Đồng thành lập đoàn kịch đầu tiên Xuân Liễu Xã, hát kịch rất ngọt, rất truyền thống.
Đáng tiếc là rất nhiều người không biết, Dữ
Sảnh tiên sinh chính là một nhân vật tầm cỡ trong thế giới ca kịch, hồi
ức về ông thân thiết, chân thực, gập sách vào mà thấy như thật, cảm giác hoảng hốt nảy sinh, nhất là tôi lại thích phong cách kịch cũ của Thượng Hải, nên cảm giác tĩnh tại hơn. Đấy là cuốn sách ghi chép về người thật việc thật, không chỉ kéo tôi trở về thời kì đầu phát triển nhất của ca
kịch Trung Quốc, dù sao mỗi khi đọc cuốn sách này đều cho tôi cảm giác
như đã trải qua một thời gian dài.
Thật là: Hận mình sinh muộn, nguyện nằm mơ để quay về.
Kinh kịch đối với tôi là kiếp trước, tôi chính là diễn viên trên sân khấu,
tự yêu mình vô cùng, trong lúc khua tay múa chân, dường như quay lại
những năm ba mươi, tôi trên sân khấu, tự hát về đời mình.
Tôi mê
nhất là loại hình “Thanh y Trình phái”, cũng có thể là tôi tự sùng bái
chính mình ở kiếp trước, rất phong tình, rất u uất, rất thê lương, nhưng không chịu thỏa hiệp.
Tôi biết Kinh kịch đối với tôi cũng giống
như hình với bóng, giống như máu chảy trong huyết quản, có một ngày, đột nhiên nghe thấy tiếng ai hát khúc “Nhượng Từ Châu” từ bên đình đối diện trên hồ vọng lại: Còn chưa nói mà nước mắt ta đã rơi lã chã… những giai điệu của Ngôn phái(1), vô cùng tang thương.
(1). Một trường phái Kinh kịch do Ngôn Cúc Bằng (1890-1942) sáng lập.
Tôi nghiêng mặt qua, cảm giác như có gì từ trong mắt chảy ra.
Kinh kịch, đã khiến tôi say mê vô hạn tới mức này rồi, cho dù chỉ là vô tình nghe thấy, thì nó cũng lập tức bao trùm lấy tôi, khiến tôi vốn đã chìm
đắm ở kiếp này, lại thêm chìm đắm.
Lúc nào cũng thấy chưa đủ.
Khó quên nhất chính là khi tôi đến nhà hát kịch Trường An xem vở Xuân khuê
mộng do Trương Hỏa Đinh diễn, Trương Hỏa Đinh vừa ra sân khấu, tôi đã
ngẩn người, quên cả phải hò reo cổ vũ, lúc ấy mới biết thế nào gọi là
say sưa.
Sau khi vở diễn kết thúc đi ra, bầu trời đầy sao, có cả
những bông hoa tuyết bay lất phất, dưới bầu trời sao, tôi dùng khăn
quàng làm tay áo, cũng từ tốn cất tiếng hát: Khi đi hoa rợp trời, hôm
nay trên lầu liễu đã xanh… lúc đó, cuối cùng tôi cũng hiểu, Kinh kịch đã ăn vào máu mình, là người tình như hình với bóng của tôi, khiến tôi
ngày đêm nhung nhớ, không sao dứt ra được. Tôi cũng đã hiểu ra rằng, đời người ta, có cái gì đó để nhớ nhung, để yêu thích, trong lòng sẽ u sầu
nhưng cũng rất ngọt ngào.
Giống như tôi, cũng chỉ vì tình yêu, mà cảm thấy bầu trời xám xịt.
Ngay cả khi có một người con trai si tình như Xuân Thiên ở bên cạnh, anh
vượt ngàn dặm xa xôi đến đây, chẳng phải chỉ là để thăm tôi hay sao?
Tôi lấy di động ra gọi điện thoại cho Chương Tiểu Bồ, hẹn cô ấy tối đi ăn cơm.
Tôi không muốn đi ăn một mình với Xuân Thiên, tôi sợ sự gượng gạo, Chương
Tiểu Bồ nhanh chóng đồng ý, cô ấy nói: Mình có thể đưa cả Thẩm Gia Bạch
đi không.
Khi cái tên Thẩm Gia Bạch lọt vào tai tôi, tự nhiên tôi rùng mình.
Được, tôi nói, được mà.
Thẩm Gia Bạch, yêu anh khiến em quên mất cả hình dáng anh, yêu anh em quên
cả thời gian, yêu anh khiến em trở nên cô đơn thế này, hiu quạnh thế
này!