Về đến nhà, tin đầu tiên mà chúng tôi nhận được chính là thành tích của mình!
Anh trai tôi nói: Được đấy, Âu Dương Tịch Hạ, đứng thứ hai toàn trường, thế này thì có thể tùy ý chọn trường rồi.
Chương Tiểu Bồ thi cũng không tồi, xếp thứ mười bảy, cô ấy không thể lựa chọn
đại học Bắc Kinh hay Thanh Hoa, nhưng những trường trọng điểm khác thì
không vấn đề gì, sau khi biết được kết quả thi, Chương Tiểu Bồ rất vui,
cô ấy nói: Mình sẽ vào đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh học tiếng Nhật.
Giờ lựa chọn của tôi lại trở thành vấn đề.
Anh trai nhất định muốn tôi vào đại học Bắc Kinh, hoặc đại học Phúc Đán
điểm số của tôi cũng vẫn đáp ứng được. Nếu không có Thẩm Gia Bạch, nếu
không có những lá thư, tôi nghĩ, chắc tôi một giây cũng không cần phải
do dự mà đăng kí ngay vào trường đại học hàng đầu này.
Đến tôi
cũng không ngờ là mình lại thi tốt như thế. Xem ra, thi thôi cũng giống
như đánh bạc, bình thường thành tích học tập của tôi ở trường xếp thứ
mười mấy, không ngờ, thi đại học lại có được thành tích vượt trội như
thế.
Thực ra, việc đầu tiên khi tôi về đến nhà là chạy ra xem hòm thư, bên trong vẫn trống rỗng. Sự thất vọng lúc đó lớn hơn tất cả mọi
niềm vui khiến tôi trở nên khó chịu.
Thẩm Gia Bạch, tại sao anh lại không có tin tức gì?
Tôi có cảm giác anh đã biết tôi là kẻ giả mạo, anh rất giận, đương nhiên sẽ không thèm để ý tới tôi nữa.
Tôi không biết anh thi được bao nhiêu điểm, chắc thành tích cũng sẽ rất
tốt, một học sinh xuất sắc như thế, cả thế giới đều biết anh học hành
giỏi giang, làm sao điểm thi có thể kém được chứ?
Buổi chiều, tôi đến trường đăng kí nguyện vọng, trước khi đăng kí nguyện vọng, tôi đạp xe đến trường Nhị Trung.
Cổng trường Nhị Trung cũng đã dán bảng điểm, thậm chí có rất nhiều học sinh
đang chen nhau đứng xem, tôi chen vào tìm tên của Thẩm Gia Bạch, tôi cho rằng, anh ít nhất cũng đứng trong top 10.
Điều khiến tôi kinh ngạc là, tôi chẳng tìm thấy tên anh đâu.
Sau số thứ tự 100, tôi nhìn thấy tên Thẩm Gia Bạch.
Điều này sao có thể chứ?
Tôi nghe thấy có người bàn tán, có người nhắc đến Thẩm Gia Bạch: Thật tiếc
cho Thẩm Gia Bạch quá, nếu không phải là vì bị tai nạn giao thông thì
thành tích sao có thể kém thế này? Xem ra, chắc là cậu ấy sẽ ôn lại
thôi, những trường đại học loại hai, chắc chắn cậu ấy sẽ không học.
Thẩm Gia Bạch gặp tai nạn giao thông?
Anh bị tai nạn xe?
Trời ơi, chuyện gì thế này?
Tôi kéo tay một bạn nữ, hấp tấp hỏi bạn ấy: Bạn vừa nói, Thẩm Gia Bạch bị tai nạn xe sao?
Đúng vậy, bạn ấy đáp, ngày mùng bảy tháng bảy sau khi thi xong môn đầu tiên
thì cậu ấy gặp tai nạn, buổi chiều phải bỏ thi, sáng hôm sau thi môn
cuối cùng lại đến, thật quá thảm, cậu xem, người ta chỉ thi có hai môn
mà đã xếp số thứ tự hơn một trăm, mình còn xếp sau cậu ấy.
