Hai người Bạch Bân và Đổng Phi vừa xác định vị trí rồi tìm được đến mảnh rừng nhỏ kia, đã thấy Tiêu Lương Văn khoác túi thể thao đi ra, còn đang phủi mấy chiếc lá rụng trên người, nhìn chắng thấy gãy tay hay cụt chân, trừ quần áo bị bẩn chút ra thì đến một vết thương ngoài cũng khó mà soi ra được.
Đổng Phi bước đến, nói: “Cậu không sao chứ Tiêu Lương Văn?! Tôi nghe bọn họ nói Hà Thành dẫn người đến tìm cậu…”
Tiêu Lương Văn dừng lại, ánh mắt cảnh giác nhìn bọn họ, thử nói dò: “Không phải cậu muốn báo cảnh sát thay bọn họ chứ?!” Vừa rồi hắn xuống tay không hề nhẹ chút nào, mấy kẻ còn nằm vật ra đó, nhân chứng vật chứng thì đều ở hết đây cả. Ánh mắt Tiêu Lương Văn nhìn Đổng Phi có chút thay đổi, giả sử nếu Đổng Phi dám báo cảnh sát thì hắn tính sẽ hạ Đổng Phi ngay lập tức.
Đổng Phi dở khóc dở cười, làm tư thế giơ cao hai tay lên[0], nói: “Tôi còn tưởng cậu bị đánh đấy, cậu không sao là được rồi, tôi… tôi báo cảnh sát cái gì chứ.”
[0] Nó chính là tư thế đầu hàng đấy.
Bạch Bân nắm tay che miệng ho khan một tiếng, cũng cười nói: “Đám bọn Hà Thành làm vậy là không đúng, tôi sẽ giúp cậu nói rõ ràng với bọn họ.”
Tiêu Lương Văn không để ý mấy việc này, hắn lưu manh đã quen(=)))), sau khi biết những người này chỉ dám đụng mình mà không đụng vào Đinh Húc thì cũng không kiêng dè gì nữa, bao nhiêu đứa đến hắn đánh bấy nhiêu là được. Nhưng mà Bạch Bân chủ động bày tỏ ý tốt, hắn vẫn gật đầu cảm ơn người ta: “Nợ ân tình của cậu rồi.”
Bạch Bân nói: “Không có gì, rảnh rỗi thì cậu so mấy trận với Đổng Phi đi.”
“Được.” Tiêu Lương Văn ngưng bước, nhìn thoáng Bạch Bân xong, xoay người bỏ đi.
Bạch Bân chờ Tiêu Lương Văn đi khỏi, nháy mắt với Đổng Phi, nói: “Cậu canh một lát, tôi vào xem chút.”
Đổng Phi gật đầu đồng ý, đứng im ở đó.
Cái gọi là ân uy tịnh thi[1], Tiêu Lương Văn đã giải quyết gọn mấy kẻ gây sự rồi, sau Bạch Bân vào nhìn thấy sáu bảy kẻ kia nằm thẳng ra đó cũng không cảm thấy có gì lạ cả, mặt kẻ cầm đầu – Hà Thành, bị đánh cho sắp thành cái thủ lợn, chỗ hồng chỗ tím, không biết môi vập vào đâu, sưng vù một cục lớn, còn đang nằm đấy ôm bụng rên hừ hừ.
[1] ân uy cùng thi hành, tức là vừa ban ơn lại vừa ra uy.
Bạch Bân xem xét qua bọn chúng, xác định rằng đều bị thương ngoài da, cũng chỉ có hai gã lực lưỡng đùi đầy cơ bắp là gãy xương thôi, những người còn lại đều không bị sao cả, y thầm khen ngợi chừng mực ra tay của Tiêu Lương Văn.
Hà Thành bị đánh không hề nhẹ, giờ nhìn thấy Bạch Bân thì cực kì cảnh giác: “Mày làm gì, mày muốn nhân lúc cháy nhà hôi của phải không! Bạch Bân, nhưng tao nói cho mày biết, anh của tao…”
Hai tay đút túi quần, Bạch Bân đứng im không nhúc nhích, trông như không có ý định nào muốn ra tay, nói: “Tao biết việc gia đình mày rồi, mà khả năng là gia đình mày còn không biết chuyện của mày nhỉ.”
Hà Thành sửng sốt một chút, nói: “Cái gì?”
Bạch Bân thoáng nhìn xung quanh, nói: “Mày dẫn người đến chặn người ta, xem như là đánh lộn ngoài trường nhỉ.”
Hà Thành căm tức nói: “Liên quan quái gì đến mày!”
