Nếu Người Ở Đây

Chương 30: Chương 30: Khách sạn




Tiêu Lương Văn nhìn hắn đi ra ngoài, chờ đến tận khi hình bóng Đinh Húc khuất khỏi tầm mắt, lúc này mới buông lỏng bàn tay nắm chặt ra, vừa rồi hắn thiếu chút nữa đã không khắc chế được bản thân mà giữ chặtngười này lại bên cạnh mình. Bây giờ còn chưa được, hắn còn chưa cho Đinh Húc hoàn cảnh an toàn và thoải mái được. Còn cần chờ thêm một chút nữa, cũng phải nhẫn nại thêm một chút nữa.

Tiêu Lương Văn xoay người về, tìm một số điện thoại trong danh bạ, lướt qua một loạt số, dừng lại ở trên tên của Lưu Tử Quân một chút, ấn phím gọi.

Sau khi Đinh Húc ra khỏi nhà Tiêu Lương Văn thì liền trở về tiểu viện của ông Đinh. Lúc hắn trở về thì nhà lại yên tĩnh một cách hiếm thấy, mọi người đều đã đi gần hết.

Sau khi ông Đinh dùng gậy đánh con trai xong cũng không định để người ở lại, cha Đinh Húc chỉ có thể đến khách sạn, cha hắn vừa đi, đương nhiên Chung Tiệp cũng đi cùng, tài xế và đồng nghiệp cũng cùng đi thuêkhách sạn, một đám người đều đi sạch sành sanh, lúc này chỉ còn một mình ông Đinh. Ông ngồi bên trong phòng phòng trà nhỏ một mình một chén trà lạnh, thân mình gù về phía bên ngoài cửa sổ, cũng không biết đang suy nghĩ gì, mất một hồi mới nhận ra Đinh Húc bước vào, ồ một tiếng nói: “Đinh Húc à, con về rồi hả, thấy đói bụng rồi phải không? Ông nội bảo bảo mẫu đi làm cơm liền…”

Đinh Húc đổi một chén trà cho ông lão, ngồi xổm xuống bóp đầu gối ông, nói: “Bên ngoài có tuyết rơi, đầu gối ông không tốt thì không nên để cảm lạnh, con đi lấy chăn sang đây. Mà con ăn qua bên ngoài rồi, ông nội muốn ăn gì, con đi nấu.”

Ông Đinh nhìn hắn, đưa tay xoa xoa đầu Đinh Húc, cười nói: “Ông nội không đói bụng, con…Cha mẹ con có một số việc, trong khoảng thời gian này đều bận đến sứt đầu mẻ trán, không phải cố ý tức giận với con nên đừng để trong lòng nhé.”

Không biết thế nào Đinh Húc lại nhớ đến mấy gậy ông Đinh đánh cha hắn, trong nhà có một vài chuyện xảy ra, khẳng định là phiền toái lớn mới khiến ông nội tức giận như vậy, ký ức của hắn không còn rõ ràng như lúc vừa tỉnh lại, đại khái có một vài đoạn ký ức ngắn thoáng qua, nhưng nói chunglà không có ký ức về thời kì này. Vì thế hắn lắc lắc đầu, nói: “Không sao ạ, như ông đánh cha con, cha con cũng đâu có thù hằn gì đâu, huống chi cha mới chỉ mắng con vài câu.”

Ông Đinh thở dài, lại xoa đầu hắn, nói: “Con đúng là đứa trẻ ngoan, đứng lên đi, đỡ ông nội về phòng nghỉ ngơi một lát, căng thẳng cả ngày nay đã mệt mỏi rồi.”

Đinh Húc vâng, đỡ ông đi vào phòng, đợi khi thu xếp xong xuôi, liền nghe thấy tiếng điện thoại reo ở phòng khách bên cạnh, đi qua nhận, liền nghe thấy giọng cha hắn, Đinh Thành Hoa, “Ừ? Đinh Húc? Đúng lúc lắm, cha có chút chuyện, đang ở khách sạn Xương Thanh, con đi qua đây một chút đi.”

