Nếu Người Ở Đây

Chương 87: Chương 87: Giới thiệu




Đinh Húc cùng tài xế về doanh trại lấy hành lý, lúc thu dọn đồ đạc mới phát hiện điện thoại của mình đã tắt nguồn. Khoảng thời gian này y đều dốc lòng vào chuyện của Tiêu Lương Văn, cho nên đã mấy ngày nay không chú ý vào những thứ này, bèn thừa dịp thu dọn quần áo để sạc điện thoại. Chờ lúc tài xế đến gọi, y xách hành lý ra ngoài, tiện tay bật nguồn, máy nhanh chóng bật lên.

Sau khi mở máy liền thấy có mười mấy cuộc gọi nhỡ liên tiếp, đều là của Tôn Mục.

Trên đường Đinh Húc đi Vân Nam, Tôn Mục có tìm y mấy lần, rất bất mãn đối với việc y đột nhiên bỏ đi, Đinh Húc lại không thể giải thích nguyên nhân sâu xa cho anh, chỉ đành ứng phó qua loa vài câu. Bây giờ thấy những cuộc gọi nhỡ lòng cũng có phần áy náy, vừa lên xe vừa gọi lại cho anh.

Tôn Mục bắt máy rất nhanh, giọng anh rất lạnh nhạt, cũng không hỏi rõ ngọn ngành chuyện Đinh Húc bỏ đi, chỉ nói với y: “Cậu lúc nào rảnh rỗi, quay về thủ đô một chuyến.”

Đinh Húc nói: “Được, em làm xong chuyện bên này rồi về ngay, sức khỏe ông nội thế nào…”

“Ông cụ đi rồi.”

Đinh Húc ngẩn người.

“… Chuyện ba ngày trước, tim của ông vẫn luôn không tốt, lần này không cấp cứu lại được.” Giọng nói của Tôn Mục khàn khàn, lạnh lùng hơn bất cứ một lần nào khác, “Trước khi đi ông cụ có để lại cho cậu một căn nhà và một vài bức tranh chữ, lúc nào cậu rảnh rỗi thì tới thủ đô để làm thủ tục.”

Tay Đinh Húc run rẩy, muốn hỏi lại, đối phương đã cúp máy.

Đinh Húc cầm điện thoại di động, những cuộc gọi nhỡ kia đập vào tầm mắt làm mắt y đỏ bừng, Tôn Mục liên tục gọi điện thoại cho y, liều mạng muốn tìm y, là bởi vì ông Đinh muốn gặp y lần cuối đúng chứ? Nhưng mà y, ngay cả một câu từ biệt cũng không kịp nói với ông.

Đinh Húc quay lại phòng bệnh, Phan Phong đã đi, Tiêu Lương Văn nhận ra tinh thần y hoảng hốt, ngồi vụt ngay dậy hỏi: “Sao vậy?”

Hành lý trong tay Đinh Húc rơi xuống đất, tiến lên ôm Tiêu Lương Văn, bả vai đột nhiên bắt đầu co rúm.

Tiêu Lương Văn sợ khiếp, luốn cuống tay chân an ủi y: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì, Đinh Húc anh đừng khóc, anh nói ra đi em giúp anh…”

Đinh Húc khàn giọng nói: “Tiêu Lương Văn, ông nội tôi đi rồi, bây giờ tôi chỉ còn mình cậu.”

Tiêu Lương Văn khẽ siết lấy y, cánh tay siết chặt, gật đầu một cái nói: “Cả đời này em sẽ đối xử thật tốt với anh.”

Chuyện của ông Đinh là một cú sốc lớn đối với Đinh Húc, y bồi Tiêu Lương Văn, không thể nói chỉ là chăm sóc đối phương được, mà nhiều hơn chính là hai người tự dìu dắt lẫn nhau. Tố chất thân thể Tiêu Lương Văn tốt, sau một khoảng thời gian nằm viện tĩnh dưỡng, khôi phục rất nhanh, trong suốt khoảng thời gian đó Đinh Húc vẫn luôn ở cạnh hắn, chờ thân thể hắn chuyển biến tốt lên chút, hai người cùng nhau trở về Bắc Kinh.

