Một nơi ở biên giới Vân Nam.
Bên ngoài một chỗ sập hầm mỏ, gần trăm người đang cứu viện, bởi vì chưa hết mùa mưa, mưa xối liên tục vài ngày khiến tình huống ngày càng nguy cấp.
Phan Phong ở hiện trường đã mấy ngày không rời, hai mắt vằn tia máu, quần áo đầy nếp nhăn dán trên người, đôi giày quân dụng đã sớm bị bùn trét trông không rõ màu sắc ban đầu. Trời vẫn đang mưa nhỏ, âm u không dứt, vốn dĩ việc đào bới đã không được thuận lợi, hắn bực bội đi qua đi lại trước doanh trại, nếu không phải một cánh tay quấn băng đeo trước ngực, lại bị quân y nghiêm lệnh ép không cho xông ra tuyến đầu, chỉ e hắn đã sớm đích thân đi rồi.
Quân y rót cho y cốc nước, cũng cầm thuốc tới, khuyên hắn: “Đội trưởng Phan à, vết thương trên tay anh là do đạn bắn đấy, vừa giải phẫu xong, không thể dầm mưa như vậy được…”
Phan Phong phất phất tay, bảo hắn chớ có dài dòng nữa, “Người cứu viện bên kia có tới không, sao rồi?”
Quân y không nhượng bộ, giữ vững ly nước và thuốc trước mặt hắn, thấy hắn uống rồi mới nói: “Đang trên đường đến…”
Phan Phong siết chặt ly giấy dùng một lần trong tay, chân mày nhướn cao, không kìm được giận dữ nói: “Trên đường đến, trên đường đến! Lần nào cũng nói như vậy, rốt cuộc lúc nào mới đến! Người đã bị vùi ở dưới đó mấy ngày rồi… Mẹ kiếp!”
Quân y lau nước mưa trên mặt, nói: “Thời tiết như vậy, xe có thể lái trên đường núi đã khá lắm rồi, trên đường có vách núi dốc, phải đề phòng đá lở, cũng không thể trách bọn họ được.”
Quân y nói không sai, Phan Phong mím môi, vẫn không nhịn được cất bước vào màn mưa: “Không được, tôi phải đến tiền phương xem sao, những người đó không có kinh nghiệm cứu viện, tôi không trông coi kỹ không yên lòng được.”
Quân y sửng sốt một thoáng, vội vàng xách hòm thuốc đuổi theo.
Bên ngoài khu vực khai thác mỏ đã bị giới nghiêm, bởi vì xe tác nghiệp cứu viện kề cà chưa đến, chỉ có thể dựa vào nhân lực để đào bới, trước mắt mới chỉ đào được một lối đi tầm mười mét, giá gỗ được đề nghị chống lên tạo một con đường, việc đào bới kế tiếp cũng không phán đoán được quá chính xác, mấy người đội mũ bảo hộ còn đang cầm bản vẽ tính toán.
Phan Phong rốt cuộc vẫn đoạt lấy cái xẻng của một người, đích thân ra trận tự đào, nếu hắn mà không làm vậy, trong lòng sẽ bất an, Tiêu Lương Văn là lính một tay hắn dẫn dắt, lần tới Vân Nam này cũng là hắn sắp xếp… Nếu như không phải tại sự lựa chọn ban đầu của hắn, Tiêu Lương Văn cũng sẽ không bị vùi ở dưới này.
Phan Phong đào từng chút từng chút đất đỏ đá vụn một, bàn tay bởi vì đùng quá nhiều sức mà chẳng mấy chốc đã đỏ hết lên, vết thương trên cánh tay khác cũng nứt ra chảy máu, nhưng hắn lại chẳng thèm bận tâm, chỉ chăm chăm vào mảnh đất trước mặt, tựa như đào nhiều hơn một chút, sẽ có thêm được một tia hy vọng vậy.
Chỗ sâu dưới đất cách miệng hầm sụp hơn trăm mét, xung quanh tối om, thanh dầm chống đường hầm bị rơi gãy, trên vách đá có tiếng nước nhỏ giọt rất khẽ, cách rất lâu mới nghe thấy một giọt rơi.
Nhưng thế là đủ rồi.