Tin
này đối với tôi mà nói đúng là kinh thiên động địa! Thẩm Gia Bạch, sao
anh lại xui xẻo như thế? Sao anh lại gặp tai nạn xe chứ? Giờ thì tôi đã
hiểu vì sao anh không viết thư cho mình nữa. Nhất định là vì anh không
có cách nào để đi gửi thư rồi? Không chừng anh còn cảm thấy cô đơn và
lạnh lẽo biết bao, còn tôi thì vì trách cứ anh không viết thư cho mình,
cũng không hề viết lại cho anh dù chỉ là một lá.
Thật ra, trường Nhất Trung cũng có rất nhiều người biết anh gặp tai nạn, nhưng tôi lại không hề biết gì.
Tôi tìm hiểu thêm, mới biết là anh bị gãy chân, đã phải chịu sự đau đớn đến cùng cực để vào phòng thi, có được thành tích như thế đã là rất bất ngờ rồi!
Về đến nhà, đóng cửa phòng lại, tôi nằm bò trên giường bật khóc.
Bao nhiêu ấm ức, bao nhiêu buồn bực, bao nhiêu nước mắt của sự nhớ nhung!
Thì ra anh đã phải chịu một nỗi khổ lớn như thế!
Tôi mở nhật kí ra, vừa viết vừa khóc, Thẩm Gia Bạch, anh có đau không? Khi
đau anh có nhớ đến em không? Em đúng là một con bé ngốc nghếch ngờ
nghệch biết bao, chỉ biết oán trách anh đã không viết thư cho mình, còn
chạy tới Nam Kinh để chơi, không biết là anh lại khổ sở như thế!
Tôi quyết định đi thăm anh.
Khi suy nghĩ này lóe lên, tôi như muốn nhảy dựng lên, lẽ nào, tôi muốn nói
ra sự thật sao? Lẽ nào, tôi lại khiến anh phải chịu thêm một sự đả kích
lớn nữa sao?
Đêm hôm đó, tôi trằn trọc mất ngủ, sáng sớm hôm sau tôi đến trước số nhà 14 đường Quang Minh.
Là nhà của anh.
Tôi đứng bên kia đường đối diện với cổng nhà anh, nhìn chằm chằm vào cánh
cổng, tôi hi vọng có thể thấy anh đi ra, hoặc là mẹ anh đi ra, chỉ cần
cho tôi nhìn thấy anh một chút thôi là cũng đủ rồi.
Đứng suốt cả buổi sáng, không có ai đi ra. Tôi quay về nhà ăn cơm, vẫn còn ngẩn ngơ.
Ba giờ chiều, tôi lại đạp xe ra ngoài, tôi vẫn đến đứng bên kia đường đối diện với cổng nhà anh.
Ánh nắng mặt trời rất độc, chẳng bao lâu, mồ hôi túa ra, đứng cạnh tôi là
một bác sửa xe, bác ấy hỏi tôi: Cháu gái, cháu cứ đứng nghệt ra đây làm
gì? Cẩn thận bị cảm nắng đấy!
Tôi nói: Cháu không sao, cháu đợi bạn.
Đúng thế. Tôi đang đợi bạn.
Trong lúc tôi đứng đợi Thẩm Gia Bạch đi từ cổng nhà anh ra thì thấy trước cửa nhà anh có treo một hòm thư, thư của tôi chắc là được lấy từ trong ấy
ra.
Chân anh đã lành chưa? Có thể đi được chưa? Tôi biết rõ cứ
tiếp tục đứng đợi thế này chẳng có hi vọng gì, nhưng tôi mong muốn biết
bao sẽ có kì tích xảy ra, ví dụ, anh đột nhiên xuất hiện, sau đó nhìn
thấy tôi, cho dù là anh không nhận ra tôi, tôi vẫn mong anh có thể nhìn
tôi một cái.
Kì tích đã xảy ra vào năm giờ chiều.
Anh rất
gầy, da trắng xanh, tóc khá dài, vẫn anh tuấn như thế, nhưng ánh mắt có
phần buồn bã, bên mặt phải của anh hình như có một vết thương, bởi vì
tôi thấy vẫn còn đang dán băng. Xem ra, anh cũng bị thương ở đầu nữa!
Khi anh làm hành động hất tóc như thường thấy, trái tim tôi đau biết
bao, đau biết bao!
Tôi thầm cầu nguyện trong lòng, Thẩm Gia Bạch, nhìn em, nhìn em đi.
