Sau khi Đinh Húc khai giảng, Tiêu Lương Văn thành thử phải một thân một mình tự đến căn cứ, công việc của hắn chủ yếu lấy thầy Hứa làm trung tâm, trong khoảng thời gian này thầy Hứa có chuyện bận rộn nên không tới tiệm đồ cổ, vậy nên hắn đương nhiên nhàn rỗi. Nếu cứ ở trong tiệm đồ cổ đánh bài giết thời gian với Mặt Sẹo và đám người đó, không bằng đến căn cứ luyện quyền với người khác còn đã hơn.
Đám người Mặt Sẹo cũng hỏi qua hắn vài lần, Tiêu Lương Văn vốn trầm mặc ít lời, cũng không nói với bọn họ là đi đâu, chỉ nói là đi ra ngoài. Tuổi hắn còn nhỏ nhưng cứ như một nắm đấm thép, mấy tên đô con trông coi tiệm đồ cổ mặc dù hơi hiềm hắn không hòa đồng, thế nhưng cũng không đến gây sự với hắn. Ngược lại, Mặt Sẹo lại khá xem trọng Tiêu Lương Văn, y cảm giác được thằng nhóc này có đủ mạnh đủ đáng gờm mà lại có chủ kiến, không thể đánh đồng với đám lăn lộn trong bùn nhão như bọn họ được, bởi vậy mà đối xử với Tiêu Lương Văn còn khá là phần khách khí.
Tiêu Lương Văn đến căn cứ được một thời gian, các huấn luyện viên cũng đều đã quen với hắn, nhìn thấy hắn đến một mình thì nhiệt tình hơn bình thường nhiều, dù sao thì đại khái cũng không được mấy người yêu thích học tiếng chim[0].
[0] Tiếng chim: tiếng nước ngoài, mang nghĩa không ưa thích.
Tiểu đội trưởng nhìn Tiêu Lương Văn tiến bộ mau, ngoại lệ mà thoát áo khoác ra so chiêu cùng hắn, mấy món võ của bọn gã đã bị Tiêu Lương Văn học cả rồi, nhìn thì như công kích chính diện, nhưng cũng không quên hạ độc thủ sau lưng. Mấy đòn khóa của Tiểu đội trưởng suýt nữa không ghìm nổi Tiêu Lương Văn, sức cậu ta quá lớn, nhưng sức mạnh bộc phát lại đem đến một khuyết điểm chí mạng là nhẫn nại kém, cộng thêm tuổi hắn còn nhỏ, thể lực sẽ kém hơn những binh lính lão luyện sức tốt, cuối cùng hắn bị Tiểu đội trưởng ấn cánh tay đè dí xuống sàn, thở hồng hộc.
Tiểu đội trưởng buông hắn, nắm tay đặt sau lưng, nhận xét hắn đôi câu: “Cũng không tệ lắm, thành quả huấn luyện vẫn còn hơn một chút, về sau đừng lơ là.”
Tiêu Lương Văn “ừm” một tiếng coi như trả lời, không thừa ời, đứng dậy đi luyện tập huấn luyện phụ trọng ngay.
Tiểu đổi trưởng chờ hắn đi xa, lúc này mới vẫy vẫy cánh tay bị giấu về sau lúc nãy, nhe răng nói: “Mẹ, thằng này ăn cái gì lớn vậy, sức khỏe như vậy… Hổ khẩu[1] của ông đây bị làm cho tê hết cả rồi, may là bây giờ ở đây, nếu không qua hai năm nữa chỉ sợ tôi cũng không đè được tên đầu đinh này đâu.”
[1] cái này quen ha, là phần giữa ngón cái và ngón trỏ ý.
Tiêu Lương Văn ở lại ăn cơm trưa chung, buổi chiều lại cùng huấn luyện với những binh sĩ này. Bọn họ quen thuộc với nhau, đám Tiểu đội trưởng cũng là người trọng nhân tài, dạy Tiêu Lương Văn không ít thứ huấn luyện cơ bản ngoài luồng, ở đây mỗi người ít nhiều đều có điểm tuyệt hoạt[2], Tiêu Lương Văn ở đây một đến hai năm có khi cũng không tiêu hóa xong.
[2] kiểu như ngón nghề riêng ấy, tiêu hóa xong tức là học xong hoặc hiểu hết
Có mấy người mới vừa xong nhiệm vụ về, nhìn thấy Tiêu Lương Văn đang tập bao cát, nhất thời không nhận ra, hỏi Tiểu đội trưởng: “Đây là người cùng đến chơi với Bạch Bân nhà thủ trưởng Bạch hả, là Đổng Phi phải không?”