Có nước, liền có thể kiên trì mà sống, là sự trông cậy lớn nhất của người bị mắc kẹt dưới đất.
Ngày đó ngay khi Tiêu Lương Văn bị dẫn đến dưới mỏ này đã lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng đối phương nói lấy chỗ này làm chỗ giao dịch, hắn không thể không tới. Chờ khi ngửi được mùi lưu huỳnh đã không kịp ra ngoài nữa, chỉ có thể kịp tránh trong lúc vội vàng, sau một tiếng nổ rất lớn, hắn bị vùi ở đây.
Những kẻ đó đột nhiên nghi ngờ thân phận của hắn, nếu không phải hắn cảnh giác, sợ rằng đã chết. Nhưng cho dù là vậy, hắn cũng chưa kịp thoát, mỏ quặng sụp hơn nửa, Tiêu Lương Văn bị chôn sống ở nơi này.
Hắn đã từng theo những kẻ đó đến đây hai lần, dựa vào trí nhớ lần mò trong bóng tối, tìm được một hầm tránh trú an toàn gần nhất. Cũng may mạng của hắn chưa đến lúc đứt, chỗ này bị ảnh hưởng rất ít, cốt sắt và cơ cấu của hầm tránh trú coi như vững chắc, chỗ này cũng có mấy chai nước suối và đồ ăn, chỉ là thức ăn trữ vào đã lâu nên bị mốc, chỉ còn mấy túi có thể ăn được.
Mấy ngày đầu, hắn dựa vào ít đồ này để duy trì.
Nhưng thời gian càng ngày càng dài, tình huống đã có phần tệ hại. Hắn lục lọi chỗ này tìm những đồ có thể dùng được, chỉ có một chiếc đèn pin để chiếu sáng, ánh sáng đã ố vàng, không biết còn dùng được bao lâu nữa, hắn tắt đi bỏ vào người. Bình thường trong hầm tránh chú sẽ trang bị máy truyền tin, nhưng chỗ này chỉ có một cái điện thoại, đường truyền cũng không có. Rất nhiều công ty ngành mỏ vì để tiết kiệm chi phí nên không sắm đủ hết những thứ này, lúc Tiêu Lương Văn sờ được đến không nhịn được phải chửi một tiếng, mà giếng đứng đương nhiên cũng chỉ làm tượng trưng để đấy, giá vốn quá cao, các xí nghiệp trong ngoài nước đều không thật sự làm cái này, hắn đi tìm một vòng, cuối cùng cũng chỉ đành quay về chỗ ban đầu.
[0] Khai khai thác khoáng dưới lòng đất bằng cách đào các giếng, đơn vị khai thác sẽ xây dựng giếng chính dùng để vận chuyển khoáng sản và thông khí chính, ngoài ra sẽ phải có giếng phụ hoặc giếng khác dùng để vận chuyển người và thiết bị vật tư, hút gió thải và dùng khi thoát hiểm, mọi người có thể tìm hiểu về giếng khai thác than Hà Lầm ở Quảng Ninh để biết thêm.
Dư chấn xảy ra hai lần, tầng tránh trú bị sụp một thanh dầm sắt, không gian rút nhỏ còn một nửa, Tiêu Lương Văn không có cách nào thoát ra ngoài, tương đương với việc bị giam luôn ở chỗ này.
Hắn không biết gì đến tình huống bên ngoài, nhưng mà nhìn từ bên trong, thì cũng không được lạc quan lắm.
Thức ăn và nước hiện có dần dần giảm bớt, hơn nữa phần bánh mì và cơm nắm chất lượng kém còn dự trữ rất nhanh mốc meo. Hắn không dám ăn những thứ này, siết trong tay hai ngày, chỉ dựa vào gần nửa chai nước chống chọi một hơi. Hắn không ăn nó, nhưng không có nghĩa là những thứ khác cũng không ăn, chờ khi cảm thấy tiếng chuột kêu, Tiêu Lương Văn trong bóng tối mở mắt, bản năng sinh tồn của hắn nói cho hắn biết, hắn nên bổ sung mỡ động vật rồi, có protein động vật và nước, hắn mới có thể có thêm một cơ hội sống.
