Nếu Nam Chính Yêu Nữ Phụ!!!

Chương 4: Chương 4: Số Đã Xui Thì Đi Đâu Nó Cũng Xui




“Mộ Ảnh Tuyết?”

“Nè anh kia!sao lại ở đây ức hiếp con gái nhà lành chứ?Anh có ăn học không vậy hả,người thì đẹp trai mà sao lại thiếu học thức đến thế,ở nơi công cộng như thế này mà lại đi ức hiếp con gái nhà lành,thật không đáng mặt đàn ông chút nào”

“Không đáng mặt đàn ông?Mộ Ảnh Tuyết,cô dám nói tôi như thế”Mặt người đàn ông đen lại,sắc mặt lạnh lùng hẳn đi không giống như lúc nói chuyện với cô gái kia.

Mộ Ảnh Tuyết nhìn sắc mặt của hắn lòng có chút sờ sợ,hơi run người nói”Thì...Thì sao?Anh giữa ban ngày ban mặt mà đi ve vẽn con gái nhà người ta không biết mắt cỡ à.Mà nè,anh và tôi có quen biết nhau sao mà anh biết tên của tôi hả?”

“Hừ,cô nghĩ cô là ai mà tôi không biết tên cô.Tôi đây biết cô quá rõ,leo lên giường của tôi,ve vẽ tôi,suốt ngày đi theo tôi bám như đĩa đói.Cô nghĩ nội như thế mà tôi không biết cô thì biết ai đây”Anh lạnh lùng nói,ánh mắt sắc bén có thêm phần khinh bỉ nhìn xuống cô.

“Anh...”

“Diệp,đừng nói chị của em như vậy.Chị của em không có cố ý làm như vậy đâu hic”Cô gái ở sau lưng tôi nhỏ nhẹ rơi lệ khóc,bộ dáng yếu đuối khiến cho người khác nhìn là đau lòng.

“Ngưng nhi,em không cần phải bênh vực cho hạng người như cô ta,cô ta không xứng”

“Nhưng...”

Cái gì?Cái quái gì đang diễn ra ở đây vậy?Diệp?Ngưng nhi?Không lẽ nào là nam chủ trời đánh Tử Diệp và nữ chính thục nữ Ngô Hạ Ngưng sao?Không...Không thể nào,số cô không thể nào xui như thế này đựơc,tại sao lại có thể xuất hiện ở đây được,thôi toi cô rồi.Chưa gì hết mà đã đụng độ tới 2 nam chủ và nữ chính rồi,nếu giờ còn không mau tránh còn đợi đến chừng nào nữa,đợi đến khi gặp 3 tên nam chính còn lại cho nó đủ cặp luôn sao?Mộ Ảnh Tuyết sao còn không mau chạy!!!

Tử Diệp là 1 sát thủ hạng nhất của bang Cố Hàm,hắc đại lớn mạnh nhất của thành phố X này,người làm chủ chính là Cố Dương Hạo vị hôn phu của cô.Tử Diệp là 1 sát thủ chuyên nghiệp,khi giết người chỉ cần một phát súng trúng vào tim hoặc đầu không một chút do dự với nạn nhân là nạn nhân sẽ tử.Khi đã làm nhiệm vụ chỉ có thành công không có thất bài,một nam chủ bí ẩn mà tác giả luôn giấu danh tính trong truyện,chỉ biết Tử Diệp vào hắc đạo khi còn rất nhỏ,người đẹp trai tài năng và lạnh lùng.Ây nên tránh xa một chút a,không biết nguyên chủ này của cô đầu óc có vấn đề gì không mà lại dính dáng tới cái tên phần tử nguy hiểm này nữa.Giờ khổ chưa,toàn là đưa hậu quả cho cô còn mình thì không biết đã cao bay xa chạy đi du lịch ở phương nào nữa.

Ngay cả trí nhớ trước kia cũng không chừa cho cô một chút nào,khi xuyên qua đây đầu óc trống rỗng chẳng có gì ngoài trí nhớ mình đã từ quyến rũ 5 vị tiền bối nam chủ và làm hại ngầm nữ chủ a.Giờ chắc cô phải theo nguyên tác của chính mình thôi,thân ai tự người nấy lo,mạng cô cô giữ,mạng người ta người ta tự lo,cô trước tiên cứ tránh xa họ ra để giữ cái mạng nhỏ này trứơc cái đã.

Tiếng lòng gào théo,khuôn mặt cô vặn vẹo cố tỏ ra ngạc nhiên nhìn hai người”Hai người,quen biết tôi sao?”Còn không giả ngu cho chết à,cách tốt nhất hiện giờ chính là giả ngu “mất trí nhớ thần chưởng” môn võ học mà ai ai cũng có thể làm trong tình thế nguy cắp.

