Khăn đan xong được gửi đi.
Thẩm Gia Bạch nói: Thật ấm áp, đây là chiếc khăn tình yêu. Anh cũng có một món quà tặng em, em nhất định sẽ rất thích.
Tôi chờ đợi món quà đó.
Tôi nhìn chiếc nhẫn trên tay, khắc trên đó, lại là tên của Chương Tiểu Bồ.
Tôi vẫn chưa biết Thẩm Gia Bạch định tặng quà gì cho mình. Anh viết thư cho tôi nói, chuẩn bị cuối tuần này đến thăm tôi, đeo chiếc khăn mà tôi
đan, đến khi đó, mong tôi hãy đến đón anh, nhất định phải nhận ra anh!
Sau đó, anh nói cho tôi biết là chuyến tàu nào!
Tôi hốt hoảng đến rụng rời!
Trời ơi, Thẩm Gia Bạch sẽ đến, anh ấy sẽ đến!
Tất cả mọi dối trá, sắp bị phơi bày rồi!
Làm thế nào, làm thế nào đây?
Làm thế nào bây giờ? Tôi chạy như điên, tóc rối tung, tuột cả giày, tôi sắp điên rồi, đúng vậy, tôi biết làm thế nào đây?
Còn nhớ ngày nhỏ khi xem Nàng tiên cá, mặt trời vừa lên, nàng tiên cá sẽ
biến thành bọt biển, nhưng vì người con trai mà mình yêu, cuối cùng cô
ấy cũng cam tâm tình nguyện.
Trong thư anh nói: Chúng ta đã nhờ
hồng nhạn đưa thư một thời gian lâu như thế, đừng gửi thư mãi nữa, Tiểu
Bồ, hãy để anh được nắm tay em!
Em có nghĩ món quà mà anh định tặng em là gì không?
Anh nghĩ, anh muốn tặng cho em nụ hôn đầu của mình!
Tôi biết mình sắp biến thành bọt biển rồi!
Chính bởi vì yêu anh nên tôi chuẩn bị từ bỏ tất cả, tất cả này bao gồm cả tình yêu của tôi, bao gồm cả anh - Thẩm Gia Bạch.
Mùa đông đến, tuyết rơi rồi, Bắc Kinh đẹp như thế này, hùng vĩ thế này
nhưng tôi lại buồn đau như thế. Tôi biết, thứ tình yêu thuộc về tôi chỉ
là thứ tình yêu trên giấy, chẳng liên quan gì đến thực tế, chẳng liên
quan đến mùa đông này.
Tôi không ngờ là lại gặp Xuân Thiên.
Anh ấy đứng trong tuyết, tại nơi đã từng đâm vào tôi và gọi, Tịch Hạ, Tịch Hạ.
Tôi đứng trước mặt anh ấy, đột nhiên òa lên khóc nức nở.
Chuyện gì thế? Ai bắt nạt em, nói với anh được không?
Tôi ngồi xổm trên tuyết, nước mắt tuôn rơi, từng giọt từng giọt tạo thành
một chiếc hố nhỏ, một lúc sau, một đống các hố nhỏ được tạo thành. Xuân
Thiên nói: Em làm sao thế? Có chuyện gì không thể chịu đựng được? Có thể nói cho anh nghe không?
Thất tình rồi? Phải không? Bị hắn ta bỏ
rơi rồi? Anh sẽ cho hắn một trận, nói cho anh biết hắn đang ở đâu? Anh
sẽ tới cho hắn một trận. Một người con gái tốt thế này con không yêu,
hắn ta muốn tạo phản hay sao?
Nỗi khổ, nỗi buồn, nỗi cay đắng
này... tất cả những bí mật thầm kín đó, sao tôi có thể kể với anh? Ai có thể chia sẻ với tôi? Tôi ngồi rất lâu, chân tê đi, khi tôi đứng dậy,
Xuân Thiên ôm chặt lấy tôi.
Còn tôi nước mắt giàn giụa nằm gọn trong vòng tay của anh.