Khi dùng chút đồ ăn mốc meo sẵn có và chiếc bẫy chuột tự chế thô sơ bắt được con chuột đầu tiên, hắn không cần chuẩn bị tâm lý quá nhiều, trong bóng tối, ăn miếng thịt tươi vừa được lột da.
Lúc còn ở Nam Cương, khi hắn và Phan Phong ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, hắn đã từng nếm thịt chuột đồng rồi, đều vì cố sống sót, cũng đành nhíu mày nuốt xuống.
Đại khái do gần đây có một nơi mà công nhân thường vứt đồ ăn thừa, cho nên hấp dẫn khá nhiều chuột đến sinh sống, Tiêu Lương Văn lại tìm miếng tôn uốn thành một hình cong, bọc túi ni-lông áp sát hứng những giọt nước trên vách đá. Sau khi làm xong những chuyện đó, chuyện duy nhất hắn có thể làm chính là dùng gậy sắt gõ vào vách tường...
“Cộc cộc cộc, cộc, cộc cộc cộc!”
Tiêu Lương Văn đánh giá ước lượng thời gian, cứ mỗi mười lăm phút lại gõ một lần, liên tục không ngừng.
Hắn thầm thấy may mắn vì lúc đi Nam Cương có học của Phan Phong một chút mật mã Morse[1], những thứ này, bây giờ trở thành phương pháp và đường dây liên hệ cầu cứu duy nhất với bên ngoài của hắn.
[1] Mật mã Morse, là một loại mã hóa ký tự dùng để truyền các thông tin điện báo trong những năm 1870-1967. Mã Morse dùng một chuỗi đã được chuẩn hóa gồm các phần tử dài và ngắn để biểu diễn các chữ cái, chữ số, dấu chấm, và các ký tự đặc biệt của một thông điệp. Các phần từ ngắn và dài có thể được thể hiện bằng âm thanh, các dấu hay gạch, hoặc các xung hoặc các ký hiệu tường được gọi là “chấm” và “gạch” hay “dot” và “dash” trong tiếng Anh. Ởcó người giải đáp chi tiết hết rồi nè =))
Trong bóng tối, hắn từng thăm dò địa hình hầm tránh trú này, trước sau đều bị chặn lại, còn chỗ hắn ngồi giống như một hình tam giác vậy, một chỗ chỉ có thể miễn cưỡng ngồi, không thể đứng lên được, cách di chuyển duy nhất chính là bò lổm ngổm về phía trước, vóc dáng Tiêu Lương Văn vốn cao lớn, sau mấy ngày liền ở đây người đã có chút cứng lại, nhưng những thứ này so với bóng tối im lìm lại chẳng đáng vào đâu.
Yên tĩnh, đen thẳm.
Tiêu Lương Văn không biết giờ là ban ngày ngày hôm qua hay là đã vào ban đêm, cầm chiếc đèn pin, trừ lúc vừa tìm thấy bật lên để kiểm tra xem nó có thể dùng được không, còn lại hắn chưa từng bật, mấy lần đều dùng sức nắm chặt tay mới có thể kiềm chế không bật nó lên. Không biết hôm nay đã là ngày thứ mấy, hắn ở trong bóng tối đã mất đi khái niệm thời gian, chỉ có thể mơ hồ nhớ ra cứ cách một chốc là phải gõ vào vách tường, hắn nắm gậy sắt, lúc gõ, trong lòng lại nghĩ đến tên một người khác.
Nghĩ đến người đó còn chờ mình trở về, tuyệt đối không thể gục xuống ở đây được.
Hắn nhất định phải sống sót ra khỏi đây.
***
Đinh Húc thu dọn hành lý trong ký túc xá, đang bỏ quần áo vào ba lô thì điện thoại đổ chuông, y nhanh chóng bắt máy, người gọi tới là Tôn Mục, anh vừa mở miệng đã nóng giận, nếu không phải còn đang ở ngoài thì không chừng đã quát ầm lên, “Đinh Húc cậu có biết mình đang làm cái gì không hả! Cậu mà cứ đi như vậy thì quan hệ ông cụ xây dựng cho cậu đề đổ bể hết đấy!”
“Thật sự xin lỗi, em…” Đinh Húc không có cách nào nói ra chuyện của Tiêu Lương Văn được, chỉ có thể nói: “Em có lý do không thể không đi.”