Bạch Bân gật đầu, nói: “Đúng là chẳng liên quan quái gì đến tao, vậy tao hẳn phải gọi cho cha mày hoặc là gọi cho anh cả mày hả? Mày bị thương thì tốt nhất vẫn phải báo cho người nhà mày biết nhỉ.”
Sắc mặt Hà Thành thay đổi mấy lượt, cha và anh y không biết y gây lộn ở bên ngoài như thế, nếu mà chuyện phơi ra, bị răn dạy trước tiên chính là mình, có khi còn cấm túc nữa. Nhất là anh của y, anh y nóng tính, thỉnh thoảng nổi cơn thậm chí còn dùng cả dây lưng quất y, cái cảm giác đó y chịu không nổi. Nghĩ đến đó, Hà Thành cắn răng nói: “Đừng gọi điện, việc hôm nay… tao sẽ không nói cho ai biết hết.”
Chuyện cho tới bây giờ, Hà Thành cũng nghe ra ý trong lời Bạch Bân, thì ra cậu Bạch đến giải quyết hậu quả giúp cái thằng nhãi Tiêu Lương Văn.
Bạch Bân và Hà Thành đều thuộc lớp con em đại viện cả, Hà Thành không tuân thủ quy tắc và dẫn người làm ra chuyện như vậy, Bạch Bân cũng không tính chuyện khách sáo với y, nói rõ ràng mọi chuyện: “Tiêu Lương Văn là bạn của tao, ân oán của mày và cậu ta dừng ở đây đi.”
Hà Thành không cam tâm, mắng một câu: “Dựa vào cái quái gì chứ!”
Bạch Bân lạnh lùng nhìn y: “Thế mày dựa vào cái quái gì mà bắt nạt cậu ta? Mày khinh thường cậu ta, cảm thấy cậu ta không tiền không thế cũng chẳng là cái quái gì, là có thể kéo người tới rắc rối với cậu ta à? Hà Thành, tao xin khuyên mày một câu, mười năm Hà Đông mười năm Hà Tây, chớ có bắt nạt thiếu niên khốn khó.”
Hà Thành trợn mắt trừng y, cứng cổ cãi: “Mày có ý gì?”
“Tao nói Tiêu Lương Văn là bạn tao.” Bạch Bân lạnh lùng nói, “Sau này mày sáng mắt ra tẹo đi, bớt chuốc thiệt vào mình.”
***
Khúc mắc với Hà Thành, nên Tiêu Lương Văn nghĩ trong thời gian ngắn mình cũng không tiện đến căn cứ đặc huấn được, sau khi hắn đi, có lẽ kẻ này lâu dần không tìm thấy mình, hẳn cũng quên luôn những chuyện này. Nói trắng ra chẳng qua là kiểu háo thắng trẻ ranh, kỹ thuật chẳng bằng người ta, lại thích tranh giành và hiếu thắng, không chịu thua mà thôi.
Bình thường Tiêu Lương Văn càng ít ra ngoài, cho dù có về tiệm đồ cổ cũng đều mặc áo liền mũ che kín hình dáng, lại loanh quanh mấy vòng mới quay về, ngăn mình đem đến phiền phức cho khách hàng. Khi đi tìm Đinh Húc, lại càng che dấu tung tích của mình hoàn hảo hơn, bây giờ vóc dáng hắn vẫn đang phát triển, tuy rằng cao, thế nhưng bả vai hơi sụp xuống, mặc đồng phục học sinh rộng rãi, dẫu sao ở đâu cũng không dễ tránh mặt người khác hơn là ở trường học cả.
Đinh Húc học ở trường trung học trọng điểm nơi mà một khối có cả mấy ngàn học sinh, cả trường nhiều người như thế, rồi còn mặc đồng phục như vậy, căn bản không nhận ra được ai là ai. Tiêu Lương Văn hòa lẫn trong đám học sinh, đi khẽ cúi đầu, hơn nữa cổ áo đồng phục lại dựng lên, đan xen trong hàng ngàn hàng vạn học sinh thì căn bản là không nhìn rõ nổi. Ney’s Home
Hắn vẫn cẩn thận quan sát vài ngày, chắc chắn rằng Hà Thành không tìm Đinh Húc gây sự, lúc này mới yên tâm chút.
