Tháng tám hoa quế thơm, tháng chín bạc hà mát lạnh.
Tôi và Chương Tiểu Bồ cùng đến trường Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh, tôi học
khoa tiếng Pháp, Chương Tiểu Bồ học khoa tiếng Nhật, chúng tôi bắt đầu
cuộc sống sinh viên của mình.
Còn Thẩm Gia Bạch chọn ôn lại.
Anh hỏi tôi qua thư, Chương Tiểu Bồ, em có chắc chắn muốn anh học ôn lại không?
Khi đọc câu hỏi này, tôi đã trả lời rất kiên quyết, Đương nhiên, nhất định phải ôn lại.
Câu hỏi này thân thiết như hỏi người thân, Thẩm Gia Bạch được coi là một
học sinh thi trượt nổi tiếng, nên rất nhiều trường trung học tranh giành để nhận anh. Anh chọn trường Nhất Trung, trong thư anh nói, Bởi vì ở
trường Nhất Trung có mùi vị của em.
Nhưng anh không biết, tôi
chọn Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh là vì anh. Nếu không phải vì anh, tôi có thể chọn Đại học Bắc Kinh hoặc Thanh Hoa, nhưng chính vì anh, tôi cần
phải chọn Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh, tôi phải tiếp tục câu chuyện dối
trá ngọt ngào này, chẳng có cách nào khác, đấy là tình yêu đầu tiên, mối tình đầu tiên, là cành liễu của mùa xuân đã vươn cành vênh vang trong
lòng tôi, tôi không còn sự lựa chọn nào khác.
Khi anh nhận được
lá thư được gửi về từ trường Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh, có thể tượng
tượng được sự kích động trong lòng anh. Thẩm Gia Bạch nói, Chương Tiểu
Bồ, anh sẽ không khiến em phải thất vọng đâu, anh nhất định sẽ cố gắng.
Ngày đầu tiên nhập học, tôi gặp một người con trai có tên là Xuân Thiên.
Anh đi một chiếc xe đạp rất cũ kĩ, anh đã đâm vào tôi khi rẽ sang đường,
bởi vì lúc ấy tôi đang run rẩy cầm một lá thư gửi cho Thẩm Gia Bạch. Tôi chỉ chăm chú cúi đầu bước đi, không để ý ở chỗ rẽ đó xuất hiện một
người con trai.
Tôi ngã, váy bị rách.
Rất hiển nhiên, anh hoảng sợ, sau khi đỡ tôi đứng dậy nói: Em không sao chứ?
Không sao, không sao. Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy trước mắt mình là một
người con trai cao lênh khênh, đang cười, răng trắng bóng, trên người
tỏa ra mùi hương bạc hà dễ chịu.
Anh không được đẹp trai lắm, nhưng mang lại cảm giác gần gũi cho người đối diện.
Tôi biết có rất nhiều nam sinh viên muốn làm quen với những nữ sinh mới
nhập trường, sau đó may mắn thì có thể yêu nhau, nhưng tôi sẽ không bao
giờ cho người như vậy có cơ hội, bởi vì trong tim tôi chỉ có Thẩm Gia
Bạch.
Anh là Nghê Xuân Thiên, nếu có chuyện gì anh đưa em đến cơ
sở y tế của trường kiểm tra nhé, còn nữa, váy em rách rồi, anh đền em
một cái khác nhé?
Không không, tôi nói, không cần đâu.
Nói xong tôi bỏ chạy. Tôi rất ít tiếp xúc với cánh con trai, từ ngày xưa
khi còn học trung học, tôi luôn là một cô gái nhút nhát hướng nội, với
Thẩm Gia Bạch cũng là tình yêu trên giấy, đây là lần đầu tiên đứng gần
một người con trai như thế này.
Chạy rất lâu tôi mới quay đầu lại nhìn, tôi phát hiện anh vẫn đứng nguyên tại chỗ. Tháng chín dưới bóng
cây bạch dương, người con trai tên Xuân Thiên đã đụng xe vào tôi đang
đứng đó.
Lễ khai giảng, bởi vì điểm số của tôi cao nhất nên hội
sinh viên đề cử tôi đại diện cho toàn bộ tân sinh viên đứng lên phát
biểu trước toàn trường. Tôi chối đây đẩy, bởi vì không muốn lên phát
biểu, nhưng Chương Tiểu Bồ nói: Đi, nhất định phải đi, bởi vì vẻ vang
như thế cơ mà. Đây là một việc tốt.
Những việc như thế này, nếu
là Chương Tiểu Bồ, cô ấy nhất định sẽ xử trí rất khéo léo, nhưng đáng
tiếc là họ lại chọn tôi! Đây là lần đầu tiên tôi phát biểu trong một
tình huống long trọng như thế này, huống hồ, lại còn có thể viết để kể
cho Thẩm Gia Bạch nghe, vì vậy, cuối cùng tôi quyết định đi.