Tôn Mục tức run người, nói: “Cậu nói cho tôi nghe xem, rốt cuộc là lý do gì!”
“Chờ em về sẽ nói với anh, bây giờ em còn chưa cân nhắc kỹ, anh cho em thêm chút thời gian.” Đinh Húc suy nghĩ một chút, trịnh trọng nói, “Chờ em quay về, sẽ đích thân nói rõ ràng mọi chuyện đã xảy ra cho ông nội.”
“Cậu như vậy mà không thấy phụ lòng ông cụ à! Alo, Đinh Húc? Đinh Húc…!!!”
Đinh Húc cúp điện thoại, vác hành lý lên, lúc ra ngoài hết thảy đơn giản, ngược lại giờ càng tiện cho việc đi Vân Nam.
Một đường chuyển chuyến xe xuôi nam nhanh nhất, chỉ có lúc trên chiếc xe đang tốc hành y mới có thể nhắm mắt một chút, nghỉ ngơi một hồi. Đinh Húc mấy ngày liên tiếp ngủ không được ngon, nhắm mắt lại chính là ác mộng đen kịt một mảng và thân thể không ngừng rơi xuống, vành mắt cũng đen đậm thêm nhiều, mặt càng tái nhợt. Túi của y rung một cái, là cậu hai Phó gọi điện tới.
Cậu hai Phó dứt khoát, mở miệng: “Cậu tìm tôi?”
Đinh Húc sửng sốt một chút, nói: “Tôi tìm Phó Đông Ly…”
Cậu hai Phó ở đầu dây bên kia bật cười một tiếng, nói: “Cậu tìm Đông Ly và tìm tôi có gì khác nhau hả?”
Đinh Húc trầm mặc một chút, y đúng thực là muốn thông qua Phó Đông Ly để mượn mạng lưới quan hệ và tài nguyên của nhà họ Phó ở Vân Nam, y chỉ tra ra được khu vực khai thác mỏ, mà cậu hai Phó đúng lúc có một mỏ quặng đang khai thác rất gần chỗ y cần tìm kiếm, dưới tình thế cấp bách, y mới tìm đến Phó Đông Ly. Nghĩ tới đây, y cũng không giải thích dông dài, chỉ trầm giọng nói: “Thật xin lỗi đã khiến anh thêm phiền toái.”
Cậu hai Phó phiền nhất là loại người thích chơi trò đấu trí, nhất là em trai hắn lại ngốc, dám lấy Phó Đông Ly ra quỳ xuống cầu xin hắn chưa chắc hắn đã giúp một tay, nhưng nói thẳng ra như Đinh Húc vậy, hắn ngược lại có chút thuận mắt, cất lời: “Cậu muốn đi Vân Nam?”
Mắt Đinh Húc nhanh chóng dấy lên hi vọng, thử thăm dò: “Vâng, em muốn tìm một người.” Y nắm chặt điện thoại di động, mắt chằng chịt tia máu mấy ngày nay chưa tan đi, căng thẳng khiến hắn cứ nói tới nói lui lắp ba lắp bắp: “Anh có thể giúp em tìm một người không, em rất lo cho cậu ấy, cũng không nhất thiết là phải tìm được người, biết tin tức là được, à không, chỉ cần biết cậu ấy bình an là được rồi.”
Cậu hai Phó khẽ sửng sốt, không nghĩ Đinh Húc sẽ nói ra yêu cầu như vậy, “Cậu muốn tìm ai?”
“Tiêu Lương Văn.” Đinh Húc nói ra cái tên đã thuộc nằm lòng, giọng nói khàn nhẹ, ” Hoặc là Phan Phong, em chỉ biết hắn cũng ở Vân Nam này, tìm được đội trưởng Phan trên căn bản sẽ tìm được người em muốn tìm.”
Cậu hai Phó đại khái đoán được một chút, nhưng mà khi thật sự nghe Đinh Húc nói ra tên người kia, vẫn không khỏi thoáng kinh ngạc, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý, nói sẽ tận lực giúp tìm thử.
Chuyến bay đến Vân Nam chỉ mất mấy tiếng, nhưng mà đường vòng quanh biên giới thì mất đên hai ngày một đêm, sau mùa mưa đường núi vừa trơn lại còn có đá lở, Đinh Húc gặp phải một lần, nhưng may mắn tránh không bị sao.