“Con trai Tham mưu Đổng qua Tết hình như cao hơn chút nhỉ?”
Tiểu đội trưởng cười nhạo nói: “Không phải, mắt cậu là mắt gì thế hả, người nhà Tham mưu Đổng có thể đen như vậy à?”
Một quân nhân mặt mày anh tuấn dáng người cao ngất tiến đến, lại cố tình chẳng mặc bộ quân phục rằn ri cho tử tế, lộ ra cả mảng ngực mặc T-shirt đen, mũ lính cũng treo trên vai, cười lưu manh xoay khớp cổ tay, nói: “Tôi không biết diện mạo cậu ta như nào, nhưng nắm đấm này thì ‘đen’[3] thật đấy!”
[3] Đen: ở đây chỉ Tiêu Lương Văn ra tay rất đáng gờm.
Mấy người khác thấy hắn ta, hơi sửng sốt nói: “Phan Phong, anh về rồi à?”
Phan Phong nắm vai người đó nói: “Đúng vậy, mới hoàn thành nhiệm vụ quay về.”
Người nọ cười cười, lại hỏi hắn: “Lần này các cậu về có hai tháng nghỉ nhỉ, thế nào, có định về nhà không?”
“Không có dự định gì, về làm gì, không bằng ở đây cho thoải mái.” Phan Phong dường như không quá muốn đề cập đến chuyện trong nhà, ánh mắt nhìn chằm chằm cậu lính da đen, lấy cớ nói: “Tôi sang tìm nhóc lính mới luyện tập chút.”
Mấy huấn luyện viên còn lại nhìn hắn đi, đứng tại chỗ thở dài nhỏ giọng nghị luận, “Các chú xem xem, Cục trưởng Phan nghĩ như thế nào không biết, hai đứa con trước đều sắp xếp ngon lành cả rồi, mà làm sao đến tên ‘lão yêu’ này lại đưa đến chỗ chúng ta chứ.”
Một người khác không vui nói: “Chúng ta thì làm sao, chỗ chúng ta thì không tốt không ngon à, cũng toàn nhân tài cả!”
Tiểu đội trưởng nói: “Đúng đúng đúng, cũng toàn nhân tài cả, thế nhưng tính thế nào thì bộ đội đặc chủng cũng không sánh được với hai thái tử gia nhà họ Phan…”
Mọi người đều im lặng, bình thường người điều đến chỗ này đều là những người xuất thân không có gì đặc biệt như bọn họ, nên họ còn có thể xem như có duyên kì ngộ, coi đây là cơ hội có thể bộc lộ ra tài năng của bản thân. Nhưng Phan Phong lại khác bọn họ, xuất thân từ con em gia tộc ở thủ đô, được đưa đến chỗ này chẳng khác gì điều quan từ kinh thành về huyện (ý chỉ như bị cách chức), chung quy lại cũng không có lợi gì cho sự nghiệp làm chính trị phát triển cả.
Hai người con đầu của nhà họ Phan đã được sắp xếp đâu vào đấy, đơn vị tốt, tuổi trẻ lập công, còn lão yêu này lại ném đến chỗ chúng ta, nghe nói năm sau còn muốn phái anh ta đi Tân Cương nữa.” Người biết nội tình cảm thán một câu, gã đã từng trải qua nhiệm vụ với Phan Phong, thật sự có chút không vừa mắt kiểu đối xử như vậy với anh ta.
Mấy vị huấn luyện nghe xong cũng thổn thức, “Chỗ như thế này chỉ có thể đợi mà thôi, thật sự lãng phí tài năng tốt.”
Đang nói, bỗng nhiên Tiểu đội trưởng vỗ đùi, nói: “Toi rồi! Quên nói với Phan Phong đây không phải tân binh, mà là học sinh đấy!”
Mấy người còn lại đều trợn tròn mắt, nhìn xuống sân tập bên dưới xem, lúc này nói gì cũng xem như muộn, Phan Phong và thằng nhóc da đen kia đã mở màn rồi.
Năm ba huấn luyện viên đứng dựa vào lan can thoáng lưỡng lự một phút, liền dứt khoát quyết định ở lại xem trò vui, Tiểu đội trưởng sờ sờ túi, mặt không đổi sắc móc ra năm đồng tiền, nói: “Tôi cược thiếu tá Phan thắng.”