“Cô,không phải là giả ngốc đấy chứ?Định lừa ai đây?”Tử Diệp lạnh mặt khinh bỉ khó chịu khi thấy vẽ mặt đó của cô,nhìn cô làm hắn nhớ đến lúc trước cô ta thoát y đồi leo lên giường hắn nhưng bị hắn đuổi đi thì khóc sứơt mướt,giờ còn bầy đặt định dùng chiu lạc mềm buộc chặc với hắn,hức cho đây xin lỗi nha chiu đó xưa rồi diễn,ta đây sư phụ diễm này.

“Anh nói gì tôi không hiểu,tôi và anh có quen biết nhau sao?là họ hàng hay bạn?”Cô tỏ ra là mình ngây thơ vô tội,có điều chữ vô tội là nằm trong ngoặt khép(-_-)

“Cô bị ngu sao?Ngã từ tầng 4 xuống đầu ngu luôn rồi à,hay là mất trí nhớ hử?”

“Cô ta mất trí nhớ thật đấy,đừng động vào cô ta không cô ta sẽ cắn anh khi nào anh không hay đấy”Bạch Phong bổng từ đằng xa đi tới,tay đút vào túi quần,người mặc bộ áo blouse trắng.Bộ dáng phong lưu khiến cho anh toát lên một vẽ đẹp quyền quý khó tả.

“B..bác sĩ Bạch”Chết cô rồi,chạy đằng trời cũng không thoát khỏi nắng,phải làm sao đây.

“Phong ca...”Ngô Hạ Ngưng đỏ mặt khi nhìn thấy bộ dáng của Bạch Phong.Đúng là nam chủ của cô ta mà,quá đẹp.

“Ngưng nhi,em đến đây làm gì,đến đây nhiều sẽ không tốt,em sẽ bị lây bệnh mất”Bạch Phong ánh mắt dịu dàng đi khi nhìn thấy Ngô Hạ Ngưng đứng đó,thật may là anh cũng định đến thăm cô nhưng cô đã đến đây rồi thì cũng tiện.

“Em chỉ muốn đến thăm chị của em thôi”Ngô Hạ Ngưng nở nụ cười tỏ nắng với Bạch Phong khiến Tử Diệp ghen tức trong lòng.

“Thăm tôi?Tôi và cô quen nhau sao?”Mộ Ảnh Tuyết giả vờ ngạc nhiên quay lại nhìn Ngô Hạ Ngưng đang cười toét miệng kia,lúc nãy cô nhớ còn sướt mướt dữ lắm mà sao giờ lại cười như được mùa thế?

“Chị,chị không nhớ em sao?em là Hạ Ngưng em gái của chị đây,chị nhớ lại đi chị huhu”Ngô Hạ Ngưng úp mặt vào tay khóc,nhưng sẽ không ai biết rằng sau khuôn mặt đang khóc trong lòng bàn tay ấy là một nụ cười thâm độc đến mức nào.

“Đừng khóc Ngưng nhi,cô ta không xứng với những giọt nước mắt ngọc ngà của em”Tử Diệp đau lòng khi thấy Ngô Hạ Ngưng khóc,đi lại ôm cô vào lòng mình an ủi.

Bạch Phong nhìn hành động của Tử Diệp thì không khỏi nhíu mày,xong quay sang nhìn Mộ Ảnh Tuyết đang ngơ ngác nhìn hai người họ nói”Mộ Ảnh Tuyết,cô không ở trên giường chờ tôi tới”Khám bệnh”cho cô mà chạy đi đâu vậy!Cô có biết tôi đã phải cất công như thế nào để “chế tạo những loại thuốc quý hiếm”cho cô không hả”Bạch Phong cười quỷ dị nhìn Mộ Ảnh Tuyết đã xanh mặt khi nghe câu nói của anh.

Sau vụ tai nạn đó cô ta trốn anh như thấy anh là quỷ dữ vậy,anh thì sau khi đi xong chân cũng muốn rụn ra,mặt xanh như tàu lá chuối,anh lúc đó phải nói là tạn tạ nhất từ khi sinh ra tới bây giờ.Hừ nhưng anh không vội trả thù đâu,anh muốn chơi trò mèo vượt chuột với cô ta hơn,anh có cảm giác rằng Mộ Ảnh Tuyết cô ta nhưng đã thay đỗi sau khi tỉnh dậy,khiến cho anh cảm thấy rất thích thú khi chơi đùa với cô ta,cụ thể như không còn nhìn anh với ánh mắt thèm khát,không còn suốt ngày như đĩa nèo nẹo theo sát anh mà thay vào đó tránh anh còn không kịp huốn chi là đeo bám,không còn suốt ngày gọi anh là Phong này Phong nọ như trước mà thay vào đó là lời gọi lịch sự”Bác sĩ Bạch“.

Không những thế tính tình cũng hoàn toàn thay đỗi,thẳng tính hơn trước,kín đáo hơn trước,vui vẽ hơn trước,trâu bò hơn trứơc,vô duyên hơn trước và háo sắc hơn trước nữa.Nhắc đến đây anh không khỏi khiến muốn một cước đá văng cô ta.Thật bực mình...