Cả người tôi như run lên, suy nghĩ hỗn loạn, loạn đến nỗi không thể sắp xếp lại được nữa, tôi khóc, nghẹn ngào, tủi nhục.
Xuân Thiên ôm một kẻ như phát điên là tôi, nước mắt tôi giàn giụa, ánh mắt
hoảng hốt, đầu tóc rối bù, tất cả loạn rồi! Tôi sắp sụp đổ rồi!
Thẩm Gia Bạch, anh ấy sắp đến!
Bí mật, sắp bị phơi bày!
Không ai ngờ, Xuân Thiên lại có thể hành động to gan như thế.
Trong khi tôi còn chưa chuẩn bị gì, đang ở trong tình trạng hoảng loạn, anh ấy cúi đầu và nhanh chóng hôn tôi.
Anh ta đã hôn tôi!
Môi tôi, đột nhiên bị sự lạnh giá chạm vào!
Tôi vội vàng đẩy anh ra, sau đó xông vào đánh anh như một kẻ điên dại!
Anh ta là cái gì? Lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn! Anh ta đúng là kẻ
lưu manh! Sao anh ta có thể hôn tôi?! Phải, nụ hôn đầu của tôi, nụ hôn
đầu của tôi, đã dễ dàng bị lấy đi giữa trời đất đầy tuyết thế này!
Anh là đồ khốn nạn, đồ khốn kiếp, anh đi chết đi! Tôi nói những lời thô lỗ đó? Đây là tôi sao? Đây rõ ràng là một kẻ điên!
Tịch Hạ, Tịch Hạ, thấy em khóc, thấy em như bông hoa dưới mưa, nhìn em đau
buồn như vậy, anh đã không biết tại sao, anh cũng hoảng loạn rồi, hãy
tha thứ cho anh, tha thứ cho anh...
Tịch Hạ, chắc em cũng biết trái tim anh, anh thật sự yêu em.
Nhưng tôi không yêu anh!
Tôi gào lên, quay người bỏ đi. Tất cả những gì xảy ra trong ngày hôm nay,
như đã có tuyết lại thêm tuyết. Phải, nụ hôn đầu của tôi không còn nữa,
đã bị cướp mất. Tôi và Xuân Thiên có quan hệ gì, tôi không yêu anh, tôi
luôn muốn lẩn tránh anh, nhưng tại sao số mệnh lại như thế, sao nó lại
khiến mọi lần đầu tiên của tôi đều là với anh.
Sau khi say là sự đụng chạm thân mật, hôm nay thì là hôn.
Trời ơi!
Tất cả, tất cả loạn rồi!
Người tôi nên đi tìm nhất lúc này là Chương Tiểu Bồ.
Tôi quay về kí túc xá, tìm những lá thư đó. Tôi muốn Chương Tiểu Bồ đọc
từng lá thư. Mỗi lá thư, thật ra tất cả đều là viết cho cô ấy.
Phải, chỉ có cô ấy mới có thể diễn tiếp vở kịch này.
Sắc mặt của tôi khiến Chương Tiểu Bồ sợ hãi, lần đầu tiên, cô ấy tỏ ra rất
quan tâm hỏi tôi, Tịch Hạ, nói cho mình biết chuyện gì thế? Cậu làm mình sợ chết khiếp.
Tôi kéo cô ấy ra sân vận động: Tôi mặc phong phanh, run lên bần bật, nhưng tôi vẫn phải nói.
Nếu không nói, Thẩm Gia Bạch đến rồi thì hết, tất cả sẽ hết.
Từng chút, từng chút... tôi nói với Chương Tiểu Bồ tất cả, về lá thư bị ném
vào sọt rác ngày ấy, về chiếc khăn len màu hồng, về chiếc nhẫn có khắc
tên cô ấy.
Sau đó, tôi đưa cho cô ấy tất cả những lá thư.
Cô ấy sững lại.
Đúng vậy, Chương Tiểu Bồ, cô ấy chưa gặp tình huống này bao giờ.
