Sau đó cứ mỗi ngày, trước khi Thẩm Gia Bạch được nghỉ, tôi đều đến đứng đợi ở đầu con đường mà anh sẽ đi qua.
Mỗi ngày, mỗi ngày.
Nhưng anh không một lần nhìn tôi.
Trong tim anh chỉ có Chương Tiểu Bồ. Thậm chí không nhìn bất cứ người con gái nào khác. Trong thư, anh đã từng nói với tôi, Từ nay về sau, bất kì
người con gái nào cũng không còn sức cám dỗ đối với anh nữa, trong tim
anh, đầy ắp hình ảnh của một người con gái có tên là Chương Tiểu Bồ. Nụ
cười của cô ấy, cái chau mày của cô ấy, mỗi lần nghĩ đến, cứ như có một
cơn gió nhẹ thổi qua, hãy tha thứ cho những con sóng lăn tăn trong lòng
anh nhé.
Mà trong mùa đông này, tôi đứng bên đường, nhìn anh đi
lướt qua mình, người con trai luôn bịn rịn vương vấn với tôi trong thư
đã lạnh lùng đi ngang qua tôi như thế, thậm chí đến một ánh mắt cũng
không ban cho tôi.
Có một lần tôi đứng gần anh nhất, khoảng cách
chỉ hai mươi centimet, tôi và anh cùng hòa mình vào đám học sinh đang
tan học, rất sát nhau, tôi có thể cảm nhận được hơi thở của anh, có thể
cảm nhận được mùi hương bạc hà dễ chịu tỏa ra từ người anh, nhưng anh
vẫn không nhìn tôi.
Yên chi lệ, lưu nhân túy, kỉ thời trùng?(1).
Trái tim tôi còn mát lạnh hơn cả bạc hà, nhưng vẫn thích như thế, vẫn
thích anh một cách không thể tự kiềm chế được. Không thể ngăn cản, giống như hải triều, hết đợt sóng này qua, đợt sóng khác lại ào tới.
Niệm khứ khứ, thiên lí yên ba, mộ ái trầm trầm Sở thiên khoát(2). Thẩm Gia
Bạch, anh chính là Thiên lí yên ba của em, thiên lí tương tư!
(1). Ba câu thơ trong bài Tương kiến hoan của nhà thơ Lí Dục (937-978), vị
vua cuối cùng nước Nam Đường thời Ngũ đại thập quốc trong lịch sử Trung
Quốc. Có nghĩa là: Nước mắt người con gái như muốn níu kéo vấn vương,
biết khi nào mới gặp lại?
(2). Ba câu thơ trong bài thơ Vũ lâm
linh của nhà thơ Liễu Vĩnh (khoảng 987-1053), Trung Quốc. Tạm dịch: Nhớ
người đi, sóng khói nghìn dặm, mây triều nặng nặng, trời Sở bát ngát.
Mùa đông này, tôi đã làm một việc đau đớn nhất, chính là đi xăm.
Trên cánh tay của tôi, tôi đã xăm tên tiếng Anh của Thẩm Gia Bạch lên đó:
Jess. Đấy là tên anh thường dùng khi viết thư, thậm chí, còn còn đặt cho tôi một tên tiếng Anh là Anita.
Khi cây kim chích từng chút một
lên da thịt tôi, tôi lại hoàn toàn không cảm thấy đau, Thẩm Gia Bạch,
anh có biết em thích anh nhiều như thế nào không!
Hình xăm này là nỗi đau của cả đời tôi!
Đúng vậy, vào mùa đông này, tôi đã vì Thẩm Gia Bạch mà đi xăm!
Ngày hai mươi ba tháng Chạp Chương Tiểu Bồ mới trở về.
Tết ông Công ông Táo, mẹ làm sủi cảo, bố vẫn ở chỗ của Vân Cẩm, anh trai đi du lịch với bạn gái ở Vân Nam, nếu như anh trai tôi về thì bố còn thu
kiếm, bởi vì anh trai sẽ gây sự, gây sự thật sự, vô cùng hung dữ.
Tôi và mẹ đang nặn sủi cảo thì điện thoại đổ chuông.
Là Chương Tiểu Bồ.
Cô ấy vừa khóc vừa nói, Tịch Hạ, mau ra đây đi, mang theo tiền, ít nhất là một nghìn tệ.