Anh không hề nhìn sang bên kia đường. Cũng phải, đứng đối diện là một người con gái anh không quen và một bác sửa xe, làm sao anh biết người con
gái kia đang vì anh mà đứt từng khúc ruột chứ?
Có điều, anh ngồi
trên xe lăn, chân bó bột, chắc là chuẩn bị đi thay thuốc, người đứng sau chắc là mẹ anh, bà đẩy xe cho anh, anh liếc mắt về phía hòm thư, nói
câu gì đó, mẹ anh mở hòm thư ra, bên trong vẫn trống như thường.
Đúng thế đúng thế, anh cũng giống như tôi, đang chờ đợi thư của đối phương!
Giây phút đó, mắt tôi ướt nhòe.
Tôi phải viết thư cho anh, lập tức viết ngay.
Hôm ấy tôi đã viết một lá thư rất dài, tôi nói, Thẩm Gia Bạch, tại sao anh
lại không nói cho em biết? Em vừa biết tin anh bị tai nạn xe, vừa biết
tin anh bị gãy chân, không sao đâu, em sẽ ở bên anh, em sẽ luôn ở bên
anh, tôi vừa viết vừa khóc, tôi nói, tôi sẽ ở bên anh.
Đấy đã là sự thể hiện lớn của tôi rồi, tôi muốn ở bên anh, tôi không muốn để anh phải cô đơn như thế!
Tôi đã viết một lá thư rất dài rất dài, tôi không thể đợi được, tôi không
thể đợi nó được chuyển qua đường bưu điện, tôi phải đích thân đến bỏ vào hòm thư nhà anh.
Đúng thế, tôi đạp xe trong đêm đến số nhà 14
đường Quang Minh, sau đó nhờ bóng tối mà len lén bỏ thư vào hòm thư
trước cửa nhà anh.
Trên đường quay về, trời đổ mưa, trong tiếng
gió mưa vần vũ, tôi vừa đạp xe vừa hét gọi cái tên Thẩm Gia Bạch. Tôi
phát điên rồi, trong tim chỉ có một người này, tôi thích anh, bất luận
anh có thành ra thế nào tôi vẫn thích, cho dù cả đời anh phải ngồi trên
xe lăn tôi vẫn thích!
Tôi đã quyết định, vào trường Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh, mặc dù điểm số của tôi cao hơn điểm chuẩn mà trường yêu
cầu rất nhiều. Mặc dù tôi có thể trở thành một sinh viên của Đại học
Thanh Hoa, nhưng để tiếp tục câu chuyện bí mật này, để hàng ngày vẫn có
thể nhận được thư của Thẩm Gia Bạch, để anh vẫn coi tôi là Chương Tiểu
Bồ, tôi chỉ có thể ghi danh vào Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh, Chương Tiểu
Bồ ở đâu, tôi phải ở đấy.
Chương Tiểu Bồ cho rằng tôi không thể tách khỏi cô ấy nên mới đăng kí vào trường đó, tôi chỉ cười, không giải thích.
Bất luận Chương Tiểu Bồ tốt hay xấu cũng vẫn là bạn của tôi, cô ấy là người bạn duy nhất của tôi. Tôi thừa nhận mình là một cô gái cô đơn lẻ loi,
tôi chỉ biết tự yêu bản thân mình và rất độc lập, chưa bao giờ tùy tiện
nhận bạn học nào là bạn, nhưng một khi họ trở thành bạn của tôi, thì họ
mãi mãi là bạn của tôi. Cho dù Chương Tiểu Bồ có thật sự xấu xa, cho dù
cô ấy đã lừa dối tôi, tôi vẫn coi cô ấy là bạn mình.
Tôi và Chương Tiểu Bồ cùng đăng kí vào Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh.
Tôi vào khoa tiếng Pháp, tôi đã nói rồi, tôi thích tiếng Pháp, còn Chương Tiểu Bồ đăng kí vào khoa tiếng Nhật.
Chỉ có mình tôi biết, tôi vào trường này vì một lí do duy nhất, tôi phải
tiếp tục viết thư cho Thẩm Gia Bạch, cho đến khi anh yêu tôi, cho đến
khi tôi trở thành cái cây bên đường mà anh nhất định phải đi qua, anh sẽ nhìn thấy, hoa nở đầy cây.
Ngày hôm sau, tôi nhận được thư của Thẩm Gia Bạch.