Sau đó, cô ấy móc thuốc ra, đốt một điếu mà nói, Tịch Hạ, cậu muốn mình làm thế nào?
Tôi khóc, lắc đầu: Không biết, mình không biết. Lúc này, bầu trời của tôi
đã sụp đổ, tôi không biết phải làm thế nào để tiếp tục câu chuyện dối
trá này.
Thế này được không? Kịch, mình sẽ diễn, bọn mình sẽ cho
anh ấy biết từng tí từng tí một, cũng có thể đến một ngày anh ấy sẽ thật sự yêu cậu, có được không?
Được. Tôi nghẹn ngào nói. Cảm ơn cậu, Chương Tiểu Bồ.
Không có gì, mình sẽ cố gắng. Chương Tiểu Bồ nói, Tịch Hạ mình không ngờ cậu
lại thích một người đến phát điên như thế, Thẩm Gia Bạch, mình vẫn còn
chút ấn tượng, một người con trai rất giỏi, thật đấy, rất giỏi.
Rất từ từ, tôi rút nhẫn ra, cười rồi đưa cho cô ấy, Chương Tiểu Bồ, là của cậu. Tôi nói: Trả lại cho cậu.
Cô ấy đột nhiên ôm chầm lấy tôi, gọi liên tục, Tịch Hạ, Tịch Hạ, Tịch Hạ.
Âu Dương Tịch Hạ, tôi là Âu Dương Tịch Hạ, đã từng yêu một người con trai
tên là Thẩm Gia Bạch, trên giấy chúng tôi đã từng thề non hẹn biển.
Bây giờ, tôi biến thành bọt biển, dưới ánh mặt trời, không có màu sắc.
Tại sao em lại từ bỏ anh, bởi vì em yêu anh! Thẩm Gia Bạch, chỉ cần anh hạnh phúc, em từ bỏ, từ bỏ!
Tôi nói với Thẩm Gia Bạch: Khi đi đón anh, em sẽ mặc một chiếc váy màu
hồng, anh đã từng nói em mặc váy màu hồng rất xinh. Hôm đó rất lạnh, tôi cũng hơi bị cảm, tôi nói với Thẩm Gia Bạch, em bị cảm rồi, đau đầu quá, lá thư này chỉ viết đến đây thôi, đó là lá thư ngắn nhất mà tôi viết.
Bởi vì, nếu còn viết tiếp, trái tim tôi sẽ vỡ vụn.
Khi ra ga đón Thẩm Gia Bạch, Chương Tiểu Bồ mặc một chiếc váy màu hồng.
Khi ngồi lên xe taxi, Chương Tiểu Bồ luôn nắm chặt tay tôi, tôi cảm thấy
tay cô ấy hơi run, cô ấy nói, Tịch Hạ, mình không ngờ, Thẩm Gia Bạch lại yêu người con gái tên là Chương Tiểu Bồ. Thật đáng tiếc, Chương Tiểu Bồ đó lại không phải là Chương Tiểu Bồ mình đây.
Phải, cô ấy đã đọc hết tất cả những lá thư.
Những lá thư đơn giản, chân tình, những lá thư khiến tim người ta muốn vỡ vụn.
Chỉ có một lá thư tôi không đưa cho cô ấy, đấy là lá thư có giao hẹn vào
đêm giao thừa chúng tôi sẽ cùng gọi tên nhau ba lần, đấy sẽ là bí mật
của cả đời tôi, là hạnh phúc lớn nhất của tôi, bí mật này, tôi sẽ biến
nó thành bí mật vĩnh viễn của chỉ mình tôi. Vào đêm giao thừa năm nay,
tôi vẫn muốn gọi tên anh.
Phải, chúng tôi đã từng giao hẹn, bí
mật này chỉ có hai chúng tôi biết, không nói cho bất kì ai. Nếu có ngày
chúng tôi để mất người kia, chúng tôi mắc bệnh mất trí nhớ, chỉ cần nói
ra bí mật này thì có thể đưa người kia trở về bên mình.
Tôi và Chương Tiểu Bồ đứng trên sân ga đợi tàu đến.