Mấy người khác cũng lục tục bỏ tiền, cứ năm đồng một lần đặt cược, chỉ có một huấn luyện viên xuất thân là điều tra viên cầm ra năm đồng đặt cho Tiêu Lương Văn.
Quả nhiên lần này Phan Phong thắng, hắn ta cao hơn Tiêu Lương Văn, lại tuổi trẻ sức lớn, xét về mặt thể lực đã nhỉnh hơn, lại thêm kỹ thuật điêu luyện, căn bản chính là đè Tiêu Lương Văn ra mà đánh thôi.
Tiêu Lương Văn bị hắn ta dần cho một chầu, cũng không thiếu đòn trả đũa, thế nhưng lại càng trúng chiêu nặng hơn quất trở lại, so với các huấn luyện viên thì Phan Phong lại càng không khách khí, lúc kết thúc trận trên mặt Tiêu Lương Văn có đầy vết thâm tím, khóe miệng còn có máu, thế nhưng lại nhất quyết không gục, còn cứng đầu chống lên đứng đến cùng.
Phan Phong rất có hảo cảm với Tiêu Lương Văn, nhất là sau khi giao thủ, cảm thấy được như vậy mới là lính tốt, càng cứng đầu, quá trình chỉnh đốn lại càng vui thú. Đánh xong một trận, miễn cưỡng trấn áp được, Phan Phong liền sắp xếp một vài chương trình huấn luyện và hoạt động cho Tiêu Lương Văn, cường độ so với trước đây đều tăng lên rất nhiều, để hắn có thể đuổi kịp tiến độ các thành viên tinh anh trong đội của mình.Tiêu Lương Văn cũng không nói là mình tới đây chỉ là huấn luyện ngắn hạn, ngay cả là đội viên dự bị cũng không hẳn phải, hắn không rên tiếng nào liền tiếp nhận, thật sự mang phụ trọng bắt kịp tiến độ.
Tiêu Lương Văn tốn sức cả một ngày với Phan Phong, không kịp nghỉ xả hơi, đợi đến hơn chín giờ tối, mới xuống khỏi tường leo núi, đứng dậy muốn đi.
Phan Phong sửng sốt, nói: “Này này cậu, nói cậu đó, đi đâu đấy?”
Tiêu Lương Văn nhấc balo lên, cũng không thèm nhìn hắn nói: “Về trường học.” Đinh Húc sắp tan lớp tự học buổi tối rồi, hắn phải về đón Đinh Húc, nghe nói gần đây số thư từ nhét trong ngăn bàn Đinh Húc càng ngày càng nhiều, có vẻ có người đang để mắt đến Đinh Húc, hẹn đánh nhau, Tiêu Lương Văn không yên lòng.
Phan Phong há hốc miệng, chỉ vào Tiêu Lương Văn, hỏi mấy huấn luyện viên đang đứng bên cạnh xem trò vui, “Cậu ta… Cậu ta không phải lính của căn cứ mình hả?”
Mấy người kia cười đến gần chết, nói: “Đúng vậy, không kịp nói thì anh đã động chân động tay với người ta ngay rồi còn đâu.”
Phan Phong sửng sốt xong, cười khúc khích nói: “Chậc, xương cốt thằng nhóc này cũng cứng cỏi lắm, lại cũng không thèm nói ra, tôi còn tưởng hắn là lính ít nhất cũng đã qua huấn luyện mấy năm.”
“Làm gì có, mới được mấy tháng thôi.”
Phan Phong đi từ chỗ tường leo núi tới, lấy mũ vắt trên vai mình xuống xuổi bụi trên người, nói bằng giọng điệu chưa thỏa mãn lắm: “Đây là một mầm non bại hoại(ý chỉ Tiêu Lương Văn có sức khỏe tốt đến bất bình thường), đến từ đâu vậy, nếu muốn vào lính thì chúng ta giữ lại.”
Huấn luyện viên bên cạnh nói: “Thủ trương Tôn giới thiệu đến, có lẽ là con em người nhà nào đó.”
Phan Phong nhìn bóng dáng khuất dần của Tiêu Lương Văn, lắc đầu cười, “Không thấy giống, về hỏi lại đi đã, tôi muốn binh lính này.”
Mấy huấn luyện viên đồng ý, bọn họ xem náo nhiệt cả một buổi chiều, lúc này cũng đã đói bụng, nhìn thời gian rồi xếp hàng chuẩn bị đến căng tin ăn cơm.