Đây là bức thư đầu tiên của anh mà tôi nhận được sau hơn hai mươi ngày chờ đợi.
Vẫn là những nét chữ rất đẹp, bay bổng mà tao nhã, khi cầm lá thư, tay tôi
run lên, một lá thư rất dày, dày đến mức cầm cũng thấy nặng, dán hai con tem tám hào, khi tôi xé bì thư, tôi phát hiện, đó không phải là một lá
thư, dường như là những trang nhật kí, là những trang nhật kí mà hằng
ngày Thẩm Gia Bạch viết cho tôi, vì chân anh bị gãy, không tiện viết thư gửi cho tôi, nhưng anh chưa bao giờ gián đoạn việc viết thư cho tôi,
cho dù là vào mấy ngày thi đại học, anh vẫn viết, anh nói, Cố lên,
Chương Tiểu Bồ, anh cầu chúc cho em!
Khi mở bức thư ra, tay tôi run lập cập.
Từng trang từng trang, rất rõ ràng.
Trong đó có một lá thư khiến tôi bị sốc, cuối cùng tôi cũng biết vì sao anh lại bị tai nạn giao thông.
Chương Tiểu Bồ em khỏe không?
Ngày hôm qua đối với anh mà nói đúng là một ngày địa ngục.
Sau khi thi xong môn buổi sáng, anh làm bài rất tốt, đột nhiên trong đầu
nảy ra một suy nghĩ, anh muốn đến trường Nhất Trung nhìn em, dù chỉ một
chút thôi.
Thế là anh đạp xe đi, khi chỉ còn cách trường Nhất
Trung một cây số, một chiếc xe từ khúc ngoặt ầm ầm lao đến, anh còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đâm phải, Chương Tiểu Bồ, lúc ấy anh chỉ có một
suy nghĩ, anh còn chưa nhìn thấy em, kì thi đại học e là cũng đã bị bỏ
lỡ.
Sau khi được đưa vào bệnh viện kiểm tra, đầu anh bị thương, chân cũng gãy, môn thi buổi chiều anh không thể tham gia được.
Mặc dù ngày hôm sau dưới sự hỗ trợ của các bác sĩ và y tá, anh đến trường
thi môn cuối cùng, nhưng anh biết, lần này anh đã thua trên chiến trường thi cử.
Không ai biết bí mật của anh, Chương Tiểu Bồ, anh vì muốn đến trường Nhất Trung để nhìn em một cái mà gặp tai nạn xe.
Anh không hối hận, bởi vì, đấy là việc anh nhất định phải làm vào ngày hôm ấy!
…
Tôi đọc thư xong người đờ đẫn, trời ơi, thì ra là như thế.
Thì ra, vào ngày mùng bảy tháng bảy hôm ấy muốn nhìn thấy Chương Tiểu Bồ
một lát mà anh gặp tai nạn, trước đây chúng tôi vẫn hàng ngày nhờ khổng
tước đưa thư, trong lòng anh cũng ấp ủ sự rung động của tuổi mới lớn,
thi xong rồi, muốn đến nhìn người con gái mà mình thích một cái, cho dù
chỉ là ánh mắt giao nhau một giây thôi cũng được, nhưng anh lại xảy ra
tai nạn!
Anh đâu có biết, Chương Tiểu Bồ mà anh muốn nhìn lại
hoàn toàn không hề biết gì về chuyện này, còn người luôn canh cánh nhớ
nhung về anh lại là một người con gái khác.
Tất cả đều sai rồi, ngay từ đầu đã sai.
Anh vì Chương Tiểu Bồ mà gặp tai nạn, Chương Tiểu Bồ lại không hề hay biết, hàng ngày tôi đều xuất hiện trước số nhà 14 đường Quang Minh, anh cũng
không hề hay biết, người con gái vì anh mà cố thủ là Âu Dương Tịch Hạ!
Anh viết trong thư, cũng có thể sẽ từ bỏ việc học ôn lại, cũng có thể sẽ
tìm một việc để làm, sau đó chia sẻ gánh nặng gia đình, còn tôi viết thư trả lời cho anh nói, Không, Thẩm Gia Bạch, anh cần phải ôn thi lại, em
ủng hộ anh, em đợi anh ở trường đại học!