Tin tức của cậu hai Phó đến rất nhanh, lúc hắn gặp lại Đinh Húc lần nữa, Đinh Húc vừa mới mệt mỏi phong trần đặt chân xuống một bến xe nhỏ, đeo ba lô tìm một chỗ bóng râm dưới tàng cây nghe được một tin tốt và một tin xấu.
Cậu hai Phó cho y một phương thức liên lạc, nói: “Tìm được Phan Phong rồi, quặng mỏ bên kia bị sập, cậu chuẩn bị tinh thần sẵn đi.”
Đinh Húc khàn giọng nói: “Cảm ơn, em biết rồi.”
Cậu hai Phó nghe giọng của y có chút lo lắng, không kìm được nói: “Có cần giúp gì thì nói với tôi một tiếng, ít nhiều gì bên kia cũng giúp được một chút.”
“Được, cám ơn nhị ca.”
Cậu hai Phó bên này cúp điện thoại, nghe giọng điệu của Đinh Húc mà luôn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, thế kia không giống tìm bạn lắm, mà giống như có ý chết vì tình ấy nhở? Hắn sờ cằm một cái, “Chậc” một tiếng, cảm thấy mình nghĩ hơi bị nhiều rồi, treo cánh tay trái bó thạch cao chuẩn bị đi lên lầu, mới vừa đi được hai bước, tiếng chuông điện thoại lại vang lên lần nữa. Hắn biếng nhác “alo” một tiếng, nghe rõ tiếng rồi liền thẳng người, nét mặt cũng nghiêm theo mấy phần, “Đại ca?”
“Mày vừa mới ở nhà chơi được mấy ngày đã lại không yên rồi, tra những thứ kia làm gì? Còn ngại chuyện mình không đủ nhiều à?”
Cậu hai Phó vội vàng giải thích một chút: “Không phải em tra, là một người bạn của Đông Ly…”
Phó gia đại công tử ở bên kia trầm mặc không đáp, hiển nhiên là chưa được hài lòng với câu trả lời này lắm.
Cậu hai Phó bên này không dám tác quái, lẩm bẩm nói: “Em bị thương đó, đau.”
Giọng nói ở đầu dây bên kia lạnh băng mà từ tính, dường như đang vừa duyệt giấy tờ vừa đáp lời hắn, bên cạnh còn có thư ký đang nhỏ giọng nói gì đó, thế nhưng trả lời cậu hai Phó không hề lơ mơ: “Cưỡi ngựa té bị thương cánh tay, gãy ba cái xương sườn, còn trách ai?”
Cậu hai Phó nghe giọng hắn, cũng biết anh cả mặc dù độc miệng nhưng cũng quan tâm mình, cười hì hì nói: “Trách anh chứ ai, anh, ai bảo anh tặng sinh nhật em một con ngựa hả? Lúc nào anh về thế, Tiểu Tam nấu cơm khó ăn quá, nhất định là nấu cho gia súc ăn rồi, thái lung ta lung tung bỏ tất vào nồi.”
Bên kia cười lạnh một tiếng: “Thật thích hợp với mày đấy, ăn nhiều một chút.”
Nói xong cúp điện thoại cái rụp.
Cậu hai Phó cầm điện thoại mà sắc mặt đổi mấy lần, rốt cuộc vẫn không dám tạo phản với ông anh cả, mặt đầy bực bội. Hắn mà là gia súc, thế thì cả ba người họ Phó đều là gia súc có được không hả, ai cũng đừng hòng thoát!
Tác giả có lời muốn nói: Ngày thường của hội F3
Phó hai (cánh tay bó thạch cao đứng ở cầu thang): Đến đi chứ, tổn thương lẫn nhau đi chứ!
Phó ba (cẩn thận nuốt nước bọt): Đại ca, Nhị ca anh ấy sao rồi?
Phó đại công tử cúi đầu đọc báo: Có bệnh, phải trị.
Phó ba cẩn thận ngồi xuống, run lẩy bẩy liếc nhìn tờ báo trong tay đại ca, trên đó là nhật báo sức khỏe viết các loại thức ăn người gãy xương nên ăn…