Lúc Đinh Húc đến khách sạn nhìn thấy cha hắn, cha hắn đang ngồi ở sảnh chờ. Chung Tiệp vẫn nhỏ giọng nói chuyện, thế nhưngĐinh Thành Hoa vẫn xanh mặt, cũng không có phản ứng với những gì bà nói.

“Thành Hoa, em đâu biết Tết rồi mà nơi này vẫn chật ních đâu, nhất thời mới không thể thu xếp nhiều người như vậy chứ, em chỉ có lòng tốt để họ và chúng ta có thể ở chỗ tốt một chút…”

Đinh Thành Hoa không để ý đến vợ, nhìn thấy Đinh Húc đến, vẫy vẫy tay nói: “Ở đây, con với chú Vương và cô đi sang khách sạn Tứ Quý bên cạnh trước, ở đây đã hết chỗ, không thuê được phòng.” Nghĩ đi nghĩ lại lại bổ sung thêm, “Nếu mà bên kia cũng kín phòng, con gọi cho ông nội, nhờ ông gắng giúp đỡ một chút.”

Hắn nhìn thoáng qua vợ nói: “Cha không qua đấy, ở lại chỗ này với mẹ con. Chờ ông nội con bớt giận cha lại đi thăm ông ấy.”

Hắn thốt mấy lời này ra khỏi miệng, trong lòng Chung Tiệp lập tức vui vẻ, mặt lộ ranét tươi cười, vội vàng nói: “Đúng đúng, cha mẹ có thể phải ở mấy ngày, đợi ông nguôi giận chúng ta sẽ đi thăm ông liền.”

Đinh Húc gật đầu nghe theo, quay người cùng với tài xế đến một khách sạn khác, người đồng nghiệp nữ ôm con trai đương nhiên cũng đi cùng, còn cầm một vali hành lý lớn, hành động bất tiện, Đinh Húc liền chủ động giúp cô, vậy là dọc đường đi cô luôn miệng cảm ơn hắn, chủ động trò chuyện vài câu, cách thức nói chuyện cũng như con người của cô vậy, thanh nhã lịch sự, thoạt nhìn là biết phần tử trí thức cao cấp.

Đinh Húc khẽ liếc đánh giá vị đồng nghiệp nữ này, mái tóc cô theo mốt tóc quăn đương thời, trang điểm khá tinh tế, cũng không khác mọi người nhiều, nên cũng khiến mọi người không ấn tượng sâu sắm lắm về cô. Trong trí nhớ Đinh Húc có ấn tượng khá mơ hồ, hắn nhớ đây là một người phụ nữ tính tình yếu đuối, có vẻ là do trong nhà khó khăn, nên lúc này mới rađi làm việc ngoại tỉnh, dẫn con ở bên ngoài nhiều năm. Hơn nữa dường như chồng cô còn có thói bạo hành, cho nên cô cư xử rất thận trọng, vài năm sau thì li hôn.

Tài xế thì là một người theo cha rất nhiều năm, thường xuyên cũng cha bận rộn đi bận rộn lại, trước kia hắn học ở Viện kiểm sát cũng là do người này đưa đón, có điều tiếp theo cha hắn gặp chuyện không may, người này cũng cùng vào(tù)chung.

Đang nghĩ, liền nghe tài xế ngồi phía trước nói với hắn, “Đinh Húc, có phải bên này có suối nước nóng không, cho nên đến Tết mới hot như vậy ha, vừa rồi chú cũng hỏi qua hai khách sạn, đều cũng kín phòng. Nếu không cháu gọi cho ông Đinh hỏi thử chút xem, xem xem có thể sắp xếp một chút hay không? Ha ha, tránh cho việc chúng ta có đến khách sạn Tứ Quý kia cũng không có phòng.”