Sau
khi Thẩm Gia Bạch biết liền nói, Nhất định phải đi, anh tin em sẽ nói
rất hay, bởi vì, em chẳng phải vẫn là người dẫn chương trình cho các
buổi dạ tiệc ở trường Nhất Trung hay sao?
Haizz, anh vẫn coi tôi là Chương Tiểu Bồ.
Đương nhiên, cũng sẽ có anh chị sinh viên khóa trước đứng lên phát biểu, tôi không ngờ lại chính là Xuân Thiên.
Trước khi lên sân khấu, tôi và anh đều ở sau cánh gà, anh nhìn tôi, cười nói: Chúng ta thật có duyên.
Ai có duyên gì với anh? Xì!
Hai chân tôi như run lên, anh đưa cho tôi một viên kẹo bạc hà nói: Ăn kẹo
đi, sẽ trấn tĩnh lại ngay, năm ngoái anh cũng từng đại diện tân sinh
viên phát biểu, khi ấy cũng giống như em, căng thẳng tới mức mặt trắng
bệch cả ra.
Ai căng thẳng chứ? Tôi giải thích. Anh nhất quyết bắt tôi phải ăn, tôi nhận lấy, ăn luôn viên kẹo bạc hà đó, cảm giác quả
nhiên lạnh lạnh mát mát, khi ra sân khấu mặc dù vẫn còn run, nhưng cuối
cùng cũng đã hoàn thành bài phát biểu hết sức thuận lợi.
Tôi lùi
về phía sau sân khấu thì anh đi lên, anh nói rất hay, thậm chí không cần dùng bản nháp. Tôi không ngờ người con trai đụng phải mình lại ưu tú
như thế, bên cạnh có bạn nói: Hey, thì ra là chủ tịch hội sinh viên của
trường mình, thật giỏi quá!
Anh chính là chủ tịch hội sinh viên trong truyền thuyết đó sao?
Đợi anh đi xuống, tôi gọi anh một tiếng chủ tịch, anh chỉ cười hì hì đáp: Vì nhân dân phục vụ.
Buổi tối có thời gian không? Mời em ăn cơm, chọn một hàng bé nhất gần
trường, không được vượt quá năm mươi tệ, anh nghèo mà chí cũng ngắn, đắt quá là không thể mời được em đâu, xem như là để nói lời xin lỗi vì đã
đâm vào em, được không? Còn cái váy, đừng có bắt anh phải đền nữa.
Không cần đâu. Tôi khách sáo nói, thái độ của chủ tịch đã khiến em cảm động
lắm rồi, không cần phải mời cơm đâu, món cà xào ở căng tin trường rất
ngon, cảm ơn anh.
Tôi biết, nếu không có Thẩm Gia Bạch, tôi và
Xuân Thiên cũng có thể nhờ việc này mà nên duyên, tình yêu trong trường
đại học, có mối tình nào không được bắt đầu từ những chuyện nhỏ đâu?
Xuân Thiên có chút ủ rũ, mùi bạc hà từ tôi lan tỏa khắp trong không khí.
Không lâu sau, nữ sinh trong kí túc xá nữ ầm ầm lao vào yêu đương, người thì tìm bạn học cũ, người thì yêu sinh viên của thành phố khác đến đây
học, thư từ qua lại dày đặc, còn thường xuyên xuống dưới lầu gọi điện
thoại, mỗi cuộc điện thoại kéo dài ít nhất nửa tiếng.
Tôi vẫn viết thư cho Thẩm Gia Bạch, mỗi tuần một lá, dưới danh nghĩa của Chương Tiểu Bồ.
Tôi đến khu Hải Điện ở Bắc Kinh mua cho anh một cuốn hướng dẫn tuyển sinh,
sau đó gửi chuyển phát nhanh, tôi nói, Thẩm Gia Bạch, em tin anh nhất
định sẽ thành công.
Ngoài việc cổ vũ cho anh thì dường như tôi
rất ít nhắc đến tình cảm giữa hai chúng tôi, mà tình cảm này mong manh
biết bao, chỉ là trên giấy, bởi vì người mà anh yêu là Chương Tiểu Bồ,
là người con gái trong tưởng tượng của anh.
Đương nhiên, tôi vẫn viết những bài tản văn về những việc được nghe, được nhìn thấy ở Bắc Kinh dưới dạng nhật kí gửi cho anh.
Bắc Kinh, Bắc Kinh là một thành phố kì diệu biết bao.
Bầu không khí trang trọng như thế, cuối tuần nào tôi cũng đạp chiếc xe đạp
cũ mua lại chưa đến năm mươi tệ đi tham quan khắp thành phố. Tôi không
đi tham quan vì một mình tôi, mà muốn gửi chút không khí ở Bắc Kinh về
cho Thẩm Gia Bạch.