“Tôi không có,a hình như bụng tôi hơi đau,mấy người cứ nói chuyện vui vẽ,tôi đi trước”Nói rồi chạy như bay vào trong,bộ dáng không giống là một người bị đau bụng chút nào.

“Cô,cô cứ trốn đi,xem tôi sẽ trả thù cô ra sao,cô cứ chờ đó”Bạch Phong giận dữ nhìn hướng Mộ Ảnh Tuyết vừa chạy đi mà hét lên.Cô cứ trốn đi,xem tôi sẽ lôi đầu cô ra như thế nào,khi nào cô vẫn còn ở trong bệnh viện của tôi thì cô vẫn cứ như con kiến trên bếp lửa của tôi thôi,cứ chờ đó.

Tử Diệp nhìn hành động của hai người kia không khỏi nhiếu mày khó hiểu,hai người đó từ khi nào lại thân nhau đến như vậy nhỉ?

...

Mộ Ảnh Tuyết sau khi một tăng chạy bỏ mạng vào phòng bệnh của mình xong đống cửa khoá chốp.Nhảy lên giường trùm chăn kín đầu sợ hãi,không được không được.Cứ cái đà này thế nào cô cũng chết trước khi phim hết,không được phải làm gì đó,phải nghĩ cách gì đó,chỉ cần thoát ra khỏi cái chỗ quái quỷ này là mạng của cô sẽ an toàn.Đúng rồi thoát ra khỏi đây trước khi cái tên thần kinh đó trả thù cô,cô muốn suất viện a~~

Lấy chăn ra khỏi đầu,cầm ngay điện thoại trên đầu giường bấm số điện thoại của mẹ Mộ gọi.

“Tút tút...Alo Tuyết nhi hả con,con gọi cho mẹ có chuyện gì không?Con muốn ăn cái gì à nói đi để mẹ mang vào?”Mẹ Mộ đang chuẩn bị đồ trong phòng cho con gái cưng của mình thì nghe con gái điện lập tức vui vẽ bắt mấy.

“Hu hu mẹ ơi cứu con,con muốn suất viện”Cô khóc không ra nước mắt nói,cô muốn đi,ở đây lâu hơn nữa là chết không toàn thây đó.

“Hủm!?muốn suất viện?không được đâu con gái,con vẫn còn yếu lắm phải nằm thêm thì mới khoẻ được”

“Mẹ à con gái của mẹ khoẻ hơn trâu khôn hơn bò lắm mẹ ơi,mẹ không cần lo cho con,con muốn đi về.Ở đây có quỷ dữ đó mẹ,hắn lúc nào cũng muốn ám sát con gái yêu của mẹ đó huhu”

“Con nói gì?Quỷ,ở đâu ra?”Mẹ Mộ ngạc nhiên đến nỗi muốn đánh rơi chiếc điện thoại xuống nền nhà.

“Mẹ không cần biết đâu,mẹ chỉ cần biết con gái của mẹ còn ở trong đây ngày nào thì sẽ mất mạng ngày đó a~~Con muốn đi về,cho con về cho con về đi mà mẹ”Mộ Ảnh Tuyết cô thực sự đã rơi nước mắt từ lúc nào,đúng cô sợ hắn nói sẽ “Khám Bệnh” cho cô đó,người ta được bác sĩ đẹp trai khám là khoẻ liền,còn cô được khám thì thăng thiên liền luôn đó huhu.

“A thôi được thôi được,mẹ sẽ bảo người làm giấy suất viện cho con,mai sẽ về được chưa cô nương”

“Vâng,con cảm ơn mẹ”

“Ùm,được rồi đi ngủ đi,giừ gìn sức khoẻ để mai còn về.Khi về nhà thì phải nghe lời mẹ nằm tịnh dưỡng tại nhà nghe chưa”Mẹ Mộ yêu thương nói.

“Vâng con sẽ nghe lời”vừa nói vừa quệt nước mắt nước mũi hít sột sột.

“Ùm vậy mẹ cúp máy đây”

Haizz...cuối cùng,cuối cùng cô cũng còn sống.Đúng là phước lớn mạng lớn mà,chỉ cần mai cô về nhà là sẽ không ai có thể”Tiễn” Cô được nữa,sướng quá.

Mộ Ảnh Tuyết như được trút bỏ phiền mụôn mà thoải mái nằm xuống trực tiếp ngủ ngấy khò khò.Nhưng cô nào biết rằng,mọi chuyện chỉ là mới bắt đầu,sau này cái vận đào hoa sẽ bám cô mãi không buông.

T/g:Nếu mọi người thấy hay thì hãy cmt bình luận nhiều vào,vì khi ta đọc được những dòng chữ ngọt ngào ấy thì sẽ vui lòng,mà khi vui lòng thì tốc độ có chương mới sẽ nhanh hơn,mà có chương mới thì mọi người vừa có lợi mà ta cũng có lợi luôn.Vui quá rồi còn gì haha..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.