Chuyện gì thế? Cậu đừng lo, tôi nói, mình đến ngay.
Tôi xin mẹ một nghìn tệ, tôi nói: Có việc gấp cần dùng, là bạn học của con.
Tôi gọi xe đi về phía bờ biển, Chương Tiểu Bồ đứng trong gió lạnh, đi xuống biển.
Bờ biển mùa đông cô độc biết bao, hoang vắng không một bóng người, đến đá
cũng cô đơn, chỉ có tôi và Chương Tiểu Bồ. Tôi gọi cô ấy không biết bao
nhiêu lần, nhưng cô ấy không nghe thấy, là do tiếng sóng biển quá lớn,
hay là cô ấy cố ý?
Khi tôi lao đến trước mặt cô ấy, giày của cô ấy đã ướt.
Chuyện gì thế?
Cô ấy đột ngột ôm lấy tôi, òa lên khóc, tiếng khóc của cô ấy quá thảm
thiết, vì vậy, tôi cứ nghĩ là mình đã nghe thấy tiếng chó sói tru, tôi
lắc vai cô ấy: Nói cho mình nghe, rút cục là có chuyện gì?
Cô ấy vẫn chỉ khóc.
Tôi chưa thấy Chương Tiểu Bồ khóc như thế bao giờ, khóc rưng rức mãi không
thôi, cả người cô ấy như run lên cầm cập, cô ấy lúc này nhìn thật mỏng
manh, thật yếu đuối!
Trời không sập được đâu, còn có mình mà, tôi ôm lấy cô ấy nói.
Tịch Hạ, mình… có thai rồi.
Tôi ngây người, đứng sững như thế bên bờ biển, sau đó hỏi: Cái gì cơ, cậu nói lại lần nữa đi!
Mình… có thai rồi, mình đã có con với Lê Minh Lạc, nhưng anh ta không muốn, anh ta bảo mình tự nghĩ cách!
Có thai? Có thai? Tôi nhắc đi nhắc lại từ đó, cảm giác đây là một chuyện
quá đáng sợ, quá nghiêm trọng, sao cô ấy có thể có thai chứ? Sao có thể
chứ?
Tâm trạng của tôi rối bời, nhưng Chương Tiểu Bồ đang khóc
trong lòng tôi, dù sao cô ấy cũng vẫn là một cô gái chưa từng trải đời.
Sao anh ta có thể khốn nạn như thế, gọi điện thoại đi, bảo anh ta đến đây!
Đừng gọi, vô ích thôi, anh ta đã có bạn gái mới rồi, còn xinh hơn mình
nhiều, hơn nữa, còn có thể đưa anh ta ra nước ngoài, vì vậy, anh ta đã
thay lòng, việc này là do mình, chẳng có cách nào khác cả, hãy nói cho
mình biết, phải làm sao bây giờ?
Còn có thể làm sao nữa? Tôi nói, nói với người lớn trong nhà đi, được không? Nói với mẹ cậu đi, bọn mình đều không có kinh nghiệm, nếu xảy ra chuyện gì thì biết làm thế nào?
Không, không được! Nói với họ, họ sẽ đánh mình chết, mình thà, thà một mình chịu đựng!
Lúc Chương Tiểu Bồ nói thế, tóc của cô ấy rủ xuống mặt, che mất mắt, ánh
mắt cô ấy đầy vẻ hận thù, đấy là một Chương Tiểu Bồ mà tôi không quen,
là một Chương Tiểu Bồ khác, khiến tôi có cảm giác sợ hãi đến lạnh người.
Vậy cậu nói phải làm thế nào?
Đi theo mình, Tịch Hạ, đến bệnh viện phá thai, bệnh viện càng xa càng tốt, về vùng nông thôn ấy, được không? Đi cùng mình được không?
Được, tôi nói, mình đi cùng cậu.
Trong lòng tôi tràn đầy sự sợ hãi, nhưng cũng tràn đầy sự kiên quyết. Tôi
biết, lúc này là lúc cô ấy cần tôi nhất, tôi phải ở bên cạnh cô ấy.
Đây là lần đầu tiên của cô ấy.
Trên xe bus đường dài, tôi có cảm giác cơ thể của cô ấy liên tục run lên bần bật, tay cô ấy rất lạnh, còn tôi liên tục nói một câu vô ích: Không sao đâu, không sao đâu.