Buổi trưa Đinh Húc có hai tiếng nghỉ ngơi, bình thường thì ở lại ký túc xá trong trường, không về tiểu viện của ông Đinh. Già buổi trưa hôm nay về ký túc xá nghỉ ngơi, vừa bước vào cửa đã thấy có người nằm trên giường mình, thân dài chân cũng dài, hai chân khoác lên mép giường vươn ra một chút, thấy y đi vào thì ngồi thoắt dậy, tháo mũ trùm xuống để lộ ra mái tóc cụt ngủn, ngũ quan có phần thâm thúy hàm chứa vẻ điển trai, người nọ đang nhếch miệng cười: “Anh về rồi, hôm nay tan học hơi muộn.” Ney’s Home
Đinh Húc đầu tiên là hoảng hốt trước, sau đó lập tức đóng cửa lại, buông sách giáo khoa đang cầm xuống, nói: “Cậu dùng hết thủ đoạn trinh sát và phản trinh sát[2] học trong căn cứ ở đây ư? Vào bằng cách nào, lại cầm dây kẽm cạy khóa hả?”
[2] lấy ví dụ cho mọi người dễ hiểu: là học cách mở khóa và cách điều tra cái khóa bị mở để tìm ra thằng mở khóa. =)))
Tiêu Lương Văn không trả lời Đinh Húc, đi đến bên bàn thiếp lại gần Đinh Húc: “Cảm mạo có đỡ hơn chút nào không?”
Đinh Húc mang giọng mũi “ừm” một tiếng, nói: “Tốt lên nhiều rồi.” Vừa nói vừa lật sách mang đến ra ghi tiếp, bài kế hoạch của hắn và giáo viên không giống nhau, mấy đề mục vượt quá phạm vi nội dung thì còn cần vừa ôn lại vừa học mới. Ney’s Home
Tiêu Lương Văn ôm Đinh Húc vào lòng mình như trước kia, để Đinh Húc ngồi trên đùi, hắn khoác cằm lên vai Đinh Húc, nói: “Anh viết tiếp đi, kệ em.” Mấy ngày nay hắn cứ chạy qua chạy lại giữa hai đầu là căn cứ và tiệm đồ cổ, mỗi ngày chỉ có xíu thời gian như vậy là có thể đến gặp Đinh Húc, cũng không đoái hoài xem Đinh Húc có tức giận không, chỉ thầm nghĩ cứ ôm người vào trong ngực như vậy mới vững lòng được.
Đinh Húc bị Tiêu Lương Văn chọc quen rồi, cúi đầu viết tiếp bài mình. Mấy ngày nay y bị cảm nên không cho Tiêu Lương Văn lại gần mình, hơn nữa cả hai người đều bận rộn, không có nhiều cơ hội chung đụng, người này lại bắt đầu thiếu cảm giác an toàn rồi.
Tiêu Lương Văn dán vào Đinh Húc khẽ ngửi, Đinh Húc bị hắn chọc cho nhột, không nín được cười, khẽ né ra, nói: “Làm gì thế, hôm nay tôi còn chưa tắm…”
Tiêu Lương Văn hàm hồ lẩm bẩm một câu, nhắm mắt vươn ra liếm cổ Đinh Húc, mút mút còn cắn cắn. ney’s home
Đinh Húc đẩy hắn: “Nói bậy bạ cái gì vậy… Tôi còn chưa chê cậu nữa!”
Tiêu Lương Văn rầu rĩ hừ một tiếng, Đinh Húc cho rằng hắn bị thương, hỏi: “Sao thế?”
Tiêu Lương Văn ôm chặt Đinh Húc hơn chút, cánh tay kề eo Đinh Húc dùng sức siết từ sau chặt lại, Đinh Húc lập tức cũng cảm thấy được một vật thể gì đó bắt đầu cứng rắn, đội lên dán vào người y, mang theo chút nhiệt độ. Tiêu Lương Văn hít thở nặng thêm, đã có phản ứng.
Cơ thể Đinh Húc cứng lại, giãy giụa mấy cái nói: “Trước tiên cậu để tôi đứng lên đã.”
Một tay Tiêu Lương Văn đè hắn lại, giọng nói chứa chút khổ sở: “Đừng động đậy, anh động nữa em có phần không khống chế được…”
“Thả tay ra.” Đinh Húc đẩy đầu hắn một nhát, vội vàng nói: “Cậu ôm như vậy mới phiền phức hơn đó, thả ra.”
Tiêu Lương Văn lầm rầm không tình nguyện, hít sâu mấy lần, quả thực là nửa thì ngọt ngào nửa thì đày đọa như vậy làm bản thân dù không qua được nhưng cũng chẳng nguyện buông tay. Tiêu Lương Văn tìm đề tài khác nói nhằm đánh trống lảng, hỏi Đinh Húc: “Hà Thành không tới rắc rối với anh chứ?”
Đinh Húc bị cánh tay hắn siết, không di chuyển được cũng chỉ còn cách cố hết sức giảm bớt lực tác động, dựa vào Tiêu Lương Văn khẽ nói: “Không, hình như hắn ta học cấp ba hệ quân sự, không ở đây đâu. Sao vậy?”
Tiêu Lương Văn nói: “Không có gì đâu, mấy ngày tới buổi tối tan học chờ em đến đón.”
Đinh Húc suy nghĩ một chút, nói: “Hắn ta lại rắc rối với cậu ở căn cứ à?”
Tiêu Lương Văn hừ một tiếng, cũng không biết là thừa nhận hay là khinh thường.
Đinh Húc cũng không ngăn hắn, khoảng thời gian trước Tiêu Lương Văn ấn định giờ giấc đến đưa đón mình, là do có người gửi tờ giấy, bây giờ giấy đã biến mất, khả năng là không có chuyện gì. Đinh Húc cũng không nói với Tiêu Lương Văn, tờ giấy đó không được bình thường lắm, ban đầu là giấy trắng chữ đỏ, bây giờ biến thành giấy thư màu hồng tỏa hương và kiểu chữ thanh tú, có thể không phải thư hẹn đánh nhau, mà là thư tình.
Đinh Húc rũ mắt, nhìn chăm chăm cánh tay Tiêu Lương Văn siết mạnh eo mình kia, cảm thấy nếu giờ mình nói ra, thì rất có thể Tiêu Lương Văn tức khắc không khống chể nổi mất.
“Vậy cũng được, cậu rảnh thì cứ tới, mấy ngày trước ông nội từ thủ đô về, mang nhiều điểm tâm, còn có một ít sườn hầm tương[3], cậu đến ăn nhiều chút, tôi không thích ăn ngọt như thế…”
[3] Nguyên Văn: 酱排骨, thấy nó không giống món nào bên mình cả, nên để đại như vậy. Không phải sườn xào chua ngọt đâu.
Tiêu Lương Văn dụi y một cái, khi trán kề tới mang một lớp mồ hôi mỏng, khàn giọng nói: “Khi nào thì ông nội lại ra ngoài nữa?”
Đinh Húc sửng sốt chút rồi tức khắc hiểu ra, bị Tiêu Lương Văn làm cho giận đến đỏ rần cả mặt, đẩy tay hắn ra, nói: “Đầu toàn nghĩ cái lung gì vậy, thả tay!”
Có phải y chiều hư Tiêu Lương Văn rồi hay không, càng ngày cậu ta càng lấn tới.
Tiêu Lương Văn chờ Đinh Húc đứng lên, ôm sau lưng y lại còn chôn mặt chà chà lung tung mấy lần, giống như một chú chó săn lớn muốn giành sự chú ý của chủ nhân, chỉ còn thiếu kêu gâu gâu vài tiếng nữa mà thôi. ney’s home
Chuông reo bên ngoài, đã đến giữa thời gian nghỉ trưa.
Đinh Húc có thói quen ngủ trưa, bây giờ uống thuốc cảm lại càng thèm ngủ. Tiêu Lương Văn chen lên giường nhỏ, xoay mình lấy chăn đắp cho hai người, để Đinh Húc nằm ở ngực mình, vỗ nhẹ lưng y, nói: “Ngủ đi.”
Đinh Húc khẽ động đậy, bất mãn nói: “Sẽ có thầy đến kiểm tra nghỉ trưa đó, cậu xuống đi!”
Tiêu Lương Văn nhắm mắt lại nói: “Không có, em điều tra rồi, tầng này của anh không có camera cũng không có thầy đi kiểm tra gì hết.”
Đinh Húc nghẹn họng chút, vẫn cảm thấy nằm ở trên người người khác ngủ như thế không thoải mái, khẽ nói: “Tôi muốn ngủ bên trong.” ney’s home
Tiêu Lương Văn cúi đầu nhìn y, ánh mắt người nọ chôn trước ngực mình, có thể là do bị cảm, hơi thở nong nóng, mặt cũng phớt đỏ, liên quan đến việc vừa ngáp mà nước mắt sinh lý đọng lại trên lông mi, nhìn mềm yếu hơn so với bình thường chút.
Lòng Tiêu Lương Văn lại nóng lên, ôm Đinh Húc trở mình để y ngủ ở phía trong giường, dùng chăn bao Đinh Húc lại, gác chân chặn hơn phân nửa người y, dán vào tai Đinh Húc khàn giọng nói: “Ngủ đi.”
Cả cơ thể Đinh Húc bị bao lại dồn vào trong góc tường, tay đặt ở ngực Tiêu Lương Văn đẩy chút, mà cứng quá đẩy không nổi, dứt khoát bỏ ý định tìm một tư thế thoải mái, rúc vào ngực Tiêu Lương Văn ngủ. Bây giờ nếu có thầy cô đi qua, có liếc mắt nhìn trong phòng cũng chẳng thấy được trên giường có đến hai người. ney’s home