Tiền Môn và Thiên Kiều là hai nơi mà tôi hay
đến nhất, tôi thích những nơi cổ xưa như thế này, cứ như ở nơi đây vẫn
còn lưu lại không khí của âm hồn không tan được vậy.
Tôi dường
như nhìn thấy những con người của những năm ba mươi quay về đây để ăn đồ rim và nhìn xe kéo. Tôi kể với Thẩm Gia Bạch về chuyện mình đã đi ăn đồ rim như thế nào, một bát rau to lót ở dưới, thêm một bát to lòng non,
đặt lên bếp lửa, điểm rau thơm lên trên, ngon chết đi được.
Mà chỉ mất có mấy đồng!
Tôi nói với Thẩm Gia Bạch, còn cả những món tái ở trong một ngõ nhỏ trước
Tiền Môn nữa, rất đúng vị, nhất định là phải chấm với tương vừng, ngon
vô cùng! Những nét văn hóa dân gian này khiến tôi chìm đắm, không thể
thoát ra được.
Chương Tiểu Bồ bận rộn yêu đương với Lê Minh Lạc,
từ Nam Kinh đến Bắc Kinh, hai người thay nhau đi đi về về, còn tôi thì
bận rộn với việc đi thám hiểm khắp thành phố Bắc Kinh, một mình đạp xe
lên Hương Sơn, Trường Thành, Di Hòa Viên, cảm giác tự do cô độc này
khiến tôi rất thích. Tôi thích sự cô độc, thích một mình đi lang thang
khắp mọi nơi, hơn nữa cảm giác đi bằng xe đạp càng thêm đặc biệt.
Khi tôi viết kể lại cho Thẩm Gia Bạch nghe những trải nghiệm này của mình,
anh nói, Chương Tiểu Bồ, em thật là một cô gái vừa xinh đẹp vừa đặc
biệt, anh, anh thật sự rất rất thích em. Em đã đọc tiểu thuyết của
Marguerite Duras bao giờ chưa? Em rất giống bà ấy, cô độc, không giống
với mọi người, cảm giác vừa cô đơn vừa khác loài đó, những người phụ nữ
như thế là tinh linh của thế gian.
Những lời khen ngợi của anh
khiến trái tim tôi đập rộn ràng, nhưng nếu, nếu anh biết tôi là Âu Dương Tịch Hạ chứ không phải là Chương Tiểu Bồ thì sao?
Anh yêu cầu
tôi gửi cho mình một bức ảnh, anh nói, Anh muốn nhìn xem trường Đại học
Ngoại ngữ Bắc Kinh trông như thế nào, có được không?
Thật ra là anh muốn nhìn thấy Chương Tiểu Bồ.
Cũng may tôi và Chương Tiểu Bồ sau khi vào Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh chụp
rất nhiều ảnh, cô ấy còn để lại ở chỗ tôi khá nhiều, tôi tìm trong đó
một tấm ảnh cô ấy đang ngồi trên thảm cỏ, phía sau là khu giảng đường
của trường Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh, tôi viết vào sau tấm ảnh một câu: Vì từ bi, nên thấu hiểu.
Câu nói ấy năm đó Trương Ái Linh đã nói với Hồ Lan Thành.
Giờ, tôi nói với Thẩm Gia Bạch.
Nếu anh thấu hiểu, nếu anh biết, thì tôi cũng đã không tốn công vô ích.
Thỉnh thoảng Chương Tiểu Bồ có đến tìm tôi, trên mặt tỏa ra thứ ánh sáng rực
rỡ của tình yêu, Tịch Hạ, cậu một mình mà bận rộn gì thế? Sao toàn thấy
cậu đạp xe đi ra ngoài một mình. Tôi nói: Mình đi tham quan Bắc Kinh,
còn cậu vẫn đang bận rộn yêu đương với Lê Minh Lạc phải không?
Ừ
đúng thế, Chương Tiểu Bồ nói, Lê Minh Lạc, nói thế nào nhỉ? Chính là
kiểu đàn ông xấu xa đó, chính bởi vì anh ấy xấu, nên mình mới không thể
rời xa anh ấy.
Anh ta xấu sao?
Xấu lắm. Chương Tiểu Bồ đáp: Cậu không biết anh ấy xấu xa thế nào đâu?
Khi nói câu này, thái độ của Chương Tiểu Bồ trở nên rất dịu dàng ấm áp, không biết vì sao, mặt tôi đỏ bừng lên.
Tôi không dám hỏi rút cục thì Lê Minh Lạc xấu tới mức nào, bởi vì, có xấu
xa tới đâu cũng chẳng liên quan gì tới tôi. Tôi không thích đàn ông xấu, tôi thích những người đàn ông tốt bụng, cho tôi cảm giác mát dịu, dáng
người dong dỏng, tao nhã kiên định, nói qua nói lại nửa ngày, tôi đã vẽ
ra hình hình ảnh lí tưởng về người đàn ông mình mong muốn mô phỏng theo
hình ảnh của Thẩm Gia Bạch.