Chúng tôi lên xe bus, đến một trạm y tế nhỏ ở tận vùng nông thôn xa, bác sĩ khinh miệt nhìn Chương Tiểu Bồ, sau đó
nói: Dạng chân ra!
Đấy là lần đầu tiên tôi nhìn thấy phần dưới
của một người con gái, bác sĩ đưa dụng cụ chuyên dùng lạnh lẽo vào sâu
bên trong người Chương Tiểu Bồ. Chương Tiểu Bồ kêu lên, tôi nắm chặt tay cô ấy, sau đó an ủi: Một tí nữa thôi, một tí nữa thôi là xong rồi.
Dạng chân ra! Câu nói đó thật là một sự sỉ nhục biết bao, còn hành động của
Chương Tiểu Bồ khiến người khác cảm thấy xấu hổ, tôi nghĩ, Lê Minh Lạc
có lỗi với cô ấy!
Cô ấy khóc, tôi cũng khóc.
Chúng tôi ôm nhau khóc rất nhiều.
Người phụ nữ khoảng hơn bốn mươi tuổi đó nói: Mới bé mà đã hư thế rồi, sau
này phải chú ý, đừng có dễ dàng lên giường với đàn ông, cuối cùng người
chịu khổ lại chính là bản thân mình thôi.
Chương Tiểu Bồ gần như
không xuống được bàn phẫu thuật, cô ấy kêu đau, vốn cô ấy đã rất sợ máu, giờ sắc mặt lại càng nhăn nhó hơn, chúng tôi ngồi trên chiếc ghế ngoài
hành lang rất lâu. Chương Tiểu Bồ nói: Thị trấn nhỏ này, cả đời này mình cũng không bao giờ đến nữa.
Tôi đỡ cô ấy, cô ấy nhìn tôi, Tịch Hạ, cậu sẽ không nói ra chuyện này chứ?
Tôi nghiêm túc trả lời, Chương Tiểu Bồ, cậu có biết chuyện này nghiêm trọng tới mức nào không, hơn nữa, bọn mình thân nhau như thế, sao mình có thể nói ra? Đây cũng là bí mật của mình mà, bởi vì, chính mình đã đi cùng
cậu đến đây.
Trên đường quay về, Chương Tiểu Bồ dựa vào người
tôi, tay tôi nắm chặt tay cô ấy, một người con gái vốn xinh đẹp rực rỡ
là thế, mà lúc này lại mềm nhũn không còn chút sức sống nào, tôi nói:
Ngủ đi, sắp đến nhà rồi.
Không ai có thể ngờ rằng chúng tôi lại gặp Thẩm Gia Bạch.
Đúng vậy, vừa xuống xe, chúng tôi gặp anh.
Anh sững người đứng nhìn Chương Tiểu Bồ, chỉ đứng ngẩn ra mà nhìn Chương
Tiểu Bồ, còn tôi nhìn anh như một con ngốc, chỉ mình tôi biết, giữa ba
người chúng tôi đang xảy ra chuyện gì.
Ba người chúng tôi, tôi
yêu Thẩm Gia Bạch, Thẩm Gia Bạch yêu Chương Tiểu Bồ, hai người bọn họ
không biết vai trò của tôi trong chuyện này.
Khi Thẩm Gia Bạch
định cất tiếng gọi Chương Tiểu Bồ, tôi giơ tay vẫy một chiếc taxi, đang
đang nghỉ đông, chắc là về quê ăn Tết, người phụ nữ bên cạnh anh tôi
biết, là mẹ của anh.
Ánh mắt của anh vẫn không rời khỏi người
Chương Tiểu Bồ, còn Chương Tiểu Bồ không có tâm trạng đâu mà nhìn anh dù chỉ một cái. Bởi vì Chương Tiểu Bồ nhợt nhạt yếu đuối như thế, còn đang trăm mối tơ vò như thế, sao có thể để ý tới anh được?
Tôi không
thể hình dung ra tâm trạng của mình lúc ấy, cũng giống như Thẩm Gia Bạch không có cách nào hình dung được tâm trạng của anh! Sau khi anh lên xe
bus, anh đã áp mặt vào cửa kính để nhìn chúng tôi, không, là nhìn Chương Tiểu Bồ, còn Chương Tiểu Bồ không cả ngoảnh đầu lại.