Thẩm Gia Bạch ngồi ở khoang số 10.
Tàu dừng lại.
Là khoang số 5.
Chương Tiểu Bồ đứng đó, tôi nói, Chương Tiểu Bồ, cậu đi đi, đi tìm anh ấy.
Phải, nếu là tôi, tôi sẽ vội vàng chạy tìm tới khoang số 10, tôi không thể
đứng đây mà đợi như một con ngốc, nhưng Chương Tiểu Bồ, cô ấy không có
tâm trạng giống tôi.
Được, Chương Tiểu Bồ nói, mình đi.
Cô ấy chạy về khoang tàu số 10, còn tôi đứng lại đấy, mưa tuyết nhẹ nhàng bay, nước mắt rơi như mưa.
Người chạy đi đó lẽ ra là tôi! Nên là tôi.
Từ xa, tôi nhìn thấy anh xuống tàu, anh quàng chiếc khăn len màu đỏ!
Trên mặt anh còn đọng lại một nụ cười kiêu ngạo, anh nhanh nhẹn chạy lên vài bước, sau đó ôm lấy Chương Tiểu Bồ, rất chặt.
Cảnh tượng đó như thế nào nhỉ! Giữa trời và đất, giữa những bông hoa tuyết
bay bay, một người con trai mặc quần bò áo khoác có mũ màu tro ôm chặt
một người con gái mặc một chiếc váy màu hồng, hai người họ nhìn rất đẹp
đôi, một người đẹp trai tuấn tú, một người con gái dung mạo như ngọc.
Anh vừa xuống là nắm lấy tay cô ấy!
Anh đã từng nói: Em đến đón anh, anh sẽ nắm tay em!
Mặt Chương Tiểu Bồ tỏa ra một thứ ánh sáng quyến rũ mê hoặc, là màu vàng,
lại như là màu hồng phấn, nhảy nhót dưới ánh mặt trời, thật sự rất quyến rũ.
Ánh mắt của cô ấy thời khắc ấy tôi hiểu, Chương Tiểu Bồ rung động rồi.
Phải, người con trai năm đó cùng cô ấy tham gia cuộc thi đầy cạnh tranh,
người con trai duy nhất cô ấy từng khen ngợi từng tán dương, người con
trai trong thư đã từng nói thích cô ấy, gọi tên cô ấy hàng trăm lần, đột nhiên trở thành Đế Vương, thành Thần thánh của cô ấy, so sánh với tất
cả những người con trai cô ấy từng tiếp xúc trước kia, Thẩm Gia Bạch
hoàn toàn khác biệt.
Anh có một khí chất mạnh mẽ, vừa lạnh lùng lại vừa hấp dẫn.
Tôi biết, tôi hết thật rồi.
Không còn việc gì cho tôi nữa.
Bọt biển từng chút từng chút vỡ tan, trái tim tôi vỡ vụn, từng mảng từng
mảng một, ai có thể lắp ghép cho nó hoàn chỉnh trở lại đây?
Nhưng tại sao, tại sao tôi vẫn không thể từ bỏ được? Tại sao, tại sao tôi vẫn cứ yêu anh như thế?
Cuối cùng họ đi đến bên cạnh tôi. Thẩm Gia Bạch hỏi Chương Tiểu Bồ: Chẳng phải em nói bị cảm sao? Đã khá hơn chưa?
Tôi đứng đằng sau, vẫn còn chảy nước mũi.
Chương Tiểu Bồ nói: Khá hơn nhiều rồi, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm. Em đã hứa
sẽ mời anh đi ăn món vịt quay Bắc Kinh. Phải, là tôi đã từng hứa với
Thẩm Gia Bạch như thế.
Tôi luôn đi theo phía sau, hắt xì hơi
không ngớt, nước mắt nước mũi túa ra, chẳng ai hỏi tôi lấy một câu. Tôi
biết, tôi là bông hoa tường vi trong góc tối, lặng lẽ nở, lặng lẽ tàn.
