Trong một căn phòng
bệnh Vip 107,một người con gái xinh đẹp tựa như một thiên thần lạc lối ở nơi trần gian nằm trên giừơng trắng của phòng,mái tóc dài đen óng mượt
trãi dài trên gói như thác nước đỗ xuống,khuôn mặt trái xoan,làn da
trắng mịn màng nay lại xanh xao mất đi sức sống,lông mi công vuốt,môi
nhỏ hồng hào khiến cho bất cứ người đàn ông nào nhìn vào cũng không kìm
lòng mà muốn cắn mút xem nó ngọt ngào như thế nào.
Bỗng làn mi
khẽ động,đôi mắt cô từ từ mở ra,đôi mắt trong veo không nhiễm chút tạm
niệm bắt đầu đão nhìn xung quanh.”Um”Mộ Ảnh Tuyết cô cảm thấy thân thể
mình như là đống băng rồi vậy,thân thể cứng ngắt như là đã nằm lâu ơi là lâu.Nhìn trần nhà trắng tinh,xung quanh là các thiết bị tân tiến như
tivi,tủ lạnh,nhà vệ sinh,kế bên đầu giường là bình dưỡng khí cùng vài
dụng cụ.Là bệnh viện sao?
Cô nhớ rồi,cô đang đua xe”Chiến
mã”(t/g:Xe đạp cùn đó mà)của mình với hai con bạn cùng phòng thì đi tong vì một vụ hun xe với ông say rượu,cô chưa chết sao?Cô được đưa vào bệnh viện,còn là phòng Vip nữa?là ai,chắc chắn không phải là Ân Tầm với Chu
An vì hai con đó keo như gì,ngay cả thà đói chết cũng không chịu trích
tiền đi mua mì gối bắt cô phải đi mua cho hai tụi nó ăn nữa là chứ ở đó
mà được nằm phòng Vip,haha cô không tin.
Cố gắng gượng dậy lết
cái thân như đã đông đá của mình đi như robot vào phòng vệ sinh,cô mắc
rồi.Đi xong lại bồn rữa tay,nhìn vào gương.Mặt cô bây giờ phải nói thế
nào nhỉ?đơ không thể tưởng tượng.
“Aaaaaa...”âm thanh hết công suốt được bật lên.May là phòng này là phòng cách âm nếu không y tá bên ngoài sẽ bị tần âm thanh này doạ cho chạy rơi cả dép.
Đưa tay sờ lên mặt,đây không phải là cô.Người con gái xinh đẹp này là ai,cô đúng là nhìn có chút mê mụi vì thân thể này. Ba vòng chuẩn không cần
chỉnh,khuôn mặt thì cứ như minh tinh thiên sứ.Trời ơi,không lẽ vì khi cô ngã xe mặt đập xuống đường nhìn khó coi đến nỗi người cứu cô cũng phải
cho người sửa đi khuông mặt cho đỡ buồn nôn sao?
Nhưng sẽ không tốt đến nỗi số vòng cũng sửa đi chứ?
Sau một hồi đắng đo suy nghĩ nội tâm cô tạm thời gác qua một bên đi ra khỏi nhà vệ sinh,vì quá súc động mà đầu cô giờ đau như búa bổ máu chảy ra
thấm ướt cả băng quấn đầu,băng quấn trên tay cũng không kém là mấy.Đi ra giường ngồi lên định thần lại cho bớt đau,mắt nhìn qua giỏ trái cây
trên đầu giường”Ọt ọt”Bao tử muội muội đã thông báo là ẻm đang đói và
muốn ăn.
Nghĩ là không chần chừ đi lại lấy trái táo bên trong cầm lên cắn một miếng,ùm hơi chua chua hơi ngọt ngọt rất ngon.
Vừa ăn vừa đi xuống nhìn xung quanh như thăm quanh tổng thể,từ lúc tỉnh dậy cô không nhìn kĩ,đúng là phòng Vip cho khác,sang trọng như ở trong
khách sạn a.Mắt cô vô tình dừng lại trên tấm bảng treo ở cuối giường,hơi nheo mắt nhìn.
Tên:Mộ Ảnh Tuyết
Sinh ngày:14-6-19xx
Tình trạng bệnh:Người thực vật.
Hả?cái gì?Ngừơi thực vật,không đùa cô chứ?Sinh ngày 14-6-19xx,cũng không đùa
cô chứ?Cô sinh ngày 1-6-19xx mà.Nhưng ảnh trên bảng càng làm cô hết hồn
hơn,ảnh của thân thể cô lúc bây giờ.
Mộ Ảnh Tuyết,hình như cũng có một người có tên giống cô.Đúng rồi,là nữ phụ trong truyện “Tiểu bạch thỏ,em là của bọn anh”mà cô vừa đọc xong
hôm qua,không lẽ~~Xuyên Không.Ý nghĩ vừa sáng lên trong đầu làm cô giật
mình đến nỗi ngất xỉu tại chỗ,trái táo còn đang ăn dở bị cô làm rơi lăng lóc xuống sàn nhà mát lạnh.
Đúng,cứ như thế mà cô Mộ Ảnh Tuyết hoa hoa lệ lệ xuyên qua thành nữ phụ độc ác,chanh chua,háo sắc trong truyện.
--- -----(Em là dãy phân cách đáng yêu)--- -----
“Um aaa đầu đau quá”
“Tuyết nhi con có sao không,đau ở chỗ nào nói cho mẹ nghe”
Là ai?Là ai mà lại gọi cô thân thiết như vậy,ấm quá,là gì mà sao lại ấm áp mềm mại như vậy?
Mẹ Mộ nhìn đứa con gái tội nghiệp của mình đang dụi dụi đầu vào ngực mình
mà đau lòng rơi lệ,thương con gái bà ôm cô sau hơn khiến cho mỗ nữ nào đó sung sướng đến độ được nước làm tơi dụi mãi chả ngừng.
Mộ Thẫm papa nhìn đến đen cả mặt,cơn ghen sôi sục nhưng vẫn nhịn trong
lòng vì con.Nhưng nói là nhịn thì cũng là nói cho qua loa chứ cũng không thể để cho con gì gì đó giống con mèo con dụi tới dụi lui vào ngực Hinh nhi của ông.Nắm cô kéo ra xong lại đặt cô nằm xuống đắp chăn lại,nắm
tay Trần Kiều Hinh kéo ra xa.
Mộ Ảnh Tuyết vì bị kéo ra khỏi vật thể ấm áp mà tỉnh lại,khó chịu mở mắt ra.
“Huhu Tuyết nhi của mẹ,con cuối cùng cũng tỉnh lại rồi,mẹ mừng lắm”
“Mẹ?Hai người là ai?”
P/g:Lần đầu viết truyện nữ phụ văn nên không biết là có hay hay không,mong mọi người nhận xét và ủng hộ mình.Nếu sai chính tả mong mọi ngừơi bắt lỗi giúp mình.Hjhj Thương lắm thương lắm~~~