Chính là
tôi đã chạm ánh mắt anh trong một giây, phải, chỉ có điều chỉ một giây,
một giây đó đối với tôi mà nói là trời rung đất sụp, tại sao tôi lại…
lại thích anh đến như thế?
Tiện túng hữu thiên chủng phong tình, cánh dữ hà nhân thuyết?(3)
(3). Hai câu nói cuối trong bài Vũ lâm linh của nhà thơ Liễu Vĩnh, có nghĩa
là: Dẫu có muôn vàn tình cảm trong lòng, cũng biết ngỏ cùng ai?
Đỏ mặt, tim đập mạnh, chân tay lạnh buốt, tôi nói: Bác tài, bác lái nhanh hơn một chút.
Sau khi đưa Chương Tiểu Bồ về nhà, tôi dặn dò cô ấy nhất định phải nghỉ
ngơi, không được làm gì cả, hôm sau, tôi sẽ đến thăm cô ấy.
Trong đầu tôi vẫn luôn tái hiện cảnh tương ngộ vừa rồi.
Thẩm Gia Bạch chắc chắn sẽ rất buồn, bởi vì từ đầu đến cuối, Chương Tiểu Bồ không liếc mắt nhìn anh dù chỉ một cái.
Sau đó trong thư tôi có giải thích rằng, bởi vì lúc ấy bên cạnh tôi còn có
bạn, tôi sợ cô ấy nhìn thấy manh mối gì đó. Một lời giải thích như thế
thật ra chỉ là lời biện bạch nhưng Thẩm Gia Bạch nói, Anh cảm giác trong mắt em không có anh, em còn không nhiệt tình với anh bằng cô bạn gái
bên cạnh em.
Mặc dù chúng tôi chỉ chạm ánh mắt nhau có một giây.
Câu nói đó xuất hiện trong bức thư đầu tiên sau khi vào học, nó, nó khiến
tôi phải rơi lệ. Xem ra, ánh mắt của người đang yêu rất sắc bén, có thể
giết người ở bất kì đâu.
Mỗi ngày sau đó, tôi đến thăm Chương
Tiểu Bồ, nói cô ấy phải ăn nhiều hơn một chút, cũng có thể là vì còn
trẻ, nên khi gần đến Tết cô ấy cũng đã vui vẻ hoạt bát hơn nhiều, có
điều, cô ấy không bao giờ nhắc đến Lê Minh Lạc nữa mà gọi điện cho mấy
cậu con trai trong lớp. Cô ấy nói: Tình cũ đã đi rồi, tình mới sắp đến,
chẳng qua chỉ là một cuộc tình đã chết, có gì là ghê gớm đâu.
Nhưng tôi nhìn thấy cô ấy khóc.
Buổi trưa hôm đó, tôi đến nhà cô ấy sớm hơn thường lệ, vừa bước vào cửa,
nghe thấy cô ấy khóc, sau đó nói trong điện thoại, Lê Minh Lạc, tôi hận
anh, tôi mãi mãi hận anh.
Hận, đôi khi là vì còn yêu.
Bởi vì khó lòng chia cắt.
Còn tôi lúc ấy chỉ có một mong muốn, đêm giao thừa, mi mau đến đi.
Mười hai giờ, tôi sẽ nhẹ nhàng, khe khẽ gọi tên một người.
Thẩm Gia Bạch, đó chính là anh.
Đó chính là giao ước giữa em và anh. Giao ước năm chúng ta mười chín tuổi.
Đêm giao thừa cuối cùng cũng đã đến.
Thật hiếm khi bố cũng về nhà, cùng làm bánh trôi và sủi cảo với mẹ. Bên
ngoài có tuyết, mưa tuyết đan lẫn vào nhau, gió cũng hiu hiu thổi, tôi
và bố mẹ cùng xem buổi ca nhạc cuối năm, trong lòng không ngừng trông
ngóng, liên tục nhìn đồng hồ.
Triệu Bản Sơn đang diễn một tiểu
phẩm, khán giả phía dưới cười vui vẻ, đến bố mẹ cũng cười vui vẻ, anh
gọi điện từ Vân Nam về chúc Tết, cả nhà dường như ai cũng tràn ngập niềm vui, nhưng tôi biết, phía sau những thứ này cất giấu một thứ có lực sát thương vô cùng lớn.