Sau khi Đinh Húc đến, việc đầu tiên chính là đến Bát Bảo Sơn[0]tảo mộ.

[0] Bát Bảo Sơn là một nghĩa trang cách mạng, nằm ở một quận phía Tây của Bắc Kinh, nơi chôn cất của nhiều lãnh đạo của TQ, cũng là nơi an nghỉ của nhiều người nổi tiếng.

Y dẫn Tiêu Lương Văn cùng đi, đặt hoa tươi, sau đó hai người sánh vai vái mộ ông Đinh.

ĐInh Húc đứng lẳng lặng, nhìn một hồi, ảnh trên bia mộ là hình trước đây, khi đó ông Đinh vẫn còn có thịt một chút, thật sự giống với lúc ở cùng với Đinh Húc tại thành phố L, cười ha ha nhìn người khác.

Đinh Húc giới thiệu Tiêu LƯơng Văn cho ông Đinh, nói: “Đây là người con chọn, vẫn chưa có dịp nghiêm túc giới thiệu với ông một lần.” Y khẽ nhếch khóe môi, muốn cười một chút nhưng nước mắt lại rơi trước, “Có phải ông đã đoán được rồi không? Thời gian trước cậu ấy gặp một số chuyện, chúng con về trễ, sau này con sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt, cũng chăm sóc bản thân tốt nữa, ông nội xin hãy yên tâm.”

Thời gian này không có nhiều người đến tảo mộ, Đinh Húc đứng đó từ từ kể chuyện giữa y và Tiêu Lương Văn, nói với ông Đinh một câu cất giữ trong lòng bấy lâu: “Con luôn muốn vào trường Hải quan, muốn như ngài vậy, cả đời chỉ làm một việc.” Y lần đầu tiên mở rộng lòng để nói ra, nhưng người y muốn chứng minh “Mình có thể” nhất, đã không còn ở đây.

Tiêu Lương Văn đứng trước mộ cũng gọi ông Đinh một tiếng “ông nội”, mắt nhìn thẳng phía trước, cung kính nói: “Trước kia con làm sai rất nhiều chuyện, sau này sẽ không thế nữa.” Hắn hơi ngừng, rồi lại nghiêm túc nói: “Con yêu anh ấy, con sẽ chăm sóc anh ấy cả đời.”

Áo khoác Đinh Húc bị gió lạnh thổi qua, tóc cũng có chút tán loạn, y đứng trong gió lạnh một hồi, giọng nói khàn đi: “Đi thôi.”

Hai người xuống núi, được nửa đường thì gặp Tôn Mục đang cầm hoa đi tới, Đinh Húc dừng lại nhìn anh.

Khoảnh khắc Tôn Mục đi ngang qua Đinh Húc không hề dừng bước, đường chật, bả vai đụng nhau, rồi tái mét mặt lướt qua.

Mặt Tiêu Lương Văn chợt biến sắc, vừa muốn làm gì đó liền bị Đinh Húc đè tay lại, Đinh Húc rũ mắt nói: “Được rồi, đi thôi.”

Tiêu Lương Văn nhìn Đinh Húc, lại nói: “Em đi tìm anh ta nói cho rõ ràng.”

Đinh Húc ngăn hắn lại, lắc đầu nói: “Không cần đâu, tôi đợi một thời gian nữa, tự mình đi nói cho anh ấy.” Giữa y và Tôn Mục vẫn còn tình cảm anh em, trong những người nhà họ Đinh, Tôn Mục là người từng chăm sóc y nhiều nhất, lời giải thích y đương nhiên muốn đích thân mình nói.