Đinh Húc hơi nhíu mày, hắn không thích cách nghĩ của tài xế, cũng không muốn quấy rầy ông, lạnh nhạt nói: “Chú cứ lái xe qua đó xem đã.”

Tài xế cười toe toét nói vài câu nữa, thấy Đinh Húc không có phản ứng gì, cũng rất thức thời không lên mở miệng nữa. Bọn họ theo các lãnh đạo đi đâu đều có chỗ ăn ở không hề tệ, nhìn thấy Đinh Húc như vậy, đoán là khôngcó trògì chơi rồi.

Khách sạn Tứ Quý cũng hết chỗ, thành phố nhỏ này vốn là nơi dưỡng sinh nổi danh, mỗi năm người đến ngâm suối nước nóng đều không ít, không đặt phòng khách sạn trước, rất vất vả. Nhất là mấy ngày tuyết rơi như thế này, đường khó đi, người ở lại đương nhiên cũng nhiều, phòng trống khó cầu.

Tài xế co tay lại, liếc mắt để ý Đinh Húc.

Đồng nghiệp nữ kia ôm con trai ngồi ở sảnh, sảnh khách sạn này không tốt bằng khách sạn Chung Tiệp ở, hệ thống sưởi không đủ nhiệt, đứa bé trong lòng cô có vẻ buồn ngủ, rúc vào lòng mẹ chỉ lộ ra nhúm tóc, như là rất lạnh.

Đinh Húc lấy điện thoại di động, gọi điện thoại.

Ánh mắt tài xế chĩa về phía Đinh Húc đang đi sang chỗ khác gọi điện thoại, lại gần đồng nghiệp nữ nói: “Ha ha, thật đúng là trẻ con làm việc không đáng tin cậy, làm sớm đi có phải hơn không, gọi điện trên xe luôn có phải tốt không, tiết kiệm được một đống dày vò này.”

Vị đồng nghiệp nữ vỗ vỗ con trai trong lòng, cười nói: “Rất tốt mà, thật ra tôi lại thấy cậu nhóc nhàsếp Đinh này làm việc rất nhanh nhẹn. Tôi nghe sếp Đinh nói, thành tích của Đinh Húc trước đến giờ đềurất tốt, năm nào cũng có học bổng.”

“Hi, học bổng thì được mấy đồng chứ, chính là cái kiểu liều mạng đọc sách…” Tài xế nói thầm một câu, thấy Đinh húc đi đến, liền giảm giọng không nói nữa.

Đinh Húc đi tới, nói: “Còn phải đợi một lát nữa, bạn của cháu sẽ đến ngay lập tức.”

Tài xế không đoán được hắn gọi thần tiên phương nào đến, cùng nhìn đồng nghiệp nữ kia một chút, liền ngồi chờ một hồi. Đại khái hơn mười phút sau,đã nhìn thấy một thiếu niên mặc áo lông trắng đỏ chạy tới đây, chắc khoảng mười lăm mười sáu tuổi, dáng vẻ xinh đẹp, cười rộ lên có thể khiến người ta cảm thấy vui vẻ. Vừa thấy mọi người đã lên tiếng tiếp đón trước, lại chủ động nhấc hành lý giúp, nói: “Thật ngại quá, cháu vừa nhận điện thoại của Đinh Húc! Chúng ta đi thôi, cháu đã sắp xếp chỗ cho mọi người ổn thỏa rồi, cứ đi qua là được, chỉ phiền phải lái xe đổi chỗ thôi…”

Tài xế không biết hắn, cũng không dám để khách làm giúp, bước lên tự xách hành lí lại, nói: “Không phiền, không phiền, cậu là…?”

Cậu thiếu niên cười một thoáng, ngẩng đầu nhìn Đinh Húc, “Cháu á hả, là một người bạn của Đinh Húc, chơi rất thân đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.