Mười một giờ ba mươi bố nhận một cuộc điện thoại.
Tôi biết, đó là Vân Cẩm.
Bố nói: Không được, để ngày mai đi.
Sau đó, bố cúp máy, thậm chí, còn tắt máy.
Mẹ tự nhiên lại nói: Cảm ơn anh.
Ước hẹn của tôi đã bắt đầu đếm ngược.
Tôi thay quần áo, bố hỏi: Con đi đâu? Tôi không quay đầu lại, sau đó nói: Con đi xem pháo hoa. Mười hai giờ đêm sẽ bắn pháo hoa.
Cho con đi đi, mẹ nói, nó rất thích sự yên tĩnh, hiếm khi lại thích sự ồn ào, để nó đi xem đi.
Mười hai giờ kém mười lăm, cả thành phố tràn ngập trong ánh sáng của pháo
hoa, gần như đinh tai nhức óc, pháo hoa bay đầy trời, hết quả này tới
quả khác, thời khắc chuyển giao sang năm mới cũng bắt đầu được đếm
ngược, trong ti vi vọng đến giọng nói của Nghê Bình(4): Nào, chúng ta
hãy cùng nhau đón chào năm mới.
(4). Nghê Bình: Diễn viên, nhà sản xuất, người dẫn chương trình nổi tiếng của Đài truyền hình trung ương Trung Quốc.
Có tuyết, từng bông từng bông rơi xuống vai tôi.
Tôi muốn lau đi, nhưng lại phát hiện ra mặt mình đã ướt cả rồi.
Mười hai giờ cuối cùng cũng đến, tôi nghe thấy tiếng chuông đồng hồ của năm mới.
Thẩm Gia Bạch, Thẩm Gia Bạch, Thẩm Gia Bạch.
Rất nhẹ nhàng, tôi gọi, lần sau nhấn mạnh hơn lần trước, lần sau kiên định
hơn lần trước, cùng với cả thành phố ngập tràn trong pháo hoa này, Thẩm
Gia Bạch, em gọi tên anh.
Và lúc này, anh cũng đang gọi tên tôi, tôi biết anh sẽ không lỗi hẹn.
Bởi vì anh nói, đây là lần hẹn hò đầu tiên trong cuộc đời anh.
Sau khi gọi tên anh ba lần nước mắt tôi đã giàn giụa.
Tôi không định khóc, nhưng càng ngày càng nghẹn ngào, cuối cùng, trong
tiếng pháo nổ tôi khóc rất thoải mái. Đây là thứ tình cảm đã phải kìm
nén rất lâu, rất lâu rồi, cuối cùng vào đêm giao thừa lại bùng nổ.
Trong lá thư sau này Thẩm Gia Bạch gửi cho tôi có nói, Em biết không, khi anh gọi tên em, khi anh hướng về phía bắc nơi có nhà em, anh đã khóc, em có khóc không?
Đây là lần hẹn hò đầu tiên trong cuộc đời tôi, một
phương thức hẹn hò khác người và đẹp đẽ như thế. Giao ước đó, chúng tôi
đã thực hiện liên tiếp ba năm.
Thẩm Gia Bạch còn nói với tôi, vào ngày đầu tiên của năm mới, tức là mùng một, anh đã đến gần nhà Chương
Tiểu Bồ, còn tôi cũng giống như anh, đến trước cửa nhà anh.
Cuối cùng chúng tôi đã bỏ lỡ cơ hội như thế.
Tôi đến để nhìn anh, còn anh đến để nhìn Chương Tiểu Bồ.
Anh không nhìn thấy Chương Tiểu Bồ bởi vì Chương Tiểu Bồ đã chạy đến tìm
tôi, cô ấy nói: Buồn quá, chúng ta ra bờ biển chơi đi. Nhưng tôi không
có nhà.
Ba người chúng tôi cứ lỡ làng như thế, lỡ một thời, lỡ cả một đời.
Những bông hoa tuyết vào đêm giao thừa mùa xuân năm ấy trong kí ức của nhiều
năm về sau tỏa ra một thứ hương thơm rất hấp dẫn, mát mẻ và quyến rũ, cả đời không thể quên.