Mấy ngày sau, khi Đinh Húc gặp lại Tôn Mục, do luật sư thông báo phải đến. Ông Đinh để lại một ít di sản cần phân chia, ông cụ đi rồi, lúc sắp đi giao phó rất nhiều chuyện, trong đó cũng có phần tính toán vì Đinh Húc, ông giữ lại mấy bức tranh chữ và căn nhà ở thành phố L cho Đinh Húc, căn dặn luật sư nhất định phải giao tận tay cho y, coi như là phần tấm lòng cuối cùng cho đứa bé này.”

Nhà không quá đắt giá, là tiểu viện khi bọn họ ở thành phố L. Đinh Húc đã chuẩn bị ý cựu tuyệt, nhưng mà căn nhà kia, y cách mấy cũng không nói được tiếng từ chối.

Đó là cảng tránh gió quan trọng nhất của y.

Ông Đinh dẫn y qua đó ở hai năm, là cuộc sống an ổn, vui vẻ nhất Đinh Húc từng trải qua.

Luật sư đọc công khai mọi thứ trước mặt mọi người, cần Đinh Húc ký tên, Đinh Húc lấy nhà, tranh chữ thì từ chỗi.

Nhà ở thành phố hạng ba không đắt, còn không tăng giá, so với thủ đô tấc đất tấc vàng không là gì cả. Ngược lại số tranh chữ ở thị trường đồ cổ ông Đinh mua được thì có giá hơn chút, Đinh Húc không lấy tranh chữ, khiến cho mấy người lớn nhà họ Đinh vừa rồi xụ mặt thấy thoải mái hơn chút, cũng dễ chấp thuận hơn. Ở trong lòng bọn họ, dù sao Đinh Húc cũng chỉ là người ngoài, một đứa trẻ được nhận nuôi, được hưởng quá nhiều cũng sẽ khiến lòng người không được tự nhiên, Đinh Húc chủ động từ chối, so với những điều kiện luật sư vừa mới đọc dễ chấp nhận hơn nhiều, sắc mặt đám người lớn cũng dịu đi một chút.

Tôn Mục không kiên nhẫn với những chuyện này, không đợi nghe người kế tiếp, đã nhíu mày bỏ lại một câu “Tôi ra ngoài hút thuốc” rồi đứng lên đi ra ngoài, chỉ có điều cặp mắt thì đỏ bừng, có thể nhận ra anh đau lòng.

Đinh Húc ký tên rất nhanh, cũng không có ý định muốn tiếp tục ở lại, đứng dậy ra ngoài. Y tìm thấy Tôn Mục đang dựa tường hút thuốc ngoài hành lang, Tôn Mục liếc nhìn y, không lên tiếng, chỉ cúi đầu hút thuốc.

“Chuyện ông nội em thật sự xin lỗi, nhưng nếu xảy ra một lần nữa, em sợ rằng cũng không thể về kịp.” Đinh Húc nói xong câu này, liền nghe thấy Tôn Mục ở đối diện cười lạnh một tiếng, y không màng đến, lại nói tiếp: “Khi đó Tiêu Lương Văn gặp rắc rối lớn, nguy hiểm đến tính mạng, em… Trong đầu em chỉ nghĩ nhất định phải cứu cậu ấy ra, nếu cậu ấy không ra được, vậy em liền ở lại đó bồi cậu ấy.”

Đinh Húc bình tĩnh nói, nhưng Tôn Mục lại mím chặt môi, anh không lý nào lại không nghe ra ý muốn chết trong lời của Đinh Húc.

“Ngày mai em sẽ đi, về thành phố L.” Đinh Húc đứng trước mặt anh nói.

Tôn Mục hừ lạnh một tiếng, phun vòng khói ra ngoài, nói: “Đi cùng Tiêu Lương Văn? Cậu đi Vân Nam tìm cậu ta lâu như vậy, moi cậu ta từ trong đống người chết ra, còn chưa đủ?”