Điều tôi không ngờ được là, cứ dăm ba ngày Xuân Thiên lại đến tìm tôi.
Khi tôi nghe thấy có tiếng người gọi tên tôi ở dưới lầu tôi đã giật mình
hoảng sợ, bởi vì, tên của các thành viên trong phòng tôi đa phần đều đã
từng có người gọi rồi, tôi là người duy nhất chưa được gọi, một ngoại
lệ, khi tôi thò đầu ra ngoài để nhìn xem là ai, tôi lại giật mình thêm
lần nữa.
Là anh, mặc một chiếc quần bò sạch sẽ cùng chiếc áo sơ mi màu xám, đứng dưới gốc cây gọi tên tôi.
Tịch Hạ, Tịch Hạ, Tịch Hạ…
Có chuyện gì không?
Anh cười hì hì: Anh vẫn muốn mời em đi ăn cơm.
Lão tam trong phòng kí túc xá nói, Tịch Hạ, ý nghĩa của việc mời đi ăn cơm là anh ta muốn tán tỉnh cậu đấy.
Vì sợ anh đứng dưới lầu gọi liên tục, tôi phi xuống, sau đó khó chịu nói: Anh không thấy phiền phức sao?
Không phiền.
Em không muốn đi ăn cơm với anh.
Nhưng làm người thì ai chẳng phải ăn cơm chứ, không ăn thì sẽ đói, người là
sắt, cơm là thép, em không ăn sẽ gầy đấy, như thế càng chẳng có ai thèm
theo đuổi em!
Anh thật đáng ghét!
Vì muốn cho em có một đám người hâm mộ, anh nhất định phải mời em ăn cơm.
Nhưng em không muốn đi ăn cơm cùng với anh.
Em chưa có bạn trai mà, anh đã quan sát mấy tháng rồi, lúc nào cũng thấy
em có một mình, giống hệt các cậu con trai mới lớn, tự đạp xe đi khắp
thành phố Bắc Kinh. Anh đã nghĩ, kiểu đi du lịch một mình này năm ngoái
anh cũng làm như thế, thời nay, thật không dễ dàng gì khi gặp được một
người có cùng chí hướng. Anh không có ý gì khác đâu, em đừng nghĩ anh
đang muốn tán tỉnh em, anh chỉ muốn chia sẻ một chút cảm giác đi du lịch khắp Bắc Kinh của mình, nếu có cơ hội thích hợp, chúng ta cùng đi, em
nghĩ xem, anh còn thích một mình đạp xe đi vòng quanh thế giới nữa. Hay
là, chúng ta hãy tự tạo ra một cơ hội đi?
Còn tạo ra cơ hội gì chứ, đáng ghét!
Tôi cười, sau đó đồng ý đi ăn với anh một bữa cơm, bởi vì anh đã nói một
câu rất đúng, ăn cơm có thể tăng thêm tình hữu nghị, huống hồ, người ta
đã nói rồi, chỉ muốn tìm một người bạn đồng hành, vốn không có ý định
theo đuổi tôi.
Nghĩ đi nghĩ lại, đây cũng là lần đầu tiên tôi đi
ăn cơm với một người con trai, tôi ăn mặc hết sức mộc mạc, chiếc váy khá dài, giày màu trắng hơi cũ kĩ, mặt mộc, tinh thần phấn chấn cùng anh đi ăn cơm.
Chúng tôi ăn trong một nhà hàng nhỏ cạnh trường.
Gọi bốn món ăn, tổng cộng chưa tiêu hết năm mươi tệ, quả nhiên đúng với
tiêu chuẩn anh đưa ra, tôi có chút căng thẳng, nên ăn uống hết sức dè
dặt nho nhã. Anh hạ giọng hỏi tôi: Bạn Tịch Hạ, chúng ta có thể không ăn bát đũa không?
Tôi phì cười.
Đúng thế, tôi rất ít cười,
tôi luôn cho rằng một người con gái u buồn nhìn sẽ hấp dẫn hơn, nhưng
khi gặp Xuân Thiên, anh cứ nói đùa, người con trai tài hoa xuất chúng
này từ lúc xuất hiện là lúc nào cũng như đang diễn hài kịch, vì vậy,
cuối cùng tôi đã bắt đầu thoải mái ăn ngấu nghiến từng miếng to. Anh
nói: Được, anh thấy có khả năng phát triển đấy.
Thế là, chúng tôi trở thành anh em.
Từ đó tôi gọi anh là lão Thiết, có nghĩa là người anh em vô cùng thân thiết.