Nhớ đến bài thơ Cây nở hoa tôi đã từng viết cho anh:
Bước đến gần xin anh hãy lắng nghe
Em run rẩy như chiếc lá đợi anh.
Khi anh lướt qua mà không nhìn thấy
Một vạt đầy rơi xuống sau lưng
Người yêu ơi, là cánh hoa đâu có thể.
Trái tim em vỡ vụn tự bao giờ...
Lúc này thật hợp cảnh và sinh động. Mùi vị của mối tình đầu, là mùi vị của
quả quýt xanh, nhè nhẹ, tê tê, nhưng cả đời cũng không thể quên được.
Tình yêu năm mười chín tuổi, vẻ đẹp của tôi còn xanh hơn nước biển, u buồn hơn pháo hoa.
Đây là Tịch Hạ, Chương Tiểu Bồ giới thiệu tôi.
Oh, Thẩm Gia Bạch điềm đạm đáp lại một tiếng, nói, hình như anh đã từng gặp em ở đâu rồi thì phải? Đúng rồi, ở sân vận động! Có một lần em đến xem
anh đá bóng, đúng không? Rất hiển nhiên, anh không hề có hứng thú với
tôi. Anh quàng chiếc khăn màu đỏ. Tôi thấy anh rất cẩn thận kéo nó
xuống, sau đó cầm gọn trong tay.
Ngồi lên taxi, qua gương chiếu hậu, tôi thấy họ luôn nắm tay nhau.
Trái tim vỡ vụn, từng mảng từng mảng lớn vỡ vụn.
Trái tim yêu như thủy tinh, người yêu dấu ơi, anh vừa chạm vào nó, nó đã vỡ
tan rồi. Nhưng nhìn thấy Thẩm Gia Bạch hạnh phúc như thế, cuối cùng tôi
cũng đã hiểu được lí do từ bỏ của nàng tiên cá. Chỉ cần người mình yêu
hạnh phúc thì cho dù cô ấy có biến thành đám bọt dưới biển cũng cam tâm
tình nguyện!
Khi chúng tôi đi ăn vịt quay Bắc Kinh, anh tháo khăn quàng cổ ra, sau đó vào nhà vệ sinh.
Tôi cầm chiếc khăn lên, phát hiện ra khi đan đã bị lỗi một mũi, giờ, sợi đã bị sút, thế là tôi dùng tay cẩn thận cài sợi len đó lại.
Đột
nhiên, Thẩm Gia Bạch xông tới trước mặt tôi: Đừng động vào nó. Anh ấy
nói: Sao em lại tùy tiện đụng vào đồ của người khác như thế!
Mặt
tôi biến sắc, mặt Chương Tiểu Bồ cũng biến sắc, tôi bỏ chạy ra ngoài,
Chương Tiểu Bồ đuổi theo, cô ấy luôn nói: Mình xin lỗi, mình xin lỗi.
Cậu quay lại đi. Tôi nói: Không sao đâu, ở đây gió lớn quá, còn nữa, mình
không khỏe, mình về trước đây, cậu hãy chịu khó chăm sóc anh ấy.
Trên đường quay trở về một mình, tuyết bắt đầu rơi, tôi không tránh, cứ đi thẳng về phía trước.
Cả đêm đó tôi không chợp mắt.
Gối ướt đẫm hết lớp này đến lớp khác.
Sâu cũng biết khóc, chỉ là, ai có thể nhìn thấy nước mắt của sâu chứ?
Bây giờ em đứng trước mặt anh nhưng anh lại không nhận ra, anh không biết
em yêu anh, em nghĩ đây là việc đau khổ nhất trên thế giới này. Thẩm Gia Bạch, anh nói chỉ cần nhìn một cái là nhận ra em ngay nhưng anh không
nhận ra em.
Tình yêu thấp hơn bụi đất sao? Nếu em yêu anh, em nguyện chìm trong bụi đất, thậm chí xuống dưới bụi đất, tới tận cùng.
Cái kén tình yêu từng lớp từng lớp được bóc ra, cuối cùng em nhìn thấy, ở trong cùng là anh.