Đinh Húc không nghĩ Tôn Mục sẽ nói như vậy, nhưng chuyển ý nghĩ một chút, Tôn Mục muốn điều tra y, đương nhiên cũng có một số cách, lần trước tự họp ở cùng với đám người họ Phó, chuyện y đi Vân Nam tìm Tiêu Lương Văn, qua lâu như vậy, có lòng nghe ngóng thì cũng có thể nghe được đầu đuôi sự việc. Nghĩ tới đây, y cũng thêm giải thích gì thêm nữa, chỉ gật đầu một cái nói: “Đúng, sau này có thể em sẽ ở cùng cậu ấy.”

Tôn Mục cau mày, “Sau này?”

Đinh Húc không gạt anh, nói: “Vẫn chưa có dịp nói cho anh biết, thật ra em và cậu ấy đã ở bên nhau được một thời gian rồi.”

Tôn Mục sặc khói, anh nhìn Đinh Húc như thể đã sớm biết lại như không thể tin được, Đinh Húc há miệng còn muốn nói gì đó nữa, anh ta đã giơ tay lên hơi bối rối cắt lời y: “Cậu mới có bao nhiêu tuổi, đừng có quyết định sớm như vậy, nhất là loại chuyện thế này… Cậu coi đây là chuyện đùa à, đường sau này lâu dài gian truân, cậu đã nghĩ kỹ chưa? Tuổi nhỏ ham chơi thì thôi, nhưng cậu ở với cậu ta lỡ mất mấy năm mười mấy năm, chờ già rồi sẽ có ngày cậu hối hận!”

Nhìn thì như đối phương đang làm khó, nhưng từng câu từng chữ đều đứng dưới góc độ của y mà lo lắng, Đinh Húc và Tôn Mục tiếp xúc lâu, vẫn có thể ngầm hiểu sự quan tâm đó của anh. “Những thứ này em đã cân nhắc rồi, cũng đã sắp xếp. Qua một thời gian ngắn nữa em sẽ đi tìm việc làm, cậu ấy cũng có chuyện phải làm, anh không cần lo cho em.”

Tôn Mục muộn phiền gãi đầu, nói: “Ai lo lắng cho cậu, cậu… Thôi, cậu tự xem mà làm đi.”

Đinh Húc tiến lên ôm lấy bả vai Tôn Mục, đây là hành động thân mật nhất trong suốt nhiều năm qua giữa hai người, Tôn Mục ngừng một chút, cuối cùng vẫn thở dài vỗ lại vai y một cái, nói bên tai y: “Lúc ông cụ đi, vẫn dặn dò tôi phải chăm sóc cậu kỹ lưỡng lần nữa, nếu cậu có chuyện gì khó xử, phải tới tìm tôi, nhớ chưa?”

Thấy Đinh Húc gật đầu, anh mới thở dài, phất tay với y một cái nói: “Đi đi, ngày mai tôi còn có nhiệm vụ, không tiễn cậu được, nhớ tự chú ý an toàn.”

Đinh Húc nói: “Chính anh cũng nhớ chú ý an toàn nhé.”

Tôn Mục cười một cái, không nói thêm gì, chẳng qua sự lạnh nhạt trong ánh mắt khi nhìn Đinh Húc đã từ từ phai nhạt.

Đinh Húc ở lại Bắc Kinh không lâu, mấy ngày sau liền cùng Tiêu Lương Văn quay về thành phố L, làm nốt tổng quan chương trình trước kia còn một chút công việc chót chưa hoàn thành, Đinh Húc chọn ở lại đây bổ sung nốt công việc. Tiểu viện ông Đinh để lại y không dám ở, chỉ ôm mèo trong đó đi, mỗi lần y đến gần tiểu viện một chút đều sẽ nhớ chuyện dĩ vãng, chỉ có thể tạm thời khóa lại không đến, có lẽ chờ mấy năm nữa sự đau thương trong lòng tiêu tan, sẽ còn đẩy cánh của này ra một lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.