Phan Phong bước mấy bước đuổi theo, hai tay ôm lấy vai của hai người từ phía sau dồn sức lắc, cười hì hì nói: “Đi thôi, ra ngoài ăn.”
Mấy người kia thay đổi sắc mặt, “Không được, việc này trái với kỷ luật…”
Phan Phong cười liếc túi áo bọn họ, cười ha ha mà nói: “Lúc này mới nhớ đến kỷ luật à, vừa rồi ai lấy tôi ra đặt cược bài bạc vậy hả?” Hắn ôm cổ mấy người bọn họ, “Đi thôi, đừng tốn thời gian của các anh đây, nhanh lên, lấy tiền cược ra đây cho tôi!”
Mấy người kia mặt nhăn mày nhó mà đưa tiền cho Phan Phong, cuối cùng còn phải xì cả tiền riêng của mình nữa.
Tiêu Lương Văn canh chuông tan học đến trường, dựa vào cửa cổng đợi một hồi, nhanh chóng nhìn thấy Đinh Húc đi ra.
Lúc này đông người, Đinh Húc mặc đồng phục chen từ trong một đám người ra, Tiêu Lương Văn bước lên vài bước thò tay nửa ôm người đó vào ngực, che chở đưa y ra ngoài. Buổi tối, không thiếu những nam sinh vai kề vai như vậy đi ra ngoài ăn đồ nướng khuya, cho nên bọn họ thân mật như vậy thật ra cũng không khiến người khác quá chú ý.
Tiểu viện của ông Đinh cách chỗ này đi đường cũng chỉ khoảng mười phút, rất gần, sau khi Đinh Húc chuyển qua đây lúc tan học cũng không cần đi xe, đi dạo cùng Tiêu Lương Văn là có thể về đến nhà.
Đinh Húc từng mấy lần nói là có thể tự mình về, nhưng Tiêu Lương Văn không chịu nghe, kiên quyết đi đón y, sau này ngẫm lại so với việc thả phần tử nguy hiểm này ra ngoài, chi bằng để hắn ở trước mặt mình còn hơn, thế là Đinh Húc liền mắt nhắm mắt mở cho qua, để hắn tiếp tục đưa đón mình.
Trên đường chuyện trò vài câu đơn giản, đa phần là Đinh Húc hỏi, Tiêu Lương Văn trả lời.
“Ông nội hỏi chuyện lớp học của cậu, chứng minh thư này… Khả năng là không đổi được, học bổ túc lại một hai năm, hay là tự đi thi?” Đinh Húc cân nhắc đến một vài chuyện trong tương lai, có chút lo lắng cho chuyện sắp xếp sau này của Tiêu Lương Văn, thế nhưng đối phương căn bản lại thiếu hứng thú, mình hỏi ba câu hắn mới đáp lại một câu. Đinh Húc chạm tay hắn một chút, ngạc nhiên nói: “Sao tay cậu lại nóng như vậy?”
Tiêu Lương Văn chợt nghiêng người qua, hôn y.
Đinh Húc không kịp đề phòng, chưa kịp né, nên lúc kịp phản ứng có hơi giận lẫy, đưa mu bàn tay lau môi: “Cậu làm gì thế!”
“Hôm nay em gặp được một người, vô cùng lợi hại.” Hai mắt Tiêu Lương Văn tỏa sáng, lần đầu tiên dùng ngữ khí mang vẻ hưng phấn nói về một sự kiện gì đó với Đinh Húc: “Trên đường về em vẫn tưởng tượng xem ngày mai sẽ đấu với anh ta như thế nào, có mấy động tác của anh ta em đã nghĩ ra cách ứng đối rồi, nếu ngày mai anh sang căn cứ, em có thể đánh cho anh xem.”
Hắn nhẹ đẩy Đinh Húc lên tường ở ven đường, lại đến gần hơn, hô hấp nóng rực, nói: “Em có thể hôn anh không Đinh Húc?” Hắn suy nghĩ một chút, lại vô cùng nghiêm túc nhỏ giọng hỏi dò một câu, “Chỉ hôn một cái thôi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Lương Văn: Đinh Húc, bọn họ đều bảo để em hôn đi.
Đinh Húc: Nói hươu nói vượn, ai bảo cậu hôn?!
Tiêu Lương Văn [nghiêm túc chỉ độc giả]: Anh thấy chưa, phía dưới có nhắn lại mà.